Bạn đang đọc Đuổi Hạ FULL – Chương 54
Editor: Gió
Beta: Đá bào
–
Thành tích của Lâm Chiết Hạ tiến bộ rất nhanh, vào kì thi cuối học kì một, cô đã đứng nhất lớp.
Hơn nữa trong tình trạng gần như tất cả học sinh lớp 12-7 đều xếp hạng chót này, cô lại có thể lọt vào top 50 toàn khối.
Lớp 12-7 chọn khối xã hội, vào hồi năm lớp 11 lúc phải chọn khối thi đã xuất hiện một hiện tượng thần kì…Trong khi học sinh các lớp khác đang điên cuồng nghĩ xem mình nên chọn khối nào thì chỉ có lớp 11-7 bọn họ đứng ở ngoài cuộc.
Bởi vì đám học bá kia luôn ngầm mặc định lớp 11-7 ‘cá biệt’ này sẽ đều chọn khối xã hội.
Lúc ĐTH và TL thảo luận vấn đề này: “Đây là khác biệt đúng không, dù sao thì khối xã hội cho dù có không hiểu kiến thức cũng có thể học thuộc được…Còn nếu học khối tự nhiên mà không hiểu thì thực sự chẳng còn cách nào khác cả, cho dù cậu có nhấn đầu tớ vào mấy đề đó, đánh chết tớ cũng không biết làm.”
Còn với lớp 11-1.
Dường như họ đều cho rằng khối tự nhiên sẽ dễ chọn chuyên ngành hơn, hơn nữa nếu xét về điểm trung bình của bọn họ, chọn tự nhiên sẽ có ưu thế hơn.
Ban đầu nguyên nhân của việc cô vùi đầu học tập là cô muốn gặp lại cậu.
Nếu như…cô có thể cùng cậu học chung một ngôi trường đại học…
Nhưng cách biệt điểm số của hai người quá xa, quả thực khó mà tiến bộ thêm được hơn nữa.
Lâm Chiết Hạ nhìn bảng thằng tích được thầy chủ nhiệm khen của mình, nhưng lại không cảm thấy vui….
So với Trì Diệu, thành tích của cô vẫn còn quá kém.
Cô đã tra vài trường nổi tiếng về nghành vật lý, không có trường nào là cô có thể thi đỗ được cả.
Cuối cùng cô thở dài, tự nhủ bản thân phải cố gắng thêm chút nữa.
–
Sau khi Trì Diệu rời đi, Lâm Chiết Hạ vẫn không yên tâm về tình hình nàh cậu, biết rõ rằng cậu sẽ không nhận tiền nhưng cô vẫn không nhịn được.
Cô cho tất cả tiền mừng tuổi tiết kiệm được vào thẻ ngân hàng, cả thảy được một khoản lớn là ‘hơn hai ngàn’, còn cố tình đổi một số điện thoại khác để chuyển tiền qua cho Trì Diệu.
Chỉ là ngày hôm sau Trì Diệu đã chuyển trả lại.
Lâm Chiết Hạ không nói gì, lại chuyển qua.
Cuối cùng Trì Diệu để chú thích khi chuyển tiền lại: [Chuyển nhầm người tồi.]
Lâm Chiết Hạ: [Tôi không có chuyển nhầm người, thực ra cũng không giấu gì cậu tôi là đại gia, con người tôi ấy à, chỉ có tiền là nhiều, mỗi ngày đều thích lên mạng chọn lấy vài người bạn may mắn rồi chuyển khoản cho họ.]
Chưa đến mười phút sau, Wechat của Lâm Chiết Hạ vang lên.
Là tin nhắn của Trì Diệu gửi đến, trong tin nhắn không có nội dung gì, chỉ có ba chữ.
Trì Mỗ: [Lâm Chiết Hạ.]
Lâm Chiết Hạ: […]
Lâm Chiết Hạ biết cậu đã phát hiện ra rồi, mặc dù việc này nằm trong dự đoán của cô, nhưng cô vẫn cảm thấy bức bối.
[Sao cậu biết là tôi vậy.]
Trì Diệu trả lời cô bốn chữ: [Cần phải nghĩ sao?]
Lâm Chiết Hạ sợ cậu sẽ không vui, vì vậy gửi qua: [Tôi xin lỗi.]
[Thực ra tôi đơn chỉ là có ước mơ làm đại gia.]
[Tôi muốn nói với người ở trên mạng với giọng điệu này lâu lắm rồi.]
[…]
–
Đại khái phải gần nửa năm sau, cô mới bắt đầu dần quen với cuộc sống không có Trì Diệu.
Khi ở trên mạng nhìn thấy địa điểm nào đó có thể đến check in, hoặc căng-tin trong trường có món gì mới, cô sẽ không lập tức nghĩ ‘Mình muốn cùng Trì Diệu đi’ nữa.
Chỉ là thỉnh thoảng, rất thỉnh thoảng, cô mới nhớ đến những tình tiết nhỏ thuộc về đối phương.
“Gần đây căng-tin bắt đầu bán bắp răng bơ rồi đấy!”
ĐTH hớn hở chạy về phía họ đưa tin, “Mười đồng một hộp, hôm nào có tiết thể dục chúng ta có thể qua đó mua.”
Phản ứng đầu tiên của Lâm Chiết Hạ lại là, Trì Diệu không thích bắp rang bơ, nhưng cậu đã ăn bắp rang bơ trong hộp của cô lúc ở rạp chiếu phum
Lớp mười hai, Lâm Chiết Hạ vẫn vùi đầu vào học tập.
Không có Trì Diệu ở bên cạnh, bất giác xuất hiện những người bạn khác giới muốn làm quen.
Cô bắt đầu có ‘người theo đuổi’.
Trong đó có một nam sinh ngồi ở phía sau cô năm lớp 10.
Nam sinh đó muốn xin phương thức liên lạc của cô, nhưng giống với các bạn học khác, sau khi thêm bạn bè cũng chưa từng nói chuyện qua, chỉ gửi tin nhắn chúc mừng mỗi dịp lễ tết.
Có một lần trong giờ học, cô phát hiện bàn mình có một hộp bánh quy.
Trong điện thoại có một dòng tin nhắn gửi đến: [Tôi thấy buổi trưa cậu có ăn hơi ít…nên có mua cho cậu.]
Lâm Chiết Hạ ngẩn người một lát, trả lời: [Cảm ơn, nhưng tôi không thể nhận đồ của cậu được, bánh quy này bao nhiêu vậy để tôi chuyển cho cậu.]
Nhưng nam sinh kia vẫn rất kiên trì, thậm chí sau khi cô nhất quyết từ chối, cậu không nhịn được mà nói: “Bạn học Lâm Chiết Hạ, thực ra tôi đã thích cậu từ rất lâu rồi.”
Lâm Chiết Hạ có chút mông lung: “Hả?”
Nam sinh hàng ghế phía sau: “Thực ra từ hồi lớp mười…ngày mời vừa nhập học tôi đã để ý đến cậu rồi.”
“Tôi cảm thấy cậu rất đáng yêu,” Lúc nam sinh đó nói chuyện với cô cũng vô cùng cẩn thận, “Chỉ là trước kia xung quanh cậu có quá nhiều người, tôi không tiện bắt chuyện.”
Lâm Chiết Hạ không ngờ lại có người tỏ tình với mình.
Cô cảm thấy rất ngại, nhưng vẫn nghiêm túc nói: “Cảm ơn, nhưng tôi đã hứa với một người rằng năm lơp 12 sẽ nghiêm túc học hành, cũng hy vọng cậu cũng sẽ tập trung vào việc học tập.”
Đến khi tan học, cô kể lại chuyện này cho Hà Dương.
Biểu cảm của Hà Dương có chút phức tạp.
Lâm Chiết Hạ: “Sao cậu lại có phản ứng kiểu này, có người tỏ tình với tôi rất kì quái hay sao?”
Hà Dương: “Không kì không kì.”
Lâm Chiết Hạ: “Đại Tráng, cậu có gì đó sai sai đó.”
Một mình Hà Dương phải giấu diếm bí mật kia vô cùng đau khổ.
Một hồi sau, cậu ta không nhịn được mà nói: “Trước đây không phải cậu hỏi tôi rằng Trì Diệu thích kiểu con gái như thế nào sao?”
Lâm Chiết Hạ không khỏi nhớ tới ‘lịch sử đen tối’ do bản thân lỡ tay: “…Sao vậy?”
…Cậu chưa từng nghĩ tới người Trì Diệu thích là cậu sao?
Nhưng Trì Diệu giấu chuyện này kĩ như vậy, cậu ta không có tư cách giúp cậu nói.
Cuối cùng Hà Dương tìm lại được lý trí, nuốt lại lời muốn nói: “Không sao cả, chỉ là đột nhiên tôi nhớ tới chuyện này.”
–
Từng ngày từng ngày trôi qua.
Chỉ là mỗi ngày cô đều vùi đầu vào đống đề làm không hết, thỉnh thoảng lại sưanrg rốt cảm thấy khoảng cách giữa cô và Trì Diệu lại xa hơn nữa rồi.
Cô lướt điện thoại, mở ra khung chat với ‘Trì Mỗ’, phát hiện cuộc trò chuyện giữa hai người ngày càng ít dần.
[Tôi vừa đọc được tin nhắn]
[Tôi vừa làm bài tập xong.]
[Tôi vừa về đến nhà.]
[Tôi đang làm đề.]
[Hôm nay có tận năm đề toán liền, tôi không làm hết được mất.]
Những lời trùng lặp trong vô thức.
Mà tin nhắn Trì Diệu gửi đến cũng là:
[Tôi đang ở bệnh viện.]
[Mẹ tôi vừa làm phẫu thuật xong.]
[Tôi vừa rời khỏi trường.]
[Tuần này bị thầy thu điện thoại rồi.]
Hai người nói chuyện về học tập nhiều hơn, Trì Diệu sẽ giúp cô tổng hợp trọng điểm kiến thức theo định kì, sau đó chụp ảnh gửi cho cô.
Vốn dĩ Lâm Chiết Hạ còn tưởng rằng, mặc dù Kinh Thị có hơi xa, nhưng hai người vẫn có thể gặp mặt.
Cô biết Trì Diệu không rời khỏi bệnh viện được, vốn dĩ cô đã lên kế hoạch kì nghỉ đông này sẽ qua thăm cậu, nhưng cuộc sống vẫn thường luôn sẽ xuất hiện những điều bất ngờ.
Kì nghỉ đông của học sinh lớp 12 trường cấp ba số Hai Thành An chỉ có năm ngàu.
Mà năm ngày này…
“Hạ Hạ, tết năm nay chúng ta về nhà của chú Nguỵ,” Trước kỳ nghỉ, Lâm Hà nói với cô, “Đi về mất hai ngày, chúng ta ở lại đó ba ngày, vừa vặn.”
Kế hoạch của Lâm Chiết Hạ thất bại, cô thất vọng ‘vâng’ một tiếng.
Quê của Nguỵ Bình ở vùng thôn quê, đây là lần đầu tiên cô đến đó.
Ông bà nội Nguỵ đều rất tốt, biết được cô sắp thi, họ dặn dò cô đừng quá căng thẳng, còn cho cô một bao lì xì lớn nữa.
Ở đây có rất nhiều trẻ con, vừa đến nơi Lâm Chiết Hạ đã bị đám nhóc bao lấy.
Đêm giao thừa, trong tiếng cười đùa náo nhiệt của đám nhóc cô nhận được cuộc gọi video của Trì Diệu.
Trong cuộc gọi, sau lưng Trì Diệu là cảnh ở bệnh viện, đêm giao thừa trong bệnh viện cũng trống trải, thỉnh thoảng có vài vị bác sĩ mặc áo blouse đi ngang qua.
Cậu mặc một bộ đồ thoải mái màu xám, ngũ quan bắt mắt lọt vào camera, vẫn là gương mặt quen thuộc ấy, có lẽ là do ánh đèn ở hành lang quá tối mà đôi mắt cậu cũng trở nên dâu hơn.
Sau khi Lâm Chiết Hạ nhấc máy: “Sao cậu lại gọi video cho tôi vậy?”
“Muốn gặp cậu.”
Bởi vì ba chữ này mà trái tim Lâm Chiết Hạ loạn nhịp không thôi.
Giọng Trì Diệu cũng dừng lại một lát, sau đó mới tiếp tục, “…Xem xem gần đây cậu thế nào.”
Lâm Chiết Hạ thầm nói trong lòng, thì ra lời vừa rồi cậu chưa nói hết: “Ồ, gần đây tôi rất tốt.”
“Cậu đang ở đâu vậy?” Cậu hỏi.
“Quê chú Nguỵ,” Đã quá lâu không thấy gương mặt kia, Lâm Chiết Hạ có chút không dám nhìn thẳng vào mắt cậu, cô rời tầm mắt, “Lần đầu tôi đến đây, nhưng mà mọi người đều đối xử rất tốt với tôi.”
Lâm Chiết Hạ lại nói: “Cậu đang ở bệnh viện sao? Sao cuối năm rồi vẫn ở đó vậy?”
Trì Diệu: “Sức khoẻ của mẹ tôi không được tốt lắm, sau khi phẫu thuật xong xuất viện một khoảng thời gian, lại xuất hiện một vài triệu chứng khác.”
Quả thực đã rất lâu họ không hặp nhau rồi, cho dù có cách qua mạng cũng cảm thấy có hơi mất tự nhiên.
Lâm Chiết Hạ: “Vậy nhà cậu…chuyện nhà cậu sao rồi.”
Trì Diệu: “Vẫn đang giải quyết, nếu như vấn đề của đường dây sản xuất mới không được giản quyết ổn thoải, nhà máy và miếng đất đợt trước mua cũng có giá trị nhất định, chắc là bù vào được.”
Chỉ là từ ‘bù vào’ kia thôi nhưng cái giá phải trả là tâm huyết bỏ ra bao nhiê năm trời.
Sau khi hàn thuyên xong, hai người rơi vào trầm mặc.
Lâm Chiết Hạ phát hiện cảm giác đột nhiên thấy đối phương trở nên xa mình hơn lại ập đến…
Thì ra hai người dù có thân thiết đi thế nào đi chăng nữa, sau khi không còn chung một môi trường sống và vòng bạn bè, cũng sẽ trở nên không có chủ đề nói chuyện chung.
“Trì Diệu.” Cuối cùng cô giơ điện thoại lên, hướng về phía pháo hoa trên bầu trời, “Năm mới vui vẻ.”
Pháo hoa nở rộ, màn đêm vụt sáng.
“Năm mới vui vẻ.”
–
Bệnh viện nhân dân số Một Kinh Thị.
Thiếu niên nhìn vào màn hình điện thoại, nhỏ giọng nói một câu.
Trên màn hình pháo hoa rực rỡ, camera khẽ rung lắc, chắc là có bạn nhỏ nào đó chạy qua câu, ồn ào một hồi, đang gọi cô ‘Chị ơi’.
Qua một lát, giọng điệu gấp gáp của cô gái vang lên ‘Mẹ tôi gọi rồi, tôi cúp máy đây.”
Cuộc gọi video bị ngắt kết nối.
Trì Diệu ngồi trên chiếc ghế dài, cậu cất điện thoại vào túi, hai tay đút túi quần, rũ mắt không biết đnag nghĩ gì.
Ngay sau đó, giọng của Bạnh Cầm truyền ra từ phòng bệnh: “…Trì Diệu.”
Trì Diệu đáp một tiếng, đẩy cửa bước vào.
Bởi bị bệnh, thêm việc Trì Diệu vẫn luôn ở bên chăm sóc bà, từ một người phụ nữ mạnh mẽ, Bạch Cầm dần ỷ lại bào con trai, hiếm khi cuộc đời bà mới nhận được sự dịu dàng này: “Con ở bên ngoài làm gì vậy?”
Trì Diệu: “Gọi một cuộc gọi.”
Nói rồi cậu đi đến bên giường, sau khi đỡ Bạch Cầm ngồi dậy, hỏi: “Mẹ có muốn ăn táo không?”
Trì Diệu đã quen với việc chăm sóc bà, rất nhanh đã gọt vỏ táo xong, khi nhận lấy miếng táo, Bạch Cầm đang muốn cảm thán thì liếc thấy màn hình điện thoại của Trì Diệu đặt ở trên chiếc tủ đầu giường sáng lên.
Màn hình điện thoại của cậu là một tấm ảnh, Bạch Cầm tỉ mỉ nhìn qua, nhìn thấy một vùng hoa cẩm tú cầu và bóng hình cô gái nhỏ đang ngồi ngắm hoa.
Bà cảm thấy rất quen mắt, nghĩ một hồi lâu mới nhớ ra ấn tượng với cô gái này.
Trong trí nhớ của bà đã là nhiều năm về trước, bà và Hàn Sơn về nhà lấy đồ, sau đó có một cô nhóc nhỏ đột nhiên chạy ra chặn hai người lại, sau đó hỏi bọn họ rằng tại sao lại không ở bên Trì Diệu.
Hai gương mặt rất giống nhau, chỉ là cô nhóc trong kí ức vẫn còn nhỏ tuổi, gương mặt vẫn phúng phính.
Mà cô gái trong tấm ảnh, ngũ quan thanh thoát, cao hơn hồi nhỏ không ít, chiếc eo cũng rất thon nhỏ.
Bạch Cầm cắn một miếng táo, hỏi: “Con có…còn liên lạc với bạn bè trước kia không?”
Trì Diệu đáp: “Có ạ.”
Bên ngoài bệnh viện cũng đang đốt pháo hoa, hiếm khi hai người mới cùng nhau đón năm mới, nhưng lại trong tình trạng như thế này.
Bạch Cầm không tránh được mà cảm thấy đau lòng, bà không nhịn được: “Trước đây mẹ…không phải là một người mẹ tốt.
Cả khoảng thời gian con trưởng thành, mẹ đều đã bỏ lỡ.”
Trì Diệu thu dọn vỏ táo, nghe vậy động tác hơi khựng lại.
“Trước đây mẹ giống một người đeo trên lưng một lớp vỏ nặng, suốt con đường, mẹ cảm thấy ‘lớp vỏ’ này rất quan trọng, sự nghiệp rất quan trọng, tiền rất quan trọng, danh tiếng ngoài xã hội rất quan trọng, ba chữ ‘bà chủ Bạch’ trong mắt người khác cũng rất quan trọng.”
“Không biết tự khi nào, đối với mẹ, từ ‘mẹ’ này đã trở nên không quan trọng nữa.”
Nhiều năm như vậy, bà luôn bỏ nhỡ những thứ quan trọng nhất.
Bạch Cầm ngồi trên giường bệnh nghĩ, lớp của cô gái ấy nói năm đó thật đúng.
Nhưng khi ấy, bà và Trì Hàn Sơn trở lại Kinh Thị, chỉ cảm thấy đứa trẻ này nhỏ tuổi không hiểu chuyện.
“Khoảng thời gian này con vẫn luôn chăm sóc mẹ,” Bạch Cầm nhìn Trì Diệu, “Con lớp 12 rồi mà còn phải chạy đi chạy lại.
Trước giờ mẹ chưa từng nghĩ rằng bây giờ mẹ lại dựa dẫm vào con đến vậy, ở nơi mà mẹ không nhìn thấy…con đã một mình trưởng thành xuất sắc như vậy rồi, đã là một ‘người lớn’ thực sự.”
Hoàn toàn nằm ngoài suy nghĩ của bà.
Sau khi Trì Diệu dọn dẹp xong, nhìn về phía và, nói từng câu từng chữ một: “Con không.”
Bạch Cầm ngẩn người.
Cậu lại nói: “Con không trưởng thành một mình.”
–
Khi Lâm Chiết Hạ tưởng rằng khoảng cách giữa mình và Trì Diệu ngày càng xa, ngày càng xa, thì một hôm nào đó cô đột nhiên có một loại cảm nhận mới.
Trước ngày thi đại học có một lần thi thử rất quan trọng.
Cô phát huy hơn cả ngày thường, ngay cả môn toán trước giờ dễ mất điểm cũng đã thi rất tốt, lọt vào top hai mươi của khối.
Thành thích này của cô gần như ngang bằng với học sinh ưu tú ‘lớp 12-1’.
Lão Lưu và lão Từ đều vui sướng không thuôi, lão Lưu bèn gọi cô đến văn phòng, liên tục khen cô là ‘hắc mã’.
“Tiểu Lâm à, ngàn vạn thầy chưa từng ngờ tới đó,” Lão Lưu vỗ vỗ vai cô, đưa cho cô tờ giấy khen cho chính ông chuẩn bị, “Không ngờ em lại có tài năng trọng việc học tập đến vậy.”
“Là một người khi mới nhập học bị phân vào lớp số 7, qua sự cố gắng nỗ lực không ngừng của bản thân, một mình cạnh tranh được với lớp 12-1 rồi.”
“Trường ta cần có học sinh như em, cần có đại diện ưu tú như em.”
“…”
Lâm Chiết Hạ cúi đầu nhìn vài lần, nét chữ phóng khoáng của lão Lưu trên giấy khen: Kì tài học tập Lâm Chiết Hạ!
Cô hít sâu một hơi: “Cảm ơn chủ nhiệm Lưu.”
Lão Lưu phất tay: “Không cần khách sáo, em không cần phải cảm ơn thầy, vào lễ chào cờ tuần sau em lên bục phát biểu nhé? Phát biểu một chút về cách học để mọi người lấy làm động lực trước khi thi.”
“….?”
Lâm Chiết Hạ không nhịn được mà nói: “Chủ nhiệm Lưu thầy, khá biết cách làm ăn đó.”
Lão Lưu dứt khoát: “Vậy chứ như thế nhé.”
“…”
Phát biểu trong lễ chào cờ, loại chuyện này là điều mà khi mới nhập học cô không thể tưởng tượng ra được.
Đối với tính cách của cô, cô là kiểu người ngồi dưới khán đài cổ vũ cho người khác.
Lâm Chiết Hạ cầm giấy khen rời khỏi văn phòng, thở dài, mặc dù không đến độ bài xích nhưng ít nhiều vẫn sẽ căng thẳng.
Về đến nhà, sau khi làm hai đề xong cô bắt đầu chuẩn bị cho bài phát biểu.
Phương pháp học tập của cô thật ra khá ngốc, cô không có bí kíp gì cả, sau khi viết xong cô cũng tự cảm thấy bài phát biểu này rất nhàm chán.
Trước ngày lên bục phát biểu một ngày, trong lúc cô dọn dẹp tủ sách, giây phút mở ngăn kéo ra, cô nhìn thấy một chú thỏ nhỏ đặt trong ngăn kéo.
Bởi vì được giữ gìn cẩn thận, bình thường đều nằm trong ngăn kéo nên trông chú thỏ vẫn còn rất mới.
Cô cầm chú thỏ lên, trong một giây lát nào đó, cô như trở lại khi cô và Trì Diệu ở trước máy gắp thú, phải phất như thình thấy hình ảnh thiếu nhiên gắp được móc khoá rồi đưa đến trước mặt cô.
Còn có những lời cậu nói hôm đó.
“Đồ nhát gan.”
“Ngày mai có lẽ cậu sẽ không quá đen đủi đâu.”
Trước ngày hôm nay Lâm Chiết Hạ cảm thấy khoảng cách giữa mình và Trì Diệu ngày càng xa dần, xa đến độ bản thân cô sắp không nắm bắt được.
Nhưng hôm nay cô đột nhiên phát hiện, thì ra những năm tháng thật dài bên cạnh nau đã sớm vô hình in dấu thật sâu vào trong người.
Bởi vì sự tồn tại của cậu mà mới hình thành nên một phần của cô ngày hôm nay.
Đây mới là khoảng cách thực sự giữa hai người.
Cho dù, thực ra cậu đã không ở bên cạnh cô rất lâu rồi.
– —–oOo——.