Bạn đang đọc Dưới Mái Hiên – Chương 98: Hồi Ức
Sáng sớm, ngoài cửa sổ bị bịt kín một tầng sương trắng thấp, không biết một cơn gió từ đâu thổi tới mà thẩm thấu qua khe hở cửa sổ, mang tới hơi lạnh nhẹ nhẹ.
Cô gái trên giường đau đầu kịch liệt, đầu óc tựa như bị người ta mở ra khâu lại, vừa nhích người thì cả thế giới như đang quay cuồng trước mặt, làm cô lung lay sắp đổ.
“Đừng nhúc nhích, còn chưa hạ sốt đâu.”
Người bên cạnh đè thân thể động đậy của cô lại, nhỏ giọng hỏi: “Khát không? Muốn uống nước không?”
Cô còn chưa hoàn toàn tỉnh táo, hai mắt trống rỗng dại ra, nhẹ nhàng gật đầu.
Người đàn ông ngồi trông ở cạnh giường cả đêm, lúc này mệt tới nỗi không mở mắt nổi nhưng vẫn cố căng lí trí trí đứng dậy rót nước ấm cho cô.
Miệng cốc chạm lên cánh môi khô khốc của cô, trong khoảnh khắc há miệng, cô gái sửng sốt, cô nâng mắt, hoảng hốt nhìn anh.
Dương Khả khẽ nhíu mày, giọng nói rất nhẹ nhàng, “Sao, nước nóng quá?”
Giọng nam dịu dàng, giống như xuyên đến từ thời kỳ niên thiếu, mang theo sự mất tự nhiên và ấm áp chỉ thuộc về anh, luôn mở miệng làm người ta tức giận nhưng tinh tế ngẫm nghĩ thì mỗi một chữ, mỗi một âm đều được rót đầy tình cảm nồng nàn.
Thiếu niên kiêu ngạo ương ngạnh trong trí nhớ chỉ dịu dàng ấm áp khi cô sinh bệnh, miệng cứ lải nhải lý do thoái thác, còn dốc lòng làm bạn bên cạnh cô, chăm sóc cô tỉ mỉ cẩn thận.
Anh kiên nhẫn đợi một lát, thấy cô trầm mặc không nói câu nào thì cho rằng cô sốt cao quá độ nên cháy hỏng đầu óc, anh buông cốc nước xuống định đi tìm bác sĩ, trong nháy mắt xoay người đó, Hồ Mộng bỗng vươn tay giữ chặt anh.
“Đừng quay đầu lại.”
Âm thanh của cô khàn cực kỳ, còn khó nghe hơn cả tiếng cưa gỗ.
Lồng ngực của Dương Khả run lên, nỗi đau lòng nháy mắt bùng lên trong lòng.
“Có chuyện gì thì chút nữa nói sau, anh đi tìm bác sĩ trước…”
Cô bướng bỉnh cao giọng, “Em muốn nói hiện tại cơ!”
Cổ tay của anh bị lòng bàn tay mềm mại nắm chặt, như là sợ anh sẽ chạy trốn, năm ngón tay siết chặt, hơi nóng từ da của cô tản ra, thường thường cào gãi tim anh.
Anh rũ mắt, bất đắc dĩ cười, “Được, em là lớn nhất.”
“Từ giờ trở đi, em hỏi cái gì anh đáp cái đó, không cho phép im lặng, không cho phép nói dối, cũng không được phép nói lái sang chuyện khác.”
Anh ngây ngốc, thuận theo nói “Được”.
Hồ Mộng mạnh mẽ chống đỡ thân thể suy yếu của mình, hô hấp nhẹ nhàng dồn dập, gằn từng tiếng mở miệng hỏi.
“Sau em, anh từng có người khác không?”
“Không có.”
“Mấy năm nay anh đi đâu?”
“Bắc Kinh.”
Cô hít thở khó nhọc, lại hỏi: “Vì sao anh… không tới tìm em?”
Người đàn ông cong môi, khóe miệng cất giấu ý khổ, “Không có tiền, nghèo.”
Câu trả lời sáo rỗng, qua loa, không tính là lý do, cô nghe mà lòng khó chịu, giọng nói hơi phát run: “Anh coi em thành hạng người gì? Ở trong mắt anh, Hồ Mộng em chính là người hám giàu, ngại bần yêu phú sao?”
“Không phải.”
Dương Khả trầm giọng phủ quyết, tầm mắt trống rỗng chậm rãi nhìn ra ngoài cửa sổ, “Anh biết em sẽ không ghét bỏ, nhưng nếu để em tiếp tục đi theo anh thì chất lượng sinh hoạt sẽ bị giảm sút, gián đoạn.
Anh luôn mồm nói yêu thì cũng chẳng có tác dụng gì cả.”
Hai mắt của Hồ Mộng phiếm nước, chất vấn anh: “Sao anh biết em không muốn chịu khổ cùng anh?”
Anh cười tự giễu: “Bởi vì anh từng ăn cái khổ đó, đang từ cậu ấm trở thành kẻ trắng tay chỉ trong một đêm, loại cảm giác thật là làm người ta muốn chết.”
Cô hít mũi, giọng khàn không nghe rõ, “Nhưng mà, em không để ý cái đó.”
“… Từ trước tới nay, em chỉ để ý mỗi mình anh.”
Người đàn ông ngừng thở, im lặng một lúc lâu, mãi đến khi tiếng nức nở đè nén phía sau chui vào lỗ tai thì trái tim của anh cũng nặng nề theo sự oán niệm đó, chìm xuống đáy cốc.
Anh chậm rãi xoay người, mặt cô rơi đầy lệ, run người cắn chặt môi dưới, khẽ nức nở, nước mắt cứ lặng lẽ chảy lướt qua khóe miệng, nếm toàn là chua xót.
Dương Khả vươn tay lau nước mắt cho cô, nhưng nước mắt như sông lũ tràn bờ đê, càng lau càng nhiều, nháy mắt làm ướt nhẹp mu bàn tay của anh.
Anh đau lòng ôm cô vào lồng ngực, nước mắt của cô cũng theo đó mà làm ướt sũng chiếc áo sơ mi mới thay không lâu.
Chờ cảm xúc của cô dần ổn định, anh cúi đầu, hôn lên đôi mắt đỏ hồng của cô như muốn trấn an.
“Mộng Mộng.”
Cô nghẹn ngào, “Vâng.”
“Em còn nhớ chúng ta bắt đầu như thế nào không?”
Lòng Hồ Mộng run rẩy, ngẩng đầu nhìn thẳng vào đôi mắt đen sâu thẳm của anh, tựa như nam châm hút người, mang cô về cái tuổi 17 trong một giây, vào đêm tuyết tĩnh lặng đó.
Học kỳ 1 ở cấp ba, Chu Thanh Dao đã rời đi một năm, không có tin tức, tựa như bốc hơi khỏi thế giới này.
Mùa đông năm ấy rất lạnh, cô bọc ba tầng trong ba tầng ngoài lên người mà vẫn lạnh đến cứng tay cứng chân.
Mỗi lần đến giờ vào lớp thì đều có một người ở lớp 12-6 chạy tới đưa cho cô túi sưởi tay, cô không biết những người đó, nhưng cô biết rõ người chỉ huy sau lưng họ là ai.
Bấm tay tính toán, Dương Khả đã lục tục theo đuổi cô một năm.
Anh mạnh miệng muốn chết, chỉ thích lặng lẽ trả giá phía sau, chờ đến khi hai người gặp mặt thì luôn lên mặt, lúc chọc cô tức thì lại biết vậy chẳng làm, tung ta tung tăng đuổi theo.
Hồ Mộng còn nhớ rõ hôm đất đúng là 30 Tết.
Trưởng bối trong nhà hiếm khi có dịp đoàn tụ đầy đủ, còn chưa quá 0 giờ, một bàn người say nghiêng say ngả, cô ghét nhất là hầu hạ người khác nên dứt khoát ném chuyện này cho dì giúp việc.
Lúc xoay người lên tầng thì điện thoại di động của cô rung lên hai cái.
Một tin nhắn ngắn, đến từ Dương Khả.
——-Anh ở bên ngoài, đi ra.
Cô căn bản không muốn phản ứng lại, mà khi ánh mắt chạm phải thời tiết ác liệt tuyết bay đầy trời bên ngoài thì không biết dây thần kinh nào tạo phản, ma xui quỷ khiến đi ra ngoài.
Hơn nữa còn không mặc áo khoác, vừa ra khỏi cửa, chiếc áo mỏng trên người khiến cô lạnh run như cầy sấy.
Ở nơi cách nhà cô mấy chục bước có một mảnh đất trống nho nhỏ, cô gặp Dương Khả ở đó.
Anh mặc áo lông vũ màu đen, trên mái tóc màu đen dính đầy bông tuyết màu trắng thuần, dưới đất bày rất nhiều pháo hoa, xếp thành hình trái tim.
Cô mím môi cười, trong lòng nói thầm “thật quê mùa”, ngoài mặt thì lạnh nhạt, bước tới.
“Đã trễ thế này, anh tìm tôi làm gì?”
Thiếu niên tóc đen còn đang đắm chìm trong viễn cảnh tốt đẹp mình tưởng tượng ra, tự động che chắn lời nói lạnh nhạt của cô, cười tủm tỉm nhìn chằm chằm cô vài giây rồi dùng tốc độ nhanh nhất châm lửa đốt tất cả pháo hoa, sau đó kéo cô chạy như điên tới vị trí an toàn.
“—-Biu!”
Đám pháo hoa đầu tiên lóe sáng bay lên không trung, sau đó từng cái nở rộ, tia sáng bắn ra bốn phía, bầu trời tối đen bỗng chốc sáng bừng hẳn lên.
Cô xem như si như say, trong lúc nhất thời quên buông tay anh ra.
Nữ sinh nghiêng đầu liếc nhìn, sườn mặt thanh tú của thiếu niên lây dính ánh sáng lộng lẫy trên bầu trời, nụ cười bị giấu dưới bộ lọc nhiệt tình mà chân thành.
Trái tim của cô đập điên cuồng không lý do, một sự kiêu ngạo không thể khống chế cứ đấu đá lung tung trong cơ thể, cô mất hồn, nhón chân hôn lên má anh dưới pháo hoa.
Dương Khả chợt ngẩn ra, trong vài giây đó, trái tim của anh hoàn toàn ngừng đập.
Đợi khi đầu sỏ phản ứng lại, muốn chạy trốn thì đã bị anh nắm tay kéo vào lòng, cô không dám nhìn ánh mắt nóng rực của anh, trái tim cứ tung tăng nhảy nhót.
“Tôi phải về… Ưm!”
Môi chạm môi, cực nóng cực mềm, mang theo hương vị đặc biệt của riêng anh, đầu lưỡi ngây ngô liếm hàm răng của cô.
Cô xấu hổ đỏ bừng mặt, hơi há miệng, đầu lưỡi vội vàng chui vào trong, bàn tay to nâng mặt cô lên, gần như đói khát liếm mút gặm cắn…
Hai bạn trẻ không có kinh nghiệm môi đè môi, thỉnh thoảng còn cắn đau đầu lưỡi, đâm vào răng ranh, cô không học được cách hít thở nên điên cuồng đấm vào ngực anh vì không thở nổi.
Anh không nỡ buông ra, chỉ dời một khoảng nhỏ khoảng 1cm, đợi cô có cơ hội thở dốc xong thì vội vàng đè lưng cô, gấp gáp hôn lên.
Thời gian thân mật tuyệt vời, cuối cùng lấy việc cánh môi bị cắn nát mà hạ màn.
Cô bị hôn đến chóng mặt nhức đầu, đầu óc của anh cũng tê dại, ôm cô không muốn buông tay.
Hồ Mộng đỏ mặt cúi đầu, xấu hổ buồn bực: “—-Còn không buông ra!”
Anh liếm môi, cười lưu manh: “Không đấy!”
Cần cù chăm chỉ theo đuổi một năm, thật vất vả ôm được mỹ nhân về, Dương Khả cảm thấy khó tin như đang nằm mơ, hai tay dùng sức giam người trong lòng, giống tiểu lưu manh được tiện nghi còn khoe mẽ.
Cô ngửa đầu trừng anh, lại bị anh thuận thế trộm hôn hai cái.
Cô nữ sinh nhỏ mặt đỏ như máu, xấu hổ buồn bực liều mạng tránh thoát, sắp khóc tới nơi, “Dương Khả!”
“Hồ Mộng.”
Anh bỗng nhiên trầm giọng, chân thành, tha thiết gọi tên cô.
Cô hô hấp run rẩy, lập tức ngoan ngoãn không động đậy, nhẹ nhàng “Ừ”.
Ngày thường Dương Khả nhìn cà lơ phất phơ nhưng trong chuyện tình cảm anh cẩn thận hiếm thấy.
Mỗi một âm tiết đều lộ ra sự mị hoặc làm người khác khó lòng chối từ.
“Anh thật sự thích em, em có thể làm bạn gái của anh không?”
Hồ Mộng chậm rãi ngẩng đầu, đụng phải đôi mắt đen láy của anh.
Về mặt lý trí, cô biết mình nên từ chối, nhưng mà khi tầm mắt lướt qua sống mũi cao thẳng, dừng lại ở cánh môi no đủ của anh.
Cô khẽ mím môi, nghe thấy mình phát ra một âm tiết đơn.
“Ừ.”
Thiếu niên hơi nhếch môi, nụ cười có phần ngốc nghếch.
Dưới đèn đường, cái bóng của hai người bị kéo dài ra, chồng lên nhau.
Anh kéo áo khoác lông vũ ra, bọc cô vào lòng, cúi đầu hôn lên trán, đôi mắt, chóp mũi, cuối cùng dừng trên miệng nhỏ hôn mãi không thấy đủ của cô…
Tuyết càng rơi càng lớn, nhưng hai người đang ôm chặt nhau lại không cảm nhận được cái giá lạnh, trong lòng châm một đống lửa, càng đốt càng nóng.
Một nụ hôn qua đi, hai người đều an tĩnh không nói câu gì.
Anh khẽ nâng cằm cô lên, mày rậm khẽ nhếch, biểu cảm lưu manh mười phần.
“Mẹ nó, đừng bày ra bản mặt uất ức như thể bị ép buộc.”
“Em không có.”
Người này, đứng đắn không quá ba câu đã lộ nguyên hình.
“Yên tâm đi, ông đây không trêu đùa tình cảm, chơi chính là cả đời.”
Cô xấu hổ trừng mắt: “Ai muốn cả đời với anh?”
Tâm trạng của anh rất tốt, xem nhẹ lời cô nói, cọ cọ chóp mũi của cô, “Không sao hết, nếu em không đồng ý thì anh sẽ trói em vào động phòng.”
“Phi, hạ lưu.”
Dương Khả sung sướng xoa nắn vành tai của cô, “Anh sẽ không phụ sự mong đợi của mọi người, lập chí hạ lưu đến cùng.”
Hồ Mộng: “…”
Có phải cô đã… rơi vào hang sói không?
Không đúng.
Là cô chủ động nhảy vào chứ.
Điên rồi.