Bạn đang đọc Dưới Mái Hiên – Chương 93: Kích Cỡ To Quá Mức
12 giờ đêm, lại là một đêm mưa, quán bar đóng cửa khá sớm.
Quán bar trống rỗng, một nam một nữ ngồi ở hai đầu, mỗi người gọi nửa két rượu, tự cụng tự uống, không quan tâm đến nhau.
Nhạc nền là bài [Đáng tiếc không phải anh] của Lương Tịnh Như, giọng hát có chút tang thương, bỗng nhiên nghe thấy vô cùng hợp tới tình huống.
“Vì anh em cố gắng thay đổi bản thân
Nhưng cũng chẳng thể thay đổi được câu chuyện đã định sẵn
Tưởng rằng chỉ cần bên cạnh anh thì đã là mãi mãi
Cứ ngỡ vẫn đang là ngày hôm qua
Nhưng ngày hôm qua đã mãi xa rồi
Nhưng khi nhắm mắt em vẫn nhìn thấy nó
……
Đáng tiếc không phải anh
Cùng em đi đến cuối con đường
Từng cùng nhau bước đi nhưng lại lạc mất ở ngã rẽ đó
Cám ơn anh
Đã nắm lấy đôi tay em
Để em có thể cảm nhận được sự dịu dàng đó…”
Hai người nắm tay nhau xuất hiện, Hồ Mộng và Tóc Trắng đang say sưa uống rượu nghe thấy tiếng động thì ngẩng đầu lên, ánh mắt tạm dừng hai giây, sau đó…!không cầm lòng được mà đồng thời nhắm mắt lại.
Trong lúc bốn mắt nhìn nhau, Hồ Mộng xấu hổ sờ sờ tóc, Tóc Trắng giả bộ ho khan, đồng thời nhìn sang chỗ khác.
Ánh mắt của Chu Thanh Dao ngó qua ngó lại, mở miệng nói mang tính thăm dò: “Các cậu…”
Không biết hai chữ nào kích thích sợi dây thần kinh nào của Hồ Mộng mà cô ấy đỏ bừng mặt, nhảy dựng lên như thể con hổ bị giẫm phải đuôi: “Các cậu cái gì chứ? Làm gì có các cậu, tớ và anh ấy là hai người không liên quan gì tới nhau.
Cách nhau một cái thung lũng rạn nứt to đùng ở Đông Phi, bắn đại bác cũng không tới.
Dao Dao… cậu nói năng cẩn thận một chút…”
Quả thật, sau khi trưởng thành, Tóc Trắng đã ra dáng đàn ông hơn hồi thiếu niên rất nhiều, mặc áo sơ-mi quần tây như đúng rồi, tóc chải gọn gàng, rất giống hình tượng hoàn hảo của người tài giỏi trong xã hội.
Có điều, một khi mở miệng nói thì…
“Con mẹ nó, em có ý gì hả? Em tưởng ông đây thích bị gán ghép với em chắc? Lại còn thung lũng rạn nứt to đùng ở Đông Phi, có học hành gì không thế, có học địa lý chưa hả? Cái đó gọi là Nam Phi, Nam Phi, đứa con gái ngốc nghếch.”
“Anh mắng ai là đứa con gái ngốc nghếch hả, nói rõ ràng xem nào.”
Tóc Trắng hừ lạnh: “Người nào đáp lại anh mắng người đó.”
Hồ Mộng tức tới giậm chân: “Dương Khả!”
“Gọi ông đây làm gì?”
“Anh…”
Cô gái nhỏ cười híp mắt, nhìn hai người bọn họ cãi cọ ồn ào mất tự nhiên, bỗng nhiên nhớ lại hai người kẻ trốn người đuổi hồi còn đi học.
Nhưng mà khi đó, Hồ Mộng sợ anh muốn chết, thế mà sau khi lớn lên, hai người ngang tài ngang sức, nói tới khả năng ba hoa chích chòe thì không ai nhường ai.
“Khụ…!Cái kia…”
Người nào đó giơ tay, yếu ớt cắt ngang cuộc cãi vã hăng say nóng hừng hực của hai người: “Tớ sửa lại, tớ muốn nói.”
Cô nhìn về phía Hồ Mộng đang tức đang nỗi không nõi nổi, tò mò hỏi: “Không phải hôm nay cậu kết hôn à? Sao lại xuất hiện ở đây?”
“Tớ bỏ trốn khỏi đám cưới.”
Hồ Mộng nhún vai, lẩm bẩm nói với vẻ không cho là đúng: “Ngày mai bố tớ biết chuyện thì có lẽ sẽ đánh chết tớ mất, thế nên tớ chạy tới chỗ cậu để lánh nạn…”
Chu Thanh Dao sửng sốt, ngơ ngác chớp mắt.
Lúc này, Trình Tiêu vẫn luôn im lặng xem trò vui nhìn về phía Tóc Trắng, nhướng mày hỏi: “Vậy còn cậu?”
Tóc Trắng sờ sờ mũi, mạnh miệng nói: “Tới du lịch không được sao? Bọn anh mở cửa làm ăn, chẳng lẽ còn có thể đuổi em ra ngoài chắc?”
“Vậy thì không đến nỗi.”
Trình Tiêu duỗi tay khoác lên vai cô gái nhỏ, kéo cô vào trong lồng ngực mình, ánh mắt của hai người va vào nhau, đương nhiên đã sớm ăn ý từ lâu.
“Chỉ có điều, dạo này là mùa làm ăn, tối nay chỉ còn một phòng đôi thôi.
Các cậu bàn bạc chút đi, ai ở trong phòng, ai ra đường ngủ?”
Cô gái nhỏ lẳng lặng tiếp lời: “Hình như tối nay chỉ có mấy độ thôi.
Người ngủ ngoài đường, thảm lắm.”
Một nam một nữ trố mắt sững sờ, chậm rãi đối diện mấy giây.
Hai người vừa nãy còn hung hăng càn quấy bỗng nhiên nhũn như con chi chi.
Tóc Trắng liếc nhìn cô ấy, rộng lượng phẩy tay: “Thôi thôi, nhường cho em.
Tránh việc bị ốm lại giãy nảy lên, ông đây không chịu nổi.”
“Ai… Ai như thế chứ?” Hồ Mộng nhỏ giọng lẩm bẩm.
Nhớ lại lúc trước hai người còn yêu nhau, mỗi lần cô ấy bị ốm, anh ấy đều lo lắng muốn chết, vây quanh cô ấy bận trước bận sau phục vụ.
Dương Khả là người độc mồm độc miệng, miệng nói toàn mấy lời không hay, nhưng lại rất quan tâm tới cô ấy.
Hai người mà dính lấy nhau thì cũng khiến người khác phải ghen tị.
Kỷ niệm là thứ mà một khi đã hình thành thì giống như cái kim nhỏ vô hình, liên tục đâm vào thần kinh của người ta không dứt, chọc thủng toàn bộ những lời nói một đằng nghĩ một nẻo, khiến người ta vô tình lộ ra cảm xúc chân thật của mình trong lúc lơ đãng.
“Em không buồn ngủ, anh ở đi.”
Tóc Trắng nhìn xuống đất, lầm bầm: “Anh cũng không buồn ngủ.”
Hai người xem diễn nhìn nhau cười, Chu Thanh Dao thầm đề nghị với bạn thân: “Hay là… hai người ở cùng nhau đi, mỗi người một giường, cũng không quấy rầy nhau.”
Khuôn mặt nhỏ của Hồ Mộng bỗng chốc đỏ bừng, vừa thầm sờ sờ vừa liếc nhìn anh ấy một cái, đụng phải ánh mắt nhìn chăm chú mà anh ấy ném tới.
“Nói trước rồi, chỉ ở chung phòng thôi, không can thiệp vào chuyện của nhau.” Cô ấy kiêu ngạo hừ lạnh.
Tóc Trắng quay đầu đi, liều mạng che lại nụ cười nơi khóe miệng, lầm bầm nói: “…!Em tưởng anh thèm chắc.”
————————
Mặc dù nửa đêm còn bắt được một cặp yêu tinh, nhưng cuối cùng Chu Thanh Dao vẫn ăn được món mì mỡ hành do chính tay Trình Tiêu làm như ý nguyện.
Ngấu nghiến ăn sạch một bát mì, cô liếm liếm môi chưa đã thèm: “Chưa ăn đủ.”
Người đàn ông đưa cho cô một hộp sữa, săn sóc lau miệng cho cô, ánh mắt cưng chiều: “Thích ăn thì ngày nào cũng nấu cho em.”
“Được ạ.” Cô cười tít mắt.
Lúc hai người quay lại giường thì đã hơn hai giờ.
Ngoài cửa sổ đột nhiên trút xuống một trận mưa to, sấm sét ầm ầm.
Trong phòng thì tĩnh lặng bình yên.
Người phụ nữ lười biếng cuộn mình trong lồng ngực người đàn ông, cánh tay ôm lấy eo anh, kề sát vào ngực anh, cảm nhận nhiệt độ cơ thể cực nóng ở ngực anh.
Cô khẽ cọ vào cổ anh, ngẩng đầu lên, lo lắng hỏi anh: “Hai người bọn họ ở một phòng, không sao chứ?”
“Đừng lo, không sao đâu.”
Chu Thanh Dao vẫn thấy không yên tâm, vừa nhớ tới khuôn mặt lạnh lùng như nước đá của Tóc Trắng, cô đã lạnh run cả người: “Tên Tóc Trắng kia… trông có vẻ hung dữ quá.
Nếu anh ấy bắt nạt Hồ Mộng thì phải làm sao đây?”
Trình Tiêu nghe vậy thì bật cười: “Ai bắt nạt ai cơ?”
“Dương Khả chỉ được cái mạnh mồm, thật ra lại là một con hổ giấy.
Anh nhìn điệu bộ của bạn em, có khi còn có thể cưỡi lên đầu lên cổ cậu ta rồi tác yêu tác quái ấy chứ.”
Cô gái nhỏ nghe những lời này thì không vui, xoay người đè anh lên giường, giống như thời niên thiếu vậy, coi anh thành tấm đệm hình người, ngủ cho yên tâm thoải mái.
Cô phẫn nộ điên cuồng xoa mặt anh: “Không cho phép anh nói Hồ Mộng như vậy.”
Trình Tiêu cũng không né tránh, cười tủm tỉm nhấc tay lên đầu hàng: “Ừ ừ, anh sai rồi.”
Cô gái nhỏ không vui trợn mắt lườm anh một cái, lúc này mới chịu bỏ qua.
Cô ngọ nguậy người leo lên trên, dùng hai tay bưng mặt anh, hôn khẽ như có như không, miệng còn càm ràm: “Em cảm thấy Hồ Mộng… còn chưa hoàn toàn quên Tóc Trắng.
Mỗi lần nhắc tới anh ấy, cô ấy lại lúng túng đủ đường.”
Trình Tiêu vuốt mái tóc dài sau gáy của cô: “Thật ra, trên phương diện tình cảm, Dương Khả cũng rất đơn giản, đã nhận định rồi thì rất si tình.”
“Em không tin.”
Cô lạnh giọng lầm bầm, bất bình cho bạn thân: “Nói hay quá nhỉ, còn không phải nói chia tay là chia tay sao, cũng không thấy anh ấy muốn níu kéo chút nào…”
Người đàn ông im lặng một lát, khẽ thở dài một tiếng, nhẹ nhàng nói: “Hai năm trước, Dương Khả đột nhiên tới đây tìm anh, uống say khướt, lải nhải nói rất nhiều lời.
Khi nhắc tới bạn em, cậu ta lại đột nhiên tỉnh táo, nói một câu như thế này, không thể cho cô ấy những gì mà cô ấy muốn thì chỉ có thể giải thoát cho cô ấy.”
“Sao đám đàn ông các anh đều có suy nghĩ này thế hả?”
Chu Thanh Dao tựa như con mèo xù lông, giận sôi máu: “Tự cho là đúng, cho rằng mình hiểu hết tất cả, thật ra thì con gái cần cái gì, các anh lại hoàn toàn không biết!!”
Trình Tiêu bị mắng thì cười, an ủi cô thuận theo ý cô: “Mắng cậu ta thì được, nhưng đừng kéo theo anh, anh vô tội lắm.”
“Anh cũng chẳng khác gì, cá mè một lứa!”
Anh vuốt ve khuôn mặt nhỏ sưng phồng lên của cô, dễ tính nhận lỗi: “Được rồi.
Anh khốn kiếp, anh là đồ lưu manh, anh…!Ừm.”
Miệng bị người nhẹ nhàng chặn lại, nụ hôn khẽ khàng như chuồn chuồn lướt nước, hơi chạm rồi thôi.
Cô buồn bực cảnh cáo: “Trừ em ra, không ai được nói anh không tốt, kể cả là bản thân anh cũng không được.”
Người đàn ông cong môi lên: “Nghe em hết.”
Hai người vừa ôm ấp vừa nói chuyện trong chốc lát, nói tới cuối cùng, Chu Thanh Dao díp mắt lại, lơ mơ sắp ngủ thì mơ hồ nghe thấy Trình Tiêu nói ở bên tai.
“Trước đây, nhà Dương Khả xảy ra chuyện, lại đúng lúc bị chia tay, suy sụp rất lâu…”
__________
(*Khi tác giả viết riêng về Hồ Mộng và Dương Khả thì editor xin phép tự động để ngôi thứ ba của hai người là cô và anh luôn nhé.)
Tiếng sấm ngoài cửa sổ nổ đùng đoàng, mưa gió gào thét điên cuồng.
Phòng hai người ở tầng ba của khách sạn, phòng rất rộng, chỉ bật hai cái đèn tường.
Trên giường lớn màu trắng tinh, Hồ Mộng tắm xong dùng áo tắm bọc kín bản thân, ngồi im ở mép giường, nghe tiếng nước chảy trong phòng tắm, vừa quen thuộc lại vừa xa lạ.
Nhớ lần đầu tiên khi hai người ra ngoài qua đêm, bởi vì quá căng thẳng nên cô ngâm mình cả tiếng đồng hồ trong bồn tắm.
Cuối cùng, Dương Khả phá cửa xông vào, đóng gói ôm người trần như nhộng, gần như ngất xỉu ra ngoài.
Bởi vì chuyện này, anh chê cười cô một thời gian dài, mỗi lần nhắc lại, cô đều xấu hổ đến nỗi chỉ ước gì có thể chui tọt xuống đất.
Lúc này, cửa phòng tắm đột nhiên mở ra, hơi nước mù mịt tràn ra ngoài.
Người đàn ông để trần nửa người trên, eo quấn khăn tắm trắng, người anh còn đang nhỏ nước, mái tóc đen ướt nhẹp rũ xuống, bớt phóng túng bừa bãi, lại có thêm cảm giác trẻ con của thiếu niên.
Ánh mắt của Hồ Mộng dần di chuyển xuống dưới, liếc đến cái bọc nhô ra ở giữa háng, dáng vẻ kiêu ngạo khiến người ta khó có thể bỏ qua.
Trừ anh ra, cô chưa bao giờ lên giường với người đàn ông khác, nhưng điều này cũng không gây trở ngại đến chuyện cô ấy khắc sâu trí nhớ với từ “to”.
Chưa ăn thịt heo bao giờ, nhưng chí ít cũng đã từng thấy heo chạy, kích cỡ to quá mức của Dương Khả, đủ để đánh bại một đám diễn viên nam trong phim con heo Nhật trong tích tắc, ngang tầm với đàn ông Âu Mỹ cao to cường tráng.
Thứ trực quan nhất vẫn là ký ức bản năng của cơ thể.
Từ lần đầu tiên đau xé tim gan, đến những lần sau dần dần quen hơn, rồi chậm rãi chấp nhận đến yêu thích, thậm chí còn có rất nhiều lần mất mặt vì lên đỉnh trong giây lát.
Mới cắm vài cái mà cô đã kích động xả nước điên cuồng, cô gái nhỏ xấu hổ đỏ bừng mặt, bị anh cười ôm vào trong ngực rồi dỗ dành, còn muốn hung ác thúc mạnh mấy cái.
“Mộng Mộng, bé nhiều nước.”
Giọng nói gợi cảm mập mờ kia như thể vẫn còn đang vang vọng bên tai, ánh mắt của Hồ Mộng dần trở nên say mê cuồng dại, cơ thể như bị điện giật, phía dưới ngủ say đã lâu dần trở nên bất thường.
Dương Khả cười vui vẻ: “Nhìn cái gì?”
“Không.” Hô hấp của cô run lên, hoảng loạn dời tầm mắt.
Người đàn ông cố tình đi đến trước mặt cô, cô co rúm lại lùi ra sau.
Anh duỗi tay giữ chặt mắt cá chân nhỏ xinh của cô, đè người xuống, gần như vây cô vào trong vòng tay.
Cô không biết nên nhìn đi đâu, giọng nói cũng trở nên đứt quãng: “Anh…!anh…”
Ánh mắt u ám của anh quét qua áo ngủ quấn kín mít của cô, nói với vẻ không hài lòng cho lắm: “Bọc kín như vậy làm gì, cũng không phải là chưa từng nhìn thấy mà nhỉ?”
Hồ Mộng yếu ớt lườm anh: “Bỉ ổi.”
Dương Khả im lặng mấy giây, sau đó đứng dậy luôn, cởi khăn tắm bên hông ở ngay trước mặt cô.
Người phụ nữ vô thức liếm môi, nhìn chằm chằm vào anh mà mắt không chớp cái nào.
Người đàn ông nhướng mày, mắt tràn ngập vẻ vô lại: “Nhắm mắt lại, không cho em xem.”
Cô không cam lòng yếu thế, hung tợn cãi lại: “Đây là chỗ dùng chung, anh không thể vào nhà vệ sinh thay à?”
“Không thể.”
Dương Khả cởi bỏ ngụy trang khi không có quần áo và kiểu tóc hỗ trợ thì vẫn là thiếu niên ngông cuồng không sợ trời không sợ đất năm ấy.
Anh cà lơ cà phất liếc mắt nhìn cô mấy giây, bỗng nhiên thả tay, khăn tắm rớt xuống.
Hồ Mộng bịt mắt lại theo phản xạ có điều kiện, nhưng lại không chịu nổi cơn ngứa ngáy ăn mòn xương cốt trong lòng mình, thử thăm dò từ từ hé ngón tay ra.
“—— Á!”
Người còn chưa nhìn rõ thì đã bị người đàn ông cứng rắn đè lên giường.
Sau khi trưởng thành, cơ thể cường tráng hơn lúc đi học, nếu như ép buộc thì cô hoàn toàn không thể động đậy.
Hai tay bị anh giữ chặt trên đỉnh đầu, anh ép người xuống, nước trên lọn tóc nhỏ xuống mặt cô.
Giọng nói của cô mềm nhũn vô lực: “…!Thả em ra!”
“Đừng giả vờ.”
“Anh nhìn thấy hai chữ ở trong mắt em.”
Đáy mắt anh phát ra ánh sáng u ám màu đỏ sẫm, giọng trầm thấp: “Nện em.”