Bạn đang đọc Đuổi Theo Con Sóng – Chương 11
Sau đó, fan CP của Tùy Ý và Phương Vũ liền coi lần live này là đường để gặm.
Bọn họ đều cho rằng: “Nếu người cắn pocky là Hoa của chúng ta, chắc chắn nhóm trưởng sẽ không từ chối.”
Những fan khác không thấy hành vi của Tùy Ý có chỗ nào không ổn.
Cả quá trình, hắn đều vui vẻ tươi cười, chơi game cũng nổi bật hơn những đồng đội khác.
Quy tắc trò chơi không phải do hắn quyết định, bảo hai thanh niên cùng chơi Pocky Kiss(1) với Sweet Orange Live(2) làm gì, không biết nghĩ hả?
(1) Hình minh họa:
– Đọc nhiều truyện hơn tại website ngontinhplus.com –
(2) Một nền tảng live stream, hình minh họa:
– Đọc nhiều truyện hơn tại website ngontinhplus.com –
Chỉ Ninh Lan nhận ra điểm khác thường.
Nếu các thành viên nhóm này đều là cỏ đầu tường, có lẽ cậu sẽ bị tẩy chay.
May mà còn có những người như Vương Băng Dương, Lục Khiếu Xuyên và Phương Vũ.
Bọn họ hoặc ngờ nghệch, hoặc không rảnh để bận tâm, dù không thân với cậu song cũng không đến mức thù ghét.
Ở màn ký tên thứ ba, Tùy Ý lại bị MC đẩy đến bên cạnh Ninh Lan lần nữa.
Hắn tỉnh bơ đổi chỗ cho người bên cạnh.
Lúc này Vương Băng Dương ngốc nghếch mới phát hiện, ghé vào tai Ninh Lan hỏi nhỏ: “Anh Lan, anh cãi nhau với nhóm trưởng à?”
Ninh Lan giả ngu: “Đâu, sao lại hỏi vậy?”
“Buổi liên hoan hôm qua anh không đến.”
Ninh Lan thầm nghĩ thì ra các cậu đi ăn cùng nhau.
Cậu phản ứng rất nhanh, nói: “Dạ dày tôi không thoải mái, ăn không vào.”
Vương Băng Dương nghĩ mình đã đoán sai rồi: “À à, không cãi nhau là tốt.”
Ninh Lan thấy MC còn đang lò dò ở bên kia, hỏi Vương Băng Dương: “Hôm qua các cậu ăn gì?”
Vương Băng Dương: “Lẩu ấy, hiếm khi có dịp đến thành phố C, đương nhiên phải ăn nồi lẩu đặc sản ở đây rồi.”
Ninh Lan nuốt nước miếng, đêm qua cậu xơi một hộp mì ăn liền, đến chân giò hun khói cũng không có mà bỏ thêm vào.
Trong phút chốc, cậu bỗng cảm thấy hơi mất mát.
Fansign của AOW trải rộng khắp mười thành phố trên cả nước.
Lớn như vậy rồi nhưng đây là lần đầu tiên Ninh Lan ngồi máy bay, cũng là lần đầu đặt chân tới những thành phố chỉ thấy ở trên bản đồ này.
An Lâm nói chờ xem phản ứng của khán giả thế nào, nếu tốt, không chừng còn có cơ hội ra nước ngoài tổ chức fansign.
Nghĩ đến đây, Ninh Lan bỗng không cảm thấy khổ sở nữa.
Công việc tốt thế biết tìm đâu ra? Chỉ cần lên sân khấu đứng mấy tiếng, hát vài bài, ký dăm ba chữ lại nói chuyện với fan đôi câu là có thể đi du lịch thế giới rồi.
Nếu ngày đó Tùy Ý không xuất hiện, chắc chắn tình cảnh hiện giờ của cậu rất thảm, có nằm mơ cũng không dám mơ đẹp nhường này.
Buổi fansign hôm nay, cậu lại trở thành một nhân vật cỏn con không có nhiều cảm giác tồn tại đứng trong góc nhỏ, cả quá trình chỉ để cổ vũ cho các thành viên còn lại biểu diễn trên sân khấu.
Đến khi bàn ký tên được dọn lên, cậu thậm chí còn cảm thấy chưa đã, Cao Minh nhảy đơn thật đẹp, Phương Vũ hát cũng rất êm tai.
Lần này Phương Vũ ngồi bên cạnh cậu.
Người nọ lấy một bộ bảo vệ ngón tay từ trong túi áo ra, nói: “Đeo cái này sẽ giảm bớt áp lực lên cơ tay.”
Ninh Lan từ chối, vì fan nói màu hồng chỉ thuộc về Phương Vũ, cậu không dám dùng, sợ bị chửi.
Phương Vũ hát hay, đẹp trai lại thân thiện, không ai không thích cậu ấy, đến nhóm trưởng cũng thích nữa là.
Lần trước, sau khi live, nhóm fan đều nói thành viên nhảy dù nào đó tự rước nhục, CP Cao Hoa vững như núi Thái Sơn rồi.
Ninh Lan chỉ muốn vùi đầu ký bất chấp mọi thứ xung quanh, nhưng đám fan không để cậu được như ý.
Trang bìa lyric của album vốn được bỏ trống để bảy người bọn họ ký tên, fan nữ cầm album tới, gặp được người mình thích sẽ muốn tán gẫu vài câu.
Bên này trì hoãn nửa phút, bên kia trì hoãn ba mươi giây, chỉ có Ninh Lan là nhàn rỗi nhất, ký xong một chữ phải đợi thêm một lúc mới được ký chữ tiếp theo.
Mà cậu lại không dám ký chậm, vì mấy cô gái kia vẫn chờ được nói chuyện với các thành viên ở phía sau.
Mãi mới chờ được một người, Ninh Lan vừa ký vừa nhìn Tùy Ý ở góc ngoài cùng bên trái.
Tầm này tháng trước, cậu còn không ngờ mình sẽ viết tên bản thân nhiều lần như vậy, viết đến sắp không nhận ra hai chữ này rồi, nhưng chữ ký của Tùy Ý lại có thể bắt giữ ánh mắt của cậu ngay.
Có lẽ vì chữ của đối phương rất tinh tế và đẹp đẽ, cũng như chính bản thân hắn vậy.
“Bubble Lan, anh đẹp ghê, hãy cười nhiều lên ạ.” Ninh Lan nghe cô gái trước mặt nói thế.
Cậu ngẩn ra vài giây mới biết “Bubble Lan” là đang gọi mình, không nhịn được hỏi lai lịch của cái tên này.
Cô gái che miệng cười: “Vì anh luôn đứng ở ngoài cùng, không thích nói chuyện cũng không muốn giành spotlight, là bong bóng bé nhỏ của AOW, chọc nhẹ một cái, póc, đã không còn bóng dáng.”
Ninh Lan một lòng muốn ẩn mình, không ngờ thuộc tính này cũng có thể có fan.
Tâm tư con gái như kim đáy biển.
Từ sau khi ra mắt chính thức, các thành viên AOW gần như không qua đêm ở ký túc xá.
Ngoài việc cuối tuần chạy tới các thành phố khác nhau để tổ chức fansign, công ty còn sắp xếp bọn họ tham gia mấy show của các đài nho nhỏ.
Bọn họ mới debut, mức độ phổ biến chưa cao, tạm thời chỉ nhận được show của đài vệ tinh.
Dù sao thì lên kênh địa phương cũng có thể gia tăng mức độ phủ sóng, chỉ là thời gian ghi hình hơi lâu, một tiết mục ghi hết tận hai, ba ngày.
Bảy người thường xuyên ở ngoài ký túc, công ty sẽ thuê 3 phòng tiêu chuẩn, nhóm 7 nên sẽ dư một người sang ở cùng với nhân viên.
Người thừa ra tất nhiên là Ninh Lan.
Thế nên cậu thường không nắm được tin tức, có đôi khi sẽ bỏ qua những hoạt động tập thể như liên hoan này nọ.
Kết thúc buổi fansign ở thành phố C, hôm sau AOW lập tức chạy sang thành phố D ở bên cạnh để ghi hình game show.
Hôm qua nghe nhân viên ngáy ngủ cả đêm, Ninh Lan còn tưởng sáng nay không có việc gì, có thể ngủ bù một chút, buổi chiều mới phải tới trường quay.
Nào ngờ cả nhóm bỗng được bố trí lên sâu khấu, sáu người kia đã tập trước rồi, chỉ mình cậu là không hề hay biết.
Ninh Lan kiểm tra di động, còn pin, không mất sóng, không có cuộc gọi nhỡ, cũng không có tin nhắn.
Phương Vũ và Vương Băng Dương nói tưởng cậu không khỏe nên không tham dự.
Còn cách thời điểm ghi hình chưa tới một giờ, hai người vội vàng dạy động tác cho cậu.
Khả năng phối hợp tay chân của Ninh Lan còn kém, hai “giáo viên” kia cũng gà mờ.
Vương Băng Dương đi nhờ Cao Minh hỗ trợ, người kia liếc Ninh Lan, nói: “Người nhàn rỗi không có tư cách lên sân khấu.”
Ninh Lan vẫn cố lên sàn.
Cậu coi những động tác vũ đạo như các con số, gắng sức ghi vào trong óc như lần trước.
Chỉ là lần này thời gian ngắn quá, nhớ hơi loạn, tập trung vào suy nghĩ thì lại không để ý dưới chân, khiến lúc lên sân khấu cậu bị vấp té, đầu gối đập mạnh xuống đất.
Các thành viên đi phía trước hẳn là nghe thấy, song không ai quay đầu nhìn lại.
Mấy tiếng sau, buổi ghi hình kết thúc.
Đầu gối Ninh Lan đã đau đến không còn cảm giác.
Hôm nay cậu được sắp xếp mặc hoodies và quần rách, gameshow toàn bò trườn lăn lộn, mệt đến toàn thân đau nhức.
Cậu thậm chí còn không thể cong lưng để kiểm tra vết thương trên chân mình.
Người đầu tiên phát hiện Ninh Lan bị thương lại là fan.
Buổi tối, super topic của AOW bùng nổ.
Chẳng biết ai đăng ảnh chụp lúc xong việc lên, Ninh Lan vẫn lặng lẽ đi theo mọi người như trước.
Ảnh được chụp từ một chỗ khá xa, thấy cả người, phóng to một chút có thể thấy cái đầu gối trầy xước đỏ bừng lộ ra khỏi chỗ rách trên quần cậu.
Nhóm vừa thành lập, fan CP và fan only đều còn rất mơ hồ.
Đám fan nữ đau lòng, quyết định sẽ chú ý đến hành viên nhảy dù Ninh Lan nhiều hơn.
Vì thế, những buổi fansign kế tiếp, có không ít fan dừng lại trước mặt Ninh Lan, thậm chí còn có người tặng băng cá nhân và gối ôm hình quả dâu cho cậu, vì công ty tuyên truyền cậu thích mọi thứ liên quan đến dâu tây.
Ninh Lan lập tức dán miếng băng lên mu bàn tay, tỏ vẻ mình rất thích rồi bắt tay với fan nữ kia.
Cậu phát hiện tay cô gái kia rất lạnh nên đã nhờ trợ lý An Lâm rót cho đối phương một cốc nước ấm.
Fan nữ cảm động đến rơi lệ, buổi tối liền lên super topic đăng bài nói đã trèo tường sang nhà Bubble Lan – “Người thật siêu đẹp trai, má lúm đồng tiền nhìn rất ngọt ngào, tính cách cũng cực kỳ ấm áp.
Mị yêu Bubble Lan, hy vọng anh ấy càng bay càng cao! @AOW – Ninh Lan”
Ninh Lan bất ngờ hút được một đám fan, lượt theo dõi trên Weibo cũng tăng lên đáng kể, sắp ngang ngửa với Cao Minh và Vương Băng Dương rồi.
Một ngày, sau khi quay xong chương trình, cả nhóm ở trong phòng chờ chuẩn bị đi ký tặng, Ninh Lan chủ động rót nước cho mọi người.
Cố Thần Khải kỳ quái nói: “Không dám làm phiền.
Anh biết có fan chụp ảnh ở cửa đúng không? Quỷ âm mưu.”
Ninh Lan cạn lời.
Lúc cậu đi qua người Tùy Ý, đối phương đang nhắm mắt nghỉ ngơi, không hề mở mắt dù là một chút.
Cậu cũng không trông chờ người nọ nói đỡ cho mình, hắn không nói ra chuyện cậu định bỏ trốn hôm debut là đã rất nhân từ rồi.
Nếu mấy người trong nhóm biết chuyện, có lẽ không chỉ đơn giản là xa lánh cậu đâu, thậm chí vài thành viên có thiện cảm với cậu cũng sẽ xé xác cậu rồi ném cho chó.
Thế nên cậu không có tư cách phản bác, dù bọn họ nói gì làm gì, đều là đáng đời cậu.
Tuần cuối tháng năm, cả nhóm sẽ Nam tiến, tới những thành thị vùng duyên hải ấm áp và ẩm ướt để tổ chức fansign.
Nhiệt độ ở đây cao hơn thủ đô nhiều, các fan cũng vô cùng tích cực.
Trước khi buổi ký tặng diễn ra, nhóm trưởng Tùy Ý đã lên tiếng nói các thành viên không nhận những món quà được mua bằng tiền.
Vì thế, đám fan nữ bèn phát huy khả năng sáng tạo, chuẩn bị đủ loại tranh thêu chữ thập, hạc giấy, ngôi sao may mắn và rất nhiều sản phẩm thủ công khác.
Có fan tặng thuốc mờ sẹo cao cấp cho Ninh Lan, bảo vết thương trên đầu gối của cậu vẫn chưa khỏi hẳn, tai còn đeo khuyên kẹp đến đỏ cả lên, dặn cậu giữ lấy để đề phòng.
Fan rất đáng yêu, khi tặng quà còn cố ý báo cáo với nhóm trưởng ở bên cạnh, bảo thuốc này dùng thẻ bảo hiểm y tế để lấy, không tốn tiền.
Tùy Ý nhìn thoáng qua, gật đầu đồng ý.
Thể chất của Ninh Lan dễ lưu lại sẹo, vết thương trên người cậu cũng rất khó lành.
Tuy cậu không cao nhưng chân vừa trắng lại vừa thẳng, công ty biết tốt khoe xấu che nên thường cho cậu mặc quần rách, chứ quả thật cậu không muốn khoe vết thương trên đầu gối ra đâu.
Quà tặng của fan thường được đóng gói rồi gửi về công ty.
Ninh Lan nhớ tuýp thuốc mỡ kia nên sau buổi ký tặng đã về xe trước.
Nhưng quà quá nhiều, cậu cũng không biết An Lâm đã để nó ở chỗ nào.
“Trong cái túi vuông màu xanh lam ấy.” Một giọng nói đột nhiên vang lên từ phía sau.
Ninh Lan sợ đến mức co rụt lại, quay đầu thấy là Tùy Ý mới vỗ ngực: “Nhóm trưởng, cậu có thể đừng xuất hiện đột ngột như…”
Nói được nửa câu, cậu mới nhận ra quan hệ của mình và nhóm trưởng nay đã khác rồi, bèn ngậm miệng quay đầu mở cái túi nọ, nhanh chóng tìm được tuýp thuốc kia.
Ninh Lan xuống xe, nói với Tùy Ý: “Cảm ơn.”
Dứt lời, cậu đi về phía trước hai bước, song lại cảm thấy mình làm vậy không lễ độ lắm nên đã quay trở về.
Hình như Tùy Ý cũng đang tìm đồ, nhưng tìm một lượt vẫn chưa thấy được.
Ninh Lan lại nhảy lên xe: “Tìm gì thế, tôi giúp cậu, vừa rồi tôi có mở vài cái túi ra, bên trong có gì vẫn nhớ được kha khá.”
Tùy Ý trầm ngâm một lát, nói: “Cũng là thuốc mỡ.”
Hai người vùi đầu tìm kiếm nhưng không thấy.
Ninh Lan đưa thuốc của mình cho hắn, chỉ vào tay của đối phương: “Dùng cái này trước đi, tiêu sưng giảm đau, chắc hiệu quả cũng không tồi.”
Tùy Ý giật giật ngón tay phải.
Hôm nay hắn ký nhiều nên ngón tay bị rộp lên, chẳng biết người nọ phát hiện từ lúc nào.
Hắn từ chối, xoay người bước đi.
Ninh Lan đuổi theo, cố tình nhét thuốc vào tay hắn: “Cầm đi, vết thương của tôi ổn rồi, tạm thời không dùng đến.” Nói xong, cậu lại lấy một miếng băng cá nhân hình dâu tây trong túi ra: “Bôi xong thì dán lên, đừng để nhiễm trùng.”
Tùy Ý đảo mắt xuống dưới, nhìn gần mới thấy vết thương trên đầu gối Ninh Lan xanh tím vô cùng đáng sợ, ngoài bị trầy da đóng vảy còn có máu bầm nữa, rõ ràng không phải bị thương do cú ngã hôm trước.
Da Ninh Lan rất trắng, lúc xé cao dán, vệt đỏ hằn lại mấy ngày không tan, hắn biết.
Tùy Ý mím môi, rời tầm mắt sang chỗ khác, nói: “Không cần, cậu tự bôi đi.”.