Đọc truyện Dưới Tán Cây Anh Đào – Chương 13
Sáng tinh mơ, tôi ngồi dậy, ra ngoài ban công hít một hơi sâu rồi thở dài. Mọi người vẫn chưa dậy, chỉ có một mình tôi đứng ngắm sương mù. Bỗng có một cái áo khoác khoác lên người tôi khiến tôi giật mình quay lại.
– Cô vừa khỏi bệnh, tính ra ngoài cho lạnh rồi cảm tiếp à? – hắn nhăn mặt. Tôi chẳng thèm nhìn hắn thêm tí nào. Hắn lôi đâu ra một cái bánh kem size nhỏ, được trang trí rất tỉ mỉ và công phu rồi đưa cho tôi – Này! Cho tôi xin lỗi!
– Vì …
– Hôn cô mà không nói trước! – hắn cúi đầu đỏ mặt.
– Thì … cũng là một phần lỗi tại tôi! – tôi nhìn màn sương mù mỏng đang biến mất.
– Hôm nay Chủ nhật, đi chơi không? – hắn nhìn tôi.
– Ở… – tôi nhìn hắn chán nản.
– Công viên đi! – hắn đề nghị.
– Chắn ngắt! – tôi vươn vai.
– Đi Đầm Sen nha tỉ tỉ! – nó từ đâu chui vào cuộc. Tôi đành gật đầu chiều con em vì ở Sài thành này, có chỗ nào mà tôi chưa đặt chân đến!
Tôi và nó thay đồ ở trong phòng thay đồ, hắn và Huy thay đồ ở ngoài. Tôi mặc quần short tím, áo singlet trắng ở dưới và một cái áo tím lệch vai ở ngoài, tóc buông xoã, đi giày thể thao. Nó mặt váy thể thao ngắn, áo thun ở trong và một cái áo khoác da ngắn ở ngoài, tóc cột hai bên cá tính, đi giày thể thao. Hắn mặc quần đùi, áo thun và giày thể thao. Huy mặc quần đùi, áo thun và áo khoác lửng. Cậu xới cho mái tóc rối xù lên rồi chụp lên đầu một cái nón lưỡi chai màu đen viền trắng.
– Hay gọi luôn Minh đi chung cho vui đi! – Huy búng tay lúc mọi người mặc đồ xong xuôi.
– Rủ luôn cả Thư ha! – nó vỗ tay một cái rồi nhìn tôi.
– Ờ … Càng đông càng vui mà! – hắn gật đầu đồng ý.
– Hay tụi mình kết hai đứa đó với nhau đi! Hai đứa đó cũng hợp đôi mà! – tôi nhún vai, cả ba đứa kia tán thành luôn cái ý kiến này.
Thế là Huy gọi Minh, nó alo cho Thư. Năm phút sau, cả lũ gặp nhau ở trước cổng công viên Đầm Sen. Nó với Huy dính chặt với nhau làm tôi thấy là lạ. Chuyện là từ tối qua, nó đi học về muộn nhưng cái mặt hai đứa hí ha hí hửng. Một hồi sau đi ăn tiệc tùng với lũ bạn nó xong, nó với Huy chuyển chỗ cái tủ đầu giường cho sát vào tường rồi đẩy cái giường của nó sát vào giường của Huy, làm cái giường đôi rồi hai đứa bám dính lấy nhau từ đấy làm tôi với hắn sốc tại chỗ. Không biết chúng có đập đầu vào đâu không mà lúc sáng đi vẫn còn chí choé mà về đã tình tứ kinh!
Nó với Huy nắm tay nhau tình tứ, đi tay trong tay, tung tăng trên đường. Nhóc với Thư thì đi cạnh nhau, tám huyên thuyên mấy chuyện linh tinh. Tôi thì im lặng, hắn cũng không biết nói gì nên không khí cực kì u ám.
– Ư… Hôm nay trông anh kawaiiiiii~ thật đấy! – nó ghì chặt tay Huy nhõng nhẽo.
– Em cũng đáng yêu ghê lun! – Huy tiện tay béo má nó.
– Anh thích đọc manga và xem anime à! Tôi cũng vậy! Vậy là có chung sở thích rồi! Làm quen nha! – Thư vỗ tay hào hứng.
– Cô thật … Lần đầu tiên có người hiểu tôi như cô! – nhóc cười thật tươi – Tôi đồng ý làm quen!
– Này … ờ … Cô có biết tình hình ở Trung Quốc giờ thế nào không? – hắn bắt đầu.
– Việt Nam tôi còn không rõ thì huống hồ gì chuyện Trung Quốc? – tôi lắc đầu thất vọng.
(TG: Chưa thấy ai giống anh lày, nói chuyện với con gái mà hỏi tình hình Trung Quốc thì…. *thở dài*)
(BL: Thì sao? Mi không thấy cô ta và hai đứa em của cô ta mê phim Tàu, suốt ngày huynh huynh đệ đệ, tỉ tỉ muội muội à?
(TG: Thật ra là … Umh…)
(KT *đang bịt mồm tác giả*: Không! Cậu nói đúng đấy! Tôi và hai đứa em của tôi mê phim Trung Quốc, đừng nghe con nhỏ này nói lung tung!)
Cả lũ vào công viên, chơi hết trò này tới trò khác, tàu lượn, nhà mà, thi bắn súng, chưa có trò nào trong công viên là chưa có mặt chúng tôi, có trò còn chơi hai ba lần. Nhóc chơi phóng phi tiêu, thắng được một con cá vàng, tặng cho Thư. Việc này làm tôi ngạc nhiên nhưng cũng hài lòng vì như vậy là nhóc có thể quên được nó. Huy chơi bắn súng, vớ luôn cho nó một con cừu nhồi bông với cái chuông ở cổ trong cực kì kawaii. Còn hắn? Hắn mất tích từ lúc chúng tôi tới đây, tôi cũng chẳng buồn đi tìm hắn nên ngồi ghế đá chờ mọi người chơi xong thì về. Hắn từ đâu lò dò đi tới, nhìn tôi hí hửng. Hắn nắm lấy tay tôi, bỏ vào tay tôi một con mèo sứ rồi lôi cổ tôi đi Băng Đăng.
– Tặng cô con mèo! – hắn cười – Vì tôi thấy cô giống mèo, lúc nào cũng ăn với ngủ!
– Xì… Tôi chẳng có gì để tặng anh cả! – tôi nhìn con mèo sứ thích thú – Anh có chấp nhận cái đấm của tôi thì tôi sẽ đấm anh một cái ngay và luôn!
– Không dám! – hắn cúi đầu – Tại hạ không dám nhận cái đấm cao quý của tỉ tỉ.
– Anh ráng chờ đi! Rồi tôi tặng quà cho! – tôi nhìn hắn.
– Tặng ngay đi! – hắn nhìn tôi gian gian.
– Muốn gì? – tôi nhìn hắn lo lo.
– Làm bạn gái đi! – hắn cười gian gian – Khoác tay vào Băng Đăng như tình nhân ấy!
– Yêu cầu ấn nút biến! – tôi đi thẳng vào băng đăng, để lại hắn mặt ngơ ngơ, chạy theo sau tôi suốt. Nhưng … ở cạnh hắn, tôi thấy vui hơn dù tôi và hắn chẳng bao giờ ngồi tám huyên thuyên với nhau được hơn quá một phút!