Bạn đang đọc Đuổi Hạ FULL – Chương 66
Editor: Gió
Beta: Đá bào
—
Ở phương diện hôn môi Lâm Chiết Hạ không hề có bất kì kỹ thuật nào, dù sao kinh nghiệm hôn duy nhất của cô cũng chỉ có ‘nụ hôn đầu’ với Trì Diệu ở lối thoát hiểm kia.
Sau khi dán môi lên, cô không biết phải làm gì tiếp theo.
Một nụ hôn thuần khiết dịu dàng, mang theo nét ngây thơ của thiếu nữ nhưng cũng bộc lộ được vẻ liều lĩnh.
Trì Diệu phản ứng lại trước cô, trong giây phút cô dừng lại, anh đưa tay giữ lấy gáy cô, không cho cô cơ hội lùi về phía sau, chủ động khiến nụ hôn này thêm sâu hơn.
Anh sợ làm cô giật mình nên bèn nhẹ nhàng thăm dò.
Cả người Lâm Chiết Hạ đều rất quay cuồng, có một loại cảm giác như thiếu không khí hô hấp, nhưng cũng chính lại vì điều này mà cảm thấy càng ỷ lại vào đối phương hơn, giống như muốn giành đi chút không khí từ miệng người trước mặt vậy.
Có người đến treo ước nguyện lên cây cổ thụ, chỉ là hai người đừng ở một góc không người vô cùng tĩnh lặng, trước khi nụ hôn kết thúc Lâm Chiết Hạ khẽ mở mắt.
Cô nhìn lên ánh nắng mơ hồ rực rỡ phảng phất ánh đỏ, cô từng tưởng rằng mình vừa quay lại mùa hè năm đó rồi lại quay ngược lại vào thời khắc này.
Đây là một mùa hạ có Trì Diệu ở bên.
Trước khi Trì Diệu buông ra có dán sát bên môi cô, giống như ghi hận mà cố ý hỏi: “Bây giờ còn muốn suy nghĩ lại nữa hay không?”
“….” Lâm Chiết Hạ đỏ mặt, buông cổ áo của anh ra, không còn có tư thế hùng hổ như lúc ‘cưỡng hôn’ ban nãy nữa, cả người mềm nhũn, “Em cảm thấy, không cần phải suy nghĩ nữa.”
Trì Diệu: “Lầm tưởng?”
Lâm Chiết Hạ: “…Không phải lầm tưởng, lần trước em chỉ là tuỳ tiện nói thôi.”
Tình yêu anh dành cho cô không phải là ảo giác.
Trên đường trở về, Lâm Chiết Hạ không hề cảm thấy mệt sau một chặng đường dài, vô cùng hào hứng kéo anh lại hỏi đông hỏi tây, “Anh đã thích em từ rất sớm rồi sao?”
Trì Diệu ‘Ừm’ một tiếng.
Lâm Chiết Hạ giống như vô số nữ sinh muốn hỏi về ngày tháng cụ thể: “Có thể cụ thể hơn một chút được không, từ khi nào bắt đầu vậy? Ngày nào thế? Hôm đó em đã làm gì mà anh bị thần phục thế.”
Trì Diệu nghĩ một lát, phát hiện bản thân không thể nói ra được ngày tháng cụ thể, giữa anh và Lâm Chiết Hạ, hai người đã quen nhau từ rất lâu, cũng cùng nhau trải qua vô số câu chuyện.
Đối với anh mà nói, việc thích cô chưa từng là đột ngột.
Mà là năm dàng góp nhặt từng chút một, tình yêu đến trong vô thức.
Trước khi phát hiện điều ấy vốn chỉ tưởng rằng là cơn gió luồn qua, nhưng không ngờ ngọn gió ấy lại lại cuồn cuộn như thác lũ.
Chuyện thích Lâm Chiết Hạ nảy sinh rất tự nhiên, tự nhiên giống như việc ăn cơm uống nước mỗi ngày vậy.
Cuộc đời anh như được cài đặt một thuật toán mang tên ‘Lâm Chiết Hạ’, sau khi anh hiểu thế nào là thích đã chỉ thích mình cô.
Vô số mảnh kí ức hiện lên trong đầu, những kí ức ấy bắt đầu từ hai câu:
‘Tôi, đại ca cậu đây.’
‘Cậu muốn đánh cậu ấy, phải bước qua tôi trước đã.’
Sau đó là ở bệnh viện:
Cô gái nhân lúc Lâm Hà không ở nhà chạy đến bệnh viện, ngồi bên cạnh giường bệnh làm phiền anh.
‘Cậu lại đến bệnh viện rồi, vậy tôi đến thăm cậu, đúng lúc hôm nay thầy có giảng về bài kiểm tra, nhìn bộ dáng không thông minh lắm này của cậu nên tôi sẽ miễn cưỡng giảng lại cho cậu vậy.’
‘Trì Diệu, lại là tôi đây, cậu quản được tôi sao, tôi cứ thích đi dạo trong bệnh viện đấy.’
Còn có vô số ngày lễ quạnh quẽ.
‘Tết năm nay cậu đến là tôi, chúng ta có thể cùng nhau đón giao thừa rồi.’
‘Năm mới vui vẻ, Trì Diệu, hy vọng cậu luôn bình anh, à, tôi chia một nửa tiền lì xì cho cậu.’
Còn có, suy nghĩ ấu trĩ của cô đối với ước mơ:
‘Nếu như tạm thời tôi chưa có ước mơ gì, vậy bảo vệ người khác có được tính là ước mơ hay không vậy?’
Những mảnh vụn này đã chắp vá thành một phần của anh.
Trong lúc bất giác Lâm Chiết Hạ cũng từ một cô nhóc ngày ngày đánh nhau với Hà Dương trở thành bộ dáng của thiếu nữ…
“Hình như từ hồi lớp bảy,” Cuối cùng anh nói.
“Lúc đó có một đám côn đồ trường nghề loanh quanh ở tiểu khu.”
Đó là lần đầu tiên anh muốn trở nên mạnh mẽ, muốn đi bảo vệ một người.
Anh nói xong, Lâm Chiết Hạ cũng nhớ lại sự thay đổi của một Trì Diệu ‘hay ốm’, hình như bắt đầu từ năm lớp bảy.
Trước năm lớp bảy, Trì Diệu vẫn là ‘ma ốm’ cần được cô bảo vệ.
Bởi vì phải phân tích nội dung như vậy, đối với Trì Diệu mà nói, bày tỏ với đối phương tâm trạng khi thích một người quả thực rất khó khăn, vì vậy trong lúc nói bước chân cậu nhanh hơn, đi đến phía trước Lâm Chiết Hạ.
“Anh vì bảo vệ em nên mới tập luyện?”
Lâm Chiết Hạ đuổi theo anh, “Em bảo quái sao lớp bảy anh đột nhiên lại trở nên lợi hại như vậy, em còn không đánh lại được.”
“Hơn nữa lúc ấy có một đợt tự nhiên anh cao lên, có phải anh trộm uống sữa bò ở sau lưng em đúng không?”
Lâm Chiết Hạ quá vui vẻ, khiến dòng suy nghĩ phân tán: “Anh uống sữa bò của hãng nào thế? Giới thiệu chút đi, em rất cần.”
“…” Trì Diệu đi chậm lại, nhìn cô một cái, “Đồ lùn, em uống sữa bò cũng không có tác dụng.”
Lâm Chiết Hạ: “Anh đừng có mà tưởng bây giờ anh là bạn trai em rồi thì em sẽ không đánh anh đấy.”
“…”
Hai người ngồi xe về đại học Liên Vân, Lâm Chiết Hạ ngủ thiếp đi.
Trước khi chợp mắt cô nghĩ, sớm biết hôm nay đã nhờ Lam Tiểu Tuyết trang điểm giúp mình rồi.
Cô không ngờ rằng hôm nay sẽ nhận được lời tỏ tính chính thức như vậy.
Sau ngày hôm nay, quan hệ của hai người mới ‘chính thức’ bắt đầu.
Lâm Chiết Hạ không muốn mình lo được lo mất, cũng không muốn bởi vì Trì Diệu mà cảm thấy tự ti.
Cuối cùng cô đã chắc chắn, hai người chính thức bên nhau rồi.
–
Nửa kì học qua đi, không khí thoải mái của đại học không tồn tại nữa, thời gian trôi đi, bài tập chuyên ngành cũng nặng dần.
Sau khi tuần thi của khoa Trì Diệu kết thúc, khoa bên Lâm Chiết Hạ cũng bắt đầu thi.
Cô bận rộn ôn tập kỹ năng khẩu ngữ và học những trọng điểm kiến thức trong những bài kiểm tra trước đí.
Đến khi cô miệt mài thi xong mới phát hiện mình và Trì Diệu đã hơn một tuần chưa gặp nhau rồi.
Tuy nhiên mỗi ngày hai người đều gửi rất nhiều tin nhắn cho đối phương, Lâm Chiết Hạ kêu ca với anh về lượng bài tập như núi.
[Thầy cô khoa em cho rất nhiều bài tập (hộc máu).]
[Em không học được hết mất.]
[Hơn nữa còn phải kiểm tra khẩu ngữ, kiểu đối đáp trực tiếp với thầy cô ấy.]
[Vừa rồi bộ dạng lúc thi của em có hơi ngốc.]
Trì Diệu trả lời cô: [Em thi xong rồi sao?]
Lâm Chiết Hạ: [Vẫn chưa, chiều nay còn một môn nữa, anh thì sao, đang làm gì vậy?]
Lâm Chiết Hạ gửi tin này đi xong thì không thấy Trì Diệu trả lời.
Cô cũng không để ý, tiếp tục vùi đầu ôn thi.
Trước khi thi bọn họ có một tiết tự học, mọi người đều ngồi tại chỗ của mình để chuẩn bị cho buổi chiều.
Cô đang biết được một nửa thì nhìn thấy bên cạnh có xuất hiện một bóng người quen thuộc, sau đó chỗ ngồi bên cạnh cô bị chiếm mất, cô viết xong đề dịch trong lay, ngẩng đầu lên, nhìn thấy Trì Diệu đang ngồi đó chống cằm.
Mọi người đang bận rộn ôn tập vì vậy không chú ý đến có ‘người ngoài khoa’ xuất hiện ở đây.
“Sao anh lại qua đây vậy?” Cô đặt bút xuống, nhỏ giọng hỏi.
Cho dù Trì Diệu có ngồi trong góc với cô, nhưng cả người vẫn rất thu hút, anh cũng bận rộn một tuần, đôi mắt có hơi mệt mỏi: “Không xuất hiện thì sợ rằng bạn gái anh sẽ chạy mất.”
Lâm Chiết Hạ lẩm bẩm một câu: “…Em có thể chạy đi đâu được chứ.”
Trì Diệu khẽ nói: “Không phải ở khoa em đã có một người rồi sao.”
“Còn đăng lên tường tỏ tình nữa chứ.”
“Ngày đầu tiên đi học đã đến ngồi cạnh em.”
“….”
Lâm Chiết Hạ không ngờ anh vẫn nhớ đến món nợ này: “Sao anh lại nhỏ nhặt vậy chứ, trong bụng anh có sổ sách ghi nợ hay sao, trên đó ghi bao nhiêu thứ liên quan đến em rồi?”
Nhưng qua lời của anh, cô mới phản ứng lại: “Vì vậy hôm đó anh cố tình qua đây?”
“Vì vậy…lúc anh rời đi, Phương Hoè mới mặc định anh là bạn trai em?”
Giọng Trì Diệu lạnh đi, âm thanh như dài ra: “Em còn nhớ tên của cậu ta.”
“…”
“Tên bạn cùng khoa,” Lâm Chiết Hạ thấp giọng phản kháng, “Em có nhớ cũng rất bình thường.”
Lần này Trì Diệu qua đây đương nhiên không phải là để tính toán món nợ cũ, chỉ là khoảng thời gian này không gặp nên muốn đến đây nhìn cô.
Vì vậy nói đến đây, anh đưa tay gõ lên mặt bàn: “Em tiếp tục làm đi, anh ở bên cạnh.”
Lâm Chiết Hạ ‘Ồ’ một tiếng, viết vài câu, sau đó vẫn không nhịn được mà nói: “Hình như đã lâu chúng ta không cùng ngồi làm bài tập chung rồi.”
Trước đây cô thường đến nhà Trì Diệu, hai người cùng ngồi chung một bàn làm bài tập, gặp phải câu nào khó anh sẽ giảng giải cho cô.
Khoảng thời gian đó bất giác đã qua rất lâu rồi.
Trì Diệu lại không hề cảm thấy tiếc nuối, anh cảm nhận được ánh mắt chú ý của những người xung quanh, vì để không ảnh hưởng đến mọi người anh cúi người hơn một chút, đưa tay chống cằm, giống như đang ngủ bù vậy: “Sau này em có thể ngồi cùng bạn trai em làm chút chuyện gì khác.”
“…”
Anh lại nói.
“Đừng có nghĩ đến bài tập suốt thế.”
Lâm Chiết Hạ quay đầu nhìn bạn học trong lớp, xác định không có ai nghe thấy xong nhịn tức nói: “…Em muốn làm bài tập là chuyện rất bình thường, anh nghĩ đến chuyện khác mới không bình thường ấy.”
“Anh nghĩ gì nào?” Trì Diệu hỏi.
“…”
Lâm Chiết Hạ chọc bút lên mặt giấy: “Mặc dù anh không nói rõ, nhưng em cảm thấy ý của anh rất nguy hiểm.”
Sau đó hai người không nói tiếp nữa, Trì Diệu lặng im ở bên cạnh cùng cô học bài.
Giống như cùng học chung vậy.
Vốn dĩ cô cảm thấy bản thân không nắm vững kiến thức cho kì thi chiều nay, nhưng sau khi Trì Diệu đến, dường như cô cảm thấy tự tin hơn một chút.
Cho dù người này lặng lẽ xuất hiện, bò trên mặt bàn chỉ lộ nửa gương mặt, nhưng hơn một nửa tiết học trôi qua vẫn có người nhận ra sự xuất hiện này.
Lâm Chiết Hạ ngồi làm bài tập, điện thoại rung lên một chút, cô mở ra phát hiện có bạn học nữ tag cô trong nhóm chat của lớp.
[@Lâm Chiết Hạ, người bên cạnh cậu là Trì Diệu sao?]
Lâm Chiết Hạ [Ừm] một tiếng.
Đại học khác với cấp ba, cấp ba ít người tên tin tức truyền đi cũng rất nhanh.
Mà đại học có rất nhiều chuyên ngành, trường lại có nhiều khu, vì vậy cho dù Trì Diệu có hay đưa cô về kí túc xá, hai người đã xác nhận quan hệ thì vẫn có rất nhiều người không biết.
Huống hồ so với việc ai là bạn gái của Trì Diệu, mọi người càng chú ý đến Trì Diệu hơn.
Quả nhiên, nữ sinh kia cẩn thận thăm dò: [Nghe nói hai người là bạn thân từ nhỏ, quan hệ rất tốt.]
[Lần trước cậu ấy cũng từng đến tìm cậu.]
Lâm Chiết Hạ nhìn vào chữ [Bạn thân từ nhỏ], lần đầu tiên nghiêm túc trả lời, công khai quan hệ của bọ họ.
[Không phải, anh ấy là bạn trai tôi.]
– —–oOo——.