Bạn đang đọc Dưới Quân Phục Lại Muốn Làm Thê Nô – Chương 2: Nhà Ăn
Cô là đang ở trong một lớp học, xung quanh có rất nhiều người, trên bục là giáo viên đang đứng giảng bài.
Cô đưa tay huơ huơ trước mặt như thể chứng thực sự tồn tại của bản thân, đôi tay trắng non gầy gò hiện ra trước mắt cô.
Đây là sự thật, cô trọng sinh vào một người khác.
Bất ngờ lồng ngực cô trở nên nhức nhối, cơ thể này đang bắt đầu bài xích, cô lập tức gắng gượng, hơn mười phút sau cơn đau dập tắt.
Nhưng sau đó đầu cô lại đau như búa bổ, kí ức của linh hồn cũ đang tràn vào như để cô trải nghiệm nhanh cuộc sống trước kia của người này.
Bây giờ cô đã chắc chắn mình hoàn toàn chiếm giữ lấy thể xác này, cô! đã sống lại.
Người đang ông trung niên đứng trên bục giảng từ nãy đến giờ vẫn đang quan sát cô, thấy cô lơ đễnh không hề chú ý, mặt mũi còn có nét không thỏa mái liền cố tình gọi.
“Nhan Cổ, trả lời cho tôi bài này giải như thế nào?”, ông ấy nghiêm gọi.
Cô từ nãy đến giờ vẫn chưa hết bình tĩnh vì biết mình sống lại, nên không hề nghe thấy có người đang gọi.
Vị giáo viên vẫn kiên nhẫn gọi thêm một lần nữa, lần này giọng nói có phần nộ khí hơn lần trước.
Hình như cơ thể này tên là Nhan Cổ, là đang gọi mình sao, lúc này cô mới ngước mặt lên tự chỉ tay về phía mình để xác nhận.
Ông ấy gật đầu, “Phải, tôi gọi em”, giọng vẫn rất cứng nhắc.
Cô liền đứng dậy, ánh mắt không chút gợn sóng dứt khoát một câu, “Tôi không biết”.
Ông ta cảm thấy bốc hỏa, giảng cả một tiết đã không nghe, không hiểu, bây giờ lại nói với mình bằng cái giọng không hề có một tí hối lỗi hay kính ngữ.
Bản thân làm giáo viên như ông chính là đang cảm thấy bị khinh thường.
Ông quát lớn, “Thế từ nãy đến giờ em ngồi ngẩn ngơ làm cái gì mà không nghe giảng”.
Bây giờ cô đang tiếp nhận cái tên Nhan Cổ, không thèm trả lời thầy giáo, kiếp trước cô không hề được đặt tên nên bây giờ được gọi như vậy liền thấy ngờ ngợ không quen.
Nhưng tất cả mọi người trong phòng lại nghĩ Nhan Cổ nhát gan là đang bị dọa sợ mà không dám lên tiếng nên mới đứng thừ người ra đó.
Đến thầy giáo cũng nghĩ như vậy, nhận thấy lời nói khi nãy đúng là có hơi lớn tiếng, lắc đầu thở dài, “Ngồi xuống đi, lần sau tập trung một chút”.
Nhan Cổ ngồi xuống, bắt đầu dung hợp với kí ức cũ, mắt luôn hướng lên bảng, thầy giáo cứ nghĩ là cô đang chuyên chú nghe giảng nên không nhắc nhở nữa.
Nói gì thì nói kiếp trước cô làm sát thủ, trong các lần đi làm nhiệm vụ ám sát ít nhiều gì cũng đã từng ở lại nằm vùng làm gián điệp.
Để diễn cho tròn vai một cách hoàn hảo, phù hợp với mọi thân phận nên tất cả các kiến thức học sinh nghe trên lớp này cô đã tiếp thu toàn bộ từ đời nào.
Nên nói bây giờ mà bắt cô ngồi đây học thì là quá an nhàn cho cô rồi.
Tiếng chuông báo hiệu hết tiết vang lên, cắt ngang dòng suy nghĩ, kéo cô về với thực tại.
Nhan Cổ quay qua người ngồi cùng bàn, “Cho tôi hỏi hôm nay là ngày mấy vậy?”Cô ta không hề trả lời, ngoảnh mặt làm ngơ đi luôn, còn tỏ thái độ ghét bỏ.
Nhan Cổ cảm thấy khó hiểu nhưng đối với cô chuyện bị người khác làm lơ thì chẳng có gì đáng bận tâm nên không suy nghĩ nhiều.
Khi mọi người đang dần ra khỏi lớp, Nhan Cổ vẫn ngồi một chỗ không di chuyển.
Một cô bạn từ đằng sau tiến lên vỗ vai Nhan Cổ, “Cậu không định đi ăn cơm sao, đã trưa rồi đấy!”Nhan Cổ nhìn cô bạn đang đứng bên cạnh, trong trí nhớ không rõ ràng này của cô, người này rất có ấn tượng.
Hình như tên Huỳnh Noãn, là lớp trưởng chăm chỉ thường hay đi giúp đỡ mọi người, còn tâm tư rất đơn giản không hề tạp niệm, nhận thấy người này có thể dễ dàng hỏi chuyện.
“Huỳnh Noãn?””Ừ tớ đây, cậu không đi xuống nhà ăn à?”, cậu ta trả lời câu hỏi của Nhan Cổ thật nhanh.
Sau khi xác nhận mình đã nhớ đúng, Nhan Cổ mới đứng dậy đi cùng Huỳnh Noãn đến nhà ăn của trường.
Suốt cả đoạn đường, hai người đều yên lặng, Huỳnh Noãn hôm nay nhìn Nhan Cổ có điều lạ thường lại thấy ánh mắt cứng nhắc của cô khác mọi ngày nên không tiện hỏi.
Đến nhà ăn, Huỳnh Noãn bảo cô cứ ngồi chờ đấy để mình lấy cơm giúp luôn cho.
Nhan Cổ gật đầu đưa thẻ cơm của mình cho cậu ta đi lấy giúp, ngồi một mình cô đưa mắt rà xét xung quanh như một thói quen.
Khi Huỳnh Noãn trở về, cầm trên tay là hai phần ăn còn nóng hổi, bây giờ cô mới thôi quan sát.
“Lớp trưởng Huỳnh, hôm nay là ngày mấy?”, Nhan Cổ mới bắt đầu hỏi mấy câu.
“Hôm nay là ngày 4 tháng 8, còn trong thời gian học hè”.
“Năm?”, Nhan Cổ lại tiếp tục hỏi.
“Năm xxxx, này đừng nói là ban nãy cậu bị thầy giáo Trần dọa sợ mà không nhớ đến năm đấy nhé”, Huỳnh Noãn ngây thơ cảm thấy hoảng hốt.
Theo như lời cậu ta nói, thời điểm hiện tại cách thời điểm kiếp trước cô chết đến mười lăm năm, vậy không phải cô sẽ nắm giữ mọi diễn biến, biến động của tương lai trong mười lăm năm tới sao.
Nhan Cổ không quan tâm đến những lời nói phía sau của Huỳnh Noãn, “Đây là đâu?”.
Nghe câu hỏi cậu ta choáng váng, “Đây là trường cao trung Q, thuộc thành phố Z, có phải trưa chưa ăn cơm nên cậu mụ mị rồi phải không?””Không, tôi chỉ hỏi thế thôi”, Nhan Cổ cười nhẹ để xua đi sự nghi ngờ của người ngồi đối diện.
.