Dưới Quân Phục Lại Muốn Làm Thê Nô

Chương 12: Cảm Giác Yếu Ớt Thật Đáng Ghét 2


Bạn đang đọc Dưới Quân Phục Lại Muốn Làm Thê Nô – Chương 12: Cảm Giác Yếu Ớt Thật Đáng Ghét 2


Thực ra Nhan Cổ không hề ngủ vẫn luôn nhắm mắt nghỉ ngơi dưỡng thần, đối với cô vấn đề cảnh giác phải luôn được đặt lên hàng đầu, từ ngày chiếm đoạt cơ thể này đến giờ cô vẫn luôn duy trì một trạng thái như vậy.

Hôm ấy, chỉ hơn một tiếng bình yên trôi qua, sáng sớm hôm sau, chỉ mới năm giờ tiếng gõ chuông vang lên.

“Ôi gì vậy, chúng ta chỉ mới nghỉ ngơi được một lát thôi mà, sao lại gõ chuông sớm vậy!””Đừng nói bây giờ bắt chúng ta xuống sân chạy bộ chứ!””! !”Ở ngoài hành lang, ai nấy đều kêu ca, lí do là vì họ quá mệt, đêm qua hai giờ đêm mới tới nơi, sau đó còn phải điểm danh phân chia, nhận đồ rồi sắp xếp giường mới có thể đi ngủ, tinh thần ai nấy đều ủ rũ.

Đột nhiên loa phát thanh vang lên lấn át hết tất cả mọi tiếng than thở, “Học viên năm nhất được phép trở về phòng tiếp tục nghỉ ngơi”.

“Nhắc lại, học viên năm nhất được phép trở về phòng tiếp tục nghỉ ngơi”.

Mấy cô gái ngoài hành lang vui mừng nói, “Phải vậy chứ!””Cứ tưởng phải xuống dưới, dọa chết tôi rồi”.

“Thôi tôi đi ngủ tiếp đây, nếu không thật sự là không trụ nổi”.


Ba người chung phòng với Nhan Cổ vừa nãy cũng chạy ra ngoài hành lang hóng hớt, bây giờ đang lê lết trở lại giường, Nhan Cổ, trước sau như một, trận huyên náo vừa nãy cũng không hề làm cô mở mắt, vì cô biết chắc chắn giờ này sẽ không ai bắt bọn họ ra khỏi kí túc xá này!.

“Đám tân binh đấy sướng nhỉ, chả bù cho chúng ta mới đầu ngày đã phải chạy 10km”, một người đang chạy dưới sân quay sang nói chuyện với người bên cạnh.

“Đêm qua tôi nghe tiếng động dưới sân, lúc đó phải hơn ba giờ bọn chúng mới được về phòng đấy, cậu đừng có mà so bì”.

Một người từ phía sau chạy lên, vỗ mạnh vai người đang kêu ca, “Chẳng phải lúc làm tân binh mới vào trường cậu cũng được hưởng lợi như vậy sao, chỉ nghỉ được vài ngày đầu, cậu đừng nhỏ nhen như vậy”.

“Phi, tôi có mà nhỏ nhen, ngày lão tử vào trường sáng hôm đầu tiên đã xuống sân chạy bộ đấy!”, vừa nói cậu ta vừa vênh mặt.

“còn không phải vì cậu đến muộn mấy ngày nên bị phạt à, cậu ra dáng một đàn anh đi chứ, tôi nghe có người nói năm nay học binh nhỏ nhất chỉ vừa mới năm nhất cao trung, cậu liệu mà làm gương”, người bên cạnh vừa chạy vừa nói, còn cười cợt cậu ta.

“Xì”.

Vị giáo quan đứng giữa thao trường, trông thấy một đám nam binh vừa chạy vừa tụ tập nói chuyện, hét lớn, “Mấy em nam kia, có phải chê tôi cho chạy ít quá không, có muốn gấp đôi không hả”.

Nghe giáo quan lớn tiếng nhìn về phía mình, mấy nam binh liền tản ra, ai mặc kệ ai mà chạy, “Tôi mới không thèm đôi co”!.

.

Mười giờ, tiếng chuông lại vang lên một lần nữa, dưới mấy tòa kí túc xá đã có người đứng chờ sẵn, họ là các tiền bối khóa trên nhận nhiệm vụ hướng dẫn tân học viên.

Đầu tiên họ dẫn mọi người đến khu nhà ăn, sau khi ăn uống xong bữa trưa, họ lại chia nhau dẫn các lớp đi giới thiệu từng khu vực.

“Trường chúng ta là trường quân đội Kình Đồng có diện tích rất rộng, gần đây trường mở rộng thêm gấp ba lần, thao trường huấn luyện gồm có năm cái đặt cạnh nhau như các em đã nhìn thấy tất cả đều được đánh số, một cái nhỏ, ba cái vừa và một cái lớn, thao trường lớn vòng ngoài dài 10km dành cho có buổi tổ chức tổng kiểm tra thể năng, cái vừa thì 5km chuyên dành để luyện tập, cái nhỏ thì 2km thì dành cho tân binh như mấy đứa tập làm quen”.


“! !”.

“Phía trước là tòa hành chính và tòa trung ương chuyên dành cho mấy thầy làm việc, bên cạnh là phòng làm việc và phòng riêng của thầy, hai bên hông mỗi bên ba tòa kí túc xá của học viên, tối qua mấy em đã biết rồi, phía bắc là của nam, phía nam là của nữ, dãy phòng của tòa nhà phía tây ở cuối cùng kia là phòng học dành để học văn hóa và quân sự, ở đó còn có thư viện nhưng nơi này thường ít người lui tới vì mọi người ngày nào cũng mệt nên sẽ chẳng có ai đến đó đâu”.

Anh ta vừa nói vừa đùa, mọi người cũng cảm thấy lời anh ta nói khá đúng, cũng lên tiếng cười theo.

“Phía sau dãy phòng học còn có vườn chuyên cung cấp thức ăn sạch cho chúng ta, có sông bắc ngang chảy ra ngoài trường và một ngọn núi, có cả trường bắn lẫn phòng bắn, cũng là dành để huấn luyện”.

“Cả trường đều được tường cao và dày bao phủ, từ bức tường tính ra 10km trừ con đường đất đỏ dẫn vào cổng sẽ chỉ có sông suối, rừng và núi, chính là dùng để huấn luyện kĩ năng thực chiến, kĩ năng sinh tồn, kĩ năng hoang dã, ngoài đó có xây dựng các trạm tất cả đều phục vụ cho mục đích này”.

“! !””Theo như anh được biết, mấy năm gần đây trường đã nhượng lại cho một vị sĩ quan cấp cao nên cũng đã trở thành một phần của quân đội, sau đó hợp tác với quân khu, có mối liên kết với các đơn vị, đại đội do đó trường ngày càng lớn mạnh nên mấy năm nay mới có kinh phí liên tục năm nào cũng tuyển sinh, chứ bình thường phải huấn luyện chấm dứt một khóa mới tuyển nhân lực mới, từ nay trở về sau sẽ tuyển đều đặng hằng năm”.

“! !””Nếu các em có vấn đề gì muốn hỏi, cứ mạnh dạng hỏi trực tiếp anh”, vừa nói anh ta vừa dẫn mọi người vòng lại giữa các thao trường.

“Tiền bối, trường chúng ta toàn ăn thức ăn từ vườn sao?”, một cậu con trai lên tiếng hỏi.


“À cái này tất nhiên là không rồi, học viên trường chúng ta có ba nghìn người chưa tính các giáo quan, vừa nãy anh chỉ nói cho hay vậy thôi chứ thật chất nó chủ yếu dùng để làm hình phạt”.

“Hình phạt á?”, “Đúng vậy, vườn đó nói ra cũng không nhỏ, nếu phạm lỗi các em sẽ bị cọ chuồng heo, tưới rau một tháng, hoặc bị phụ trách nuôi gà chăn vịt, đằng sau còn có phòng giam, bị tội nặng sẽ bị nhốt vào đó”, tiền bối vừa nói vừa cười trêu chọc đám tân binh.

“Chưa hết còn có thể bị phạt cọ nhà vệ sinh, nhốt ngâm dưới hầm nước, chính là mấy cái hầm xây cạnh thao trường, hoặc tùy vào tâm trạng của giáo quan sẽ nghĩ ra mấy hình phạt quái gở khác nhau”.

Nghe vậy mấy tân binh bắt đầu xôn xao, ồn ào, chỉ sợ sau này lỡ như không may phạm lỗi sẽ bị phạt như vậy.

“! !”.

.

.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.