Bạn đang đọc Đuổi Hạ FULL – Chương 60
Editor: Đá bào
Beta: Gió
—
Ban đầu Lâm Chiết Hạ còn tưởng men say mà cả người như bay lên trời, sau khi nói xong lại rơi xuống mặt đất.
Nhưng bây giờ, bởi vì lời nói của Trì Diệu, cô lại lơ lửng một lần nữa.
Tự nhiên Trì Diệu lại nói với cô rằng cô không hề hiểu lầm.
Cô không hiểu lầm, cậu đang theo đuổi cô.
Cô bị những lời này tác động, thiếu chút nữa còn cho rằng mình đang nằm mơ, để xác nhận lại, ngốc nghếch hỏi thêm một câu: “Tại sao cậu muốn theo đuổi tôi?”
Ngày hôm sau lúc Lâm Chiết Hạ tỉnh rượu nhớ lại đoạn này, vẫn e lệ đến độ cả người hoàn toàn rụt vào trong chăn, nửa ngày sau mới dám chui từ trong chăn ra.
Đêm qua, trên bầu trời đêm dường như có rất nhiều ngôi sao.
Trì Diệu trước giờ là người nói chuyện không bao giờ cho người ta mặt mũi, thế mà lúc này lại nghiêm túc nói với cô: “Bởi vì tôi thích cậu.”
“Lâm Chiết Hạ, tôi rất thích cậu.”
“……”
Sau đó, cả hai vì lời thổ lộ bất ngờ này mà rơi vào im lặng một lúc lâu.
Quá đột ngột.
Đối với bất kỳ ai, tình hình bây giờ cũng là quá đột ngột.
Trong lúc nhất thời Lâm Chiết Hạ không biết nên đối mặt như thế nào, trong loại tình huống này, cậu đã nói muốn theo đuổi cô mà cô lập tức đáp lại “Quả thật tôi cũng đã thích cậu lâu rồi” hình như cũng không ổn cho lắm.
Hơn nữa…thực sự cô cũng có một chút mong đợi.
Mong đợi người mình thích theo đuổi mình.
Trì Diệu cũng không biết nên tiếp tục như thế nào.
Thoạt nhìn bề ngoài thì trông cậu khá bình tĩnh, nhưng thực tế vành tai đã lặng lẽ đỏ ửng.
Trong kế hoạch của cậu, lúc nói ra từ “thích”với Lâm Chiết Hạ, đáng lẽ nên ở một nơi trang trọng mới đúng.
Bầu không khí ngưng trệ qua đi, cậu thở dài, chuẩn bị tới nắm tay cô, đưa cô về phòng: “…Muộn rồi, đưa cậu về trước.”
Lâm Chiết Hạ dùng một chút lý trí cuối cùng để khắc chế chính mình, tránh cái nắm tay của cậu.
“Là bạn trai bạn gái mới có thể nắm tay nhau,” Cô nói, “Chúng ta vẫn chưa phải.”
Cô không rời mắt: “Cậu trước hết…cứ theo đuổi đi.”
–
Ngày hôm sau khi Lâm Chiết Hạ tỉnh ngủ, đầu còn có chút đau.
Cô mở mắt ra, tin nhắn đầu tiên cô nhìn thấy chính là câu [Chào buổi sáng] của Trì Diệu.
Ý thức mơ hồ của Lâm Chiết Hạ vừa tiêu hóa xong chuyện tối hôm qua lập tức bừng tỉnh, sau đó lướt qua vòng bạn bè một chút thì phát hiện ra một chuyện, hiếm khi thấy Trì Diệu cập nhật nội dung trên vòng bạn bè.
Đầu mèo: [Có thích một người.]
“……”
Vòng bạn bè của Trì Diệu hầu như không có nội dung gì cả, hơn nữa bản thân cậu quanh năm bị đồn đoán có tính tình không tốt, chưa bao giờ có tin liên quan đến yêu đương.
Lúc này lại công khai tình cảm trong vòng bạn bè.
Trái ttim Lâm Chiết Hạ đập thình thịch, trượt xuống, trong phần bình luận nhìn thấy một loạt những cái tên quen thuộc.
Từ Đình: [Chơi trò đại mạo hiểm bị thua à?]
Từ Đình: [Không đúng, cậu cũng không giống người sẽ tham gia chơi trò đó.]
Hà Dương: […]
Lam Tiểu Tuyết: [Wow, tiến triển nhanh hơn tôi nghĩ đấy.]
……
Trong này, thậm chí còn có cả chủ nhiệm lớp 11 là lão Lưu, lão Lưu lướt qua cũng phát biểu: [Lên đại học quả nhiên là khác hẳn ha, ủng hộ, hoàn toàn ủng hộ.]
Cô nhớ tới câu nói tối hôm qua khi say rượu có nghe được:
‘Nếu còn chưa đủ rõ ràng.’
‘Ngày mai tôi sẽ cố gắng thể hiện rõ ràng hơn một chút.’
Quả thật là đã thể hiện rõ ràng hơn.
Rất, rất, rõ ràng.
Hơn nữa điều này còn làm cho tất cả cảm giác không chân thật của cô hôm qua rơi xuống mặt đất.
Tối hôm qua không phải là một giấc mộng, chuyện xảy ra giữa cô và Trì Diệu, những lời nói kia đều thật sự tồn tại.
Một phần vạn khả năng lúc trước cô không dám nghĩ tới, đã thành sự thật.
Cô đỏ mặt và chui ra khỏi chăn.
Vừa lúc Lam Tiểu Tuyết gửi tới một tin nhắn mới: [Tớ đã bảo rồi, người anh trai kia của cậu chắc chắn thích cậu mà.]
[Phải nhớ để cậu ta theo đuổi cậu lâu một chút.]
[Con gái mà, sao có thể dễ dàng bị theo đuổi như vậy.]
–
Học kỳ mới trôi qua được hai ngày, mọi người bước đầu đã hiểu rõ về lớp học cũng như chương trình giảng dạy của mình, sau đó sinh viên năm nhất bắt đầu kỳ huấn luyện quân sự kéo dài nửa tháng.
Trong nửa tháng huấn luyện quân sự, không có chuyện gì đặc biệt xảy ra.
Cô và Trì Diệu không cùng chuyên ngành, cách nhau rất xa.
Nhưng mỗi ngày, hai người vẫn sẽ cùng nhau đến căng tin ăn sáng, buổi tối sau khi huấn luyện quân sự kết thúc, Trì Diệu sẽ chờ cô cùng ăn cơm.
Hai người như quay trở lại thời trung học trước đây, bên nhau như hình với bóng.
Chẳng qua, có những lúc Trì Diệu vẫn sẽ nói những lời mập mờ, điều mà hồi trung học cậu không bao giờ làm với cô.
Chuyện duy nhất phát sinh trong những ngày tập quân sự đó là dù đã lên đại học Trì Diệu vẫn quá nổi tiếng, nên ảnh chụp cậu bỗng nhiên lại được lưu truyền rộng rãi trên mạng.
Cô không biết tình huống bên phía Trì Diệu nhưng thông qua Lam Tiểu Tuyết, cô có biết được con gái lên đại học khi theo đuổi người mình thích sẽ mãnh liệt hơn rất nhiều so với hồi cấp ba.
Ví dụ như cô bạn học cùng chuyên ngành với Trì Diệu, dường như mỗi ngày đều mang chocolate đến cho cậu dù cho cậu chưa bao giờ nhận nó.
Ví dụ như sẽ có người kiên trì căng não đi môn chuyên ngành của bọn họ.
……
Sau khi biết được nhiều chuyện này, trong lúc huấn luyện quân sự, một ngày nọ, Lâm Chiết Hạ và Trì Diệu đang ăn tối cùng nhau, không hiểu sao cô lại căng thẳng: “Gần đây có phải có rất nhiều…rất nhiều người đến tìm cậu đúng không?”
Trì Diệu không kịp phản ứng, cậu đang lựa hành cho cô: “Có rất nhiều người cái gì cơ?”
“Chocolate.” Lâm Chiết Hạ nhịn không được mà nói rõ, “Nghe nói mỗi ngày đều có người tìm tới đưa cho cậu.”
Trì Diệu “Ồ” một tiếng: “Có.”
Lâm Chiết Hạ lẳng lặng chờ đợi câu sau.
Phát hiện Trì Diệu chỉ nhìn cô, không có ý muốn nói tiếp, cô thúc giục: “Sau đó thì sao?”
Trì Diệu: “Tôi có thể lý giải thành, cậu đang ghen không?”
“……”
“Không thể” Lâm Chiết Hạ thẳng thừng phủ nhận, “Tôi chỉ là tùy tiện hỏi một chút.”
Trì Diệu mặc bộ quân phục, giống như trước kia muốn trêu cô, cằm cậu khẽ nhếch lên, dùng một loại ngữ khí không dễ thương lượng nói: “Nếu chỉ là tùy tiện hỏi, vậy tôi cũng không cần cố ý trả lời.”
“……”
Không trả lời thì không trả lời.
Lâm Chiết Hạ chọc vào bát cơm, nghĩ lại, cô đúng là không có lập trường để hỏi.
Tuy rằng Trì Diệu đang theo đuổi cô, thế nhưng bọn họ còn chưa xác nhận mối quan hệ mà.
Ngay khi cô muốn nói “Thôi bỏ đi, không nói thì không nói”, trước khi thu dọn đĩa ăn để rời khỏi căng tin, Trì Diệu bình tĩnh trả lời câu hỏi vừa rồi của cô: “Tôi nói, bây giờ tôi đang theo đuổi người khác rồi, nếu nhận quà sẽ không theo đuổi được bạn gái.”
Tất cả suy nghĩ của Lâm Chiết Hạ khi nghe được những lời này đều bị cắt ngang.
Tiếp theo, một cảm giác lạ lẫm giống như đang ngầm bắn pháo hoa bùng lên trong lòng.
Cô không biết phải nói gì, cuối cùng “Ồ” một tiếng.
Buổi tối, hai người đến sư phạm Liên Vân tìm Hà Dương, mẹ Hà không biết từ đâu đã nghe được chuyện cậu ta nhuộm tóc nên lập tức bắt cậu ta nhuộm lại, còn nhờ hai người bọn họ đi qua quay video làm giám sát, tránh cho việc Hà Dương nói mà không làm.
Hà Dương ngồi trong tiệm cắt tóc, vô cùng bi thương: “Vẻ đẹp trai của tôi, tối nay, sắp bị sụp đổ rồi.”
Cậu ta lưu luyến mái tóc hồng của mình: “Có một cách, các cậu có thể phun tạm cho tôi loại xịt nhuộm tóc dùng một lần được không?”
“……”
Lâm Chiết Hạ và Trì Diệu, mỗi người một cái ghế, ngồi đối diện cậu ta, đồng loạt lắc đầu.
Sau khi giải quyết cái đầu kia của Hà Dương xong, lại quay trở lại Liên Đại thì đã là rất muộn.
Dọc theo đường đi, Lâm Chiết Hạ đều giấu tâm sự.
Cuộc trò chuyện trong bữa ăn tối kia vẫn quanh quẩn trong đầu cô không dứt ra được.
Tuy rằng Lam Tiểu Tuyết có nói, con gái nên hưởng thụ giai đoạn được theo đuổi, muốn Trì Diệu theo đuổi cô thêm một thời gian nữa, nhưng quả thật cô cũng không muốn để cho Trì Diệu theo đuổi quá lâu.
Hoặc là nói như này, Trì Diệu chỉ cần hơi theo đuổi cô một chút là được bởi cậu cũng là người mà cô vẫn luôn thích rất lâu..
Cô rất muốn ở bên cậu, cũng không nỡ để cho cậu theo đuổi quá lâu.
Hơn nữa trong trường đại học có rất nhiều đối thủ, hôm nay tặng chocolate, ngày mai không chừng còn đưa những cái khác.
Mặc dù cô biết thái độ của Trì Diệu đối với người ngoài vẫn rất dứt khoát, nhưng cô vẫn sẽ lo lắng, nhỡ đâu xuất hiện một cô gái nhiệt tình, cô gái này lại vừa vặn là kiểu người mà Trì Diệu thích…
……
Lâm Chiết Hạ suy nghĩ rất nhiều, khiến cho lúc Trì Diệu nói chuyện với cô, cô đều không để ý, căn bản không nghe được cậu nói cái gì.
“Sáng mai trong khoa có việc, tôi không tới tìm cậu được.”
“Ừm.”
“Nhớ phải ăn sáng, đừng có ngủ nướng.”
“Ừm.”
“Lâm Chiết Hạ.”
“Ừm.”
“Làm bạn gái tôi nhé.”
“Ừm… Hả?”
Trì Diệu biết cô đang thất thần, cũng chỉ trêu chọc cô một chút: “Trêu cậu thôi.”
“……”
Lâm Chiết Hạ thầm nói ở trong lòng, thật sự thì cậu cũng có thể coi như là thật.
Dọc theo đường đi cô đều cố gắng xây dựng tư tưởng cho mình, lúc này đã đi tới gần tòa nhà giảng dạy, phía trước có một đoạn đường không có đèn.
Có lẽ là mạch điện có vấn đề, bình thường đoạn đường này đều luôn sáng trưng.
Sau khi đi vào đoạn đường tối này, dũng khí trong lòng Lâm Chiết Hạ đột nhiên nổi lên.
Bởi giờ phút này cô không nhìn thấy mặt Trì Diệu, chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy hình dáng cao gầy của thiếu niên, còn có thanh âm từ chỗ cậu truyền đến.
Lâm Chiết Hạ cùng cậu sóng vai bước đi, đi được nửa đường, ngón tay cô giật giật, khẽ chạm vào mu bàn tay Trì Diệu.
Sau khi chạm vào, cô cẩn thận nhưng vô cùng kiên định, giữ chặt tay cậu.
Cô cảm giác được cả người Trì Diệu đều cứng đờ ngay trong khoảnh khắc cô chạm vào.
Trên con đường này có rất ít người đi qua, một mảnh tối đen, cũng chỉ nghe được tiếng ve kêu thấp thoáng.
Thật sự cô cũng rất căng thẳng, sau khi nắm lấy tay Trì Diệu, cũng không biết nên tiếp tục thế nào.
Muốn nói gì đây?
Hoặc, làm điều gì đó.
Cuối cùng, chủ nhân của bàn tay kia đã chủ động phá vỡ sự yên lặng: “Cậu đang làm gì vậy?”
Thanh âm của Lâm Chiết Hạ vang lên: “Tôi đang nắm tay, nắm tay cậu.”
Giọng nói của Trì Diệu truyền tới: “Nếu như tôi nhớ không lầm, lần trước có người nói rằng chỉ có bạn trai bạn gái mới có thể nắm tay nhau.”
Hai người lại rơi vào trầm mặc.
Giống như đang chờ đợi một bản tuyên án.
Cuối cùng Lâm Chiết Hạ nhắm mắt lại, nói: “Nếu cậu đã biết rồi, nhất định phải hỏi lại một lần nữa sao.”
Ngón tay cứng ngắc của Trì Diệu thật lâu sau mới động đậy trong lòng bàn tay cô, sau đó phản khách làm chủ, ngón tay mạnh chen vào giữa ngón tay cô, đan chặt vào nhau.
“Vì vậy,” Cậu nói, “Bây giờ chúng ta là bạn trai bạn gái.”
Lâm Chiết Hạ rất nhẹ nhàng mà “Ừ” một tiếng.
Cũng may con đường này rất tối, bằng không cô cũng không dám ‘ừ’ một tiếng này.
Ngược lại Trì Diệu lại do dự, thích một người, có thể làm cho một người bình thường kiêu căng lại tùy ý trở nên du di bất định.
Trì Diệu: “Đồ nhát gan, cậu thích tôi sao?”
Lâm Chiết Hạ ngượng ngùng muốn nói “Tôi đã sớm thích cậu rồi”, cuối cùng lại chỉ là: “Cậu lớn lên trông cũng ưa nhìn, đối với tôi cũng rất tốt, hơn nữa cậu cũng theo đuổi tôi lâu như vậy, tôi cũng sẽ nảy sinh một ít tình cảm với người khác giới cũng là chuyển rất bình thường.”
“Tốt nhất cậu nên xác nhận lại một chút.”
Cậu nắm tay cô, “Chờ tới lúc đi qua con đường này, lại muốn buông tay thì sẽ không dễ dàng như vậy đâu.”
Đáp lại cậu, là cái nắm chặt tay của Lâm Chiết Hạ.
Trì Diệu không dắt cô đi qua đoạn đường này, mà ở nửa sau con đường, cậu bỗng nhiên dừng lại.
Lâm Chiết Hạ hỏi: “Sao không đi tiếp?”
“Không đợi được nữa,” cậu hỏi, “…Muốn ôm em một chút được không?”
“……”
Vừa dứt lời.
Lâm Chiết Hạ ngã vào lòng cậu, tay kia của Trì Diệu nhẹ nhàng đặt ở sau gáy cô, ôm cả người cô vào trong ngực.
Trước mắt vẫn đen kịt như trước, các giác quan khác bị phóng đại lên, ví dụ như bàn tay Trì Diệu nắm chặt sau gáy cô dần dần chuyển đến thắt lưng cô.
Hôm nay sau khi kết thúc huấn luyện quân sự, Lâm Chiết Hạ thay quân phục, trên người chỉ mặc một bộ quần áo ngắn tay, bởi vì người cô muốn gặp là Trì Diệu nên cô còn cố ý mặc một chiếc váy.
Bây giờ áo bị hành động kia của cậu di chuyển lên trên một chút, ngón tay ấm áp của thiếu niên gần như có thể sờ được tới thắt lưng sau eo bị gió thổi lạnh.
Lâm Chiết Hạ còn nghe được một chút nhịp tim từ trên người đối phương truyền tới.
Cái ôm này kéo dài thật lâu.
Trước khi Trì Diệu buông cô ra, cô cảm thấy bàn tay Trì Diệu lại hướng lên trên, sau đó đặt trên đầu cô, ngón tay khẽ động, cởi chiếc dây cột tóc màu đen của cô xuống.
Tóc Lâm Chiết Hạ đột nhiên xõa ra.
“Cái này anh sẽ lấy đi.” Sau khi Trì Diệu buông cô ra, nghiêng về đèn ở cuối đường, giơ cổ tay lên, chỗ xương cổ tay nhô ra đeo lên chiếc dây cột tóc màu đen, anh lắc lắc trước mặt cô nói, “… Dù sao cũng vừa mới xác nhận mối quan hệ, phải được bạn gái đóng dấu.”
Lâm Chiết Hạ nhìn cổ tay anh, sửng sốt thật lâu.
Nguyên nhân sững sờ là ngoại trừ hành vi này của anh quá mức đột ngột ra, phần lớn là bởi vì cô vừa nhớ tới…
Trong rất nhiều kí ức mà cô và Trì Diệu ở bên nhau, có một lần, lúc ấy cô vừa gội đầu xong, bảo cậu cầm giúp dây cột tóc một lúc.
Vào thời điểm đó, cô vội vã ra ngoài, tóc cũng chưa kịp khô.
Năm tháng tựa hồ vào giờ phút này đảo ngược lại.
Lúc trước chiếc dây cột tóc màu đen từng ở trên cổ tay Trì Diệu, hiện giờ lại được cậu danh chính ngôn thuận lấy danh nghĩa “bạn trai” mà đeo lên.
Chuyện không về thời gian này, vào giờ khắc này liên kết lại một cách trùng hợp, trùng hợp tới mức như đã được mưu tính từ trước vậy.
Thật giống như, bắt đầu từ thời điểm đó.
Cậu đã muốn làm điều này…
– —–oOo——.