Đuổi Hạ

Chương 51


Bạn đang đọc Đuổi Hạ FULL – Chương 51


Editor: Đá bào
Beta: Gió

Lâm Chiết Hạ còn chưa kịp phản ứng, Trì Diệu đã dùng tay kia kéo lấy tay cô. 
Thiếu niên dính nước mưa, bàn tay ướt sũng hơi dùng lực, lại bởi vì Trì Diệu đang ngồi, cho nên Lâm Chiết Hạ gần như trực tiếp ngã vào l0ng nguc cậu…
“Bộp” một tiếng.

Chiếc ô rơi xuống đất.

Nước mưa lạnh lẽo không có ô cản lại, trực tiếp rơi xuống đỉnh đầu, nhưng cảm giác lạnh lẽo kia rất nhanh đã bị nhiệt độ cơ thể trên người đối phương truyền tới.

Một tay Lâm Chiết Hạ chống ở mép của chiếc ghế dài, cả người đều ngây ngốc, bên tai ngoại trừ tiếng mưa rơi xuống còn có tiếng tim đập thoắt ẩn thoắt hiện không biết của ai. 
Có thể là của cô.

Cũng có thể là của Trì Diệu.

Cô không biết cụm từ “Ôm một chút” có nghĩa là gì.

Bình thường mà nói, sau khi Trì Diệu biết trong nhà xảy ra chuyện hẳn là sẽ rất yếu ớt, cần bạn bè ở bên.

Nhưng trùng hợp tại thời điểm cậu nói lời này lại đúng ngay sau khi ước nguyện.

Thật giống như…
Để cho cậu ôm một chút, là nguyện vọng sinh nhật năm nay của cậu vậy.

Khoảng cách của họ bây giờ rất gần, mặc dù từ trước đến nay đều rất quen thuộc, hơn nữa hành động ôm cũng không phải là quá thân mật.

Bạn bè thân thiết ôm nhau…Điều đó cũng là bình thường.

Lâm Chiết Hạ không dám suy nghĩ nhiều.

“Cậu…” Một lúc lâu sau, Lâm Chiết Hạ nói, “Định ôm bao lâu.”
Trì Diệu cúi đầu xuống, cằm vùi vào cổ cô, tóc và chóp mũi thỉnh thoảng cọ xát trên cổ cô, giọng nói có chút không rõ ràng: “Một lúc nữa.”
Một lúc nữa, là bao lâu?
Trái tim Lâm Chiết Hạ đập rất nhanh.

Thấy ngượng ngùng nên cô hy vọng cái ôm này sẽ kết thúc thật nhanh, nhưng cũng lại mong sao cho thời gian có thể dài hơn một chút nữa. 
Sau một lát.

“Cái chút nữa đã tới chưa.” Cô hỏi.

“Vẫn chưa.” Trì Diệu trả lời.

“……”

Cuối cùng, thời gian kết thúc cái ôm là lúc mười hai giờ mười bốn phút, nguyên nhân mà Lâm Chiết Hạ có thể nhớ chính xác như vậy là bởi vì Lâm Hà có gọi tới một cuộc điện thoại.

“Hạ Hạ, mấy giờ rồi, sinh nhật đã xong chưa?”
“Con mau về nhà đi, bên ngoài trời mưa to như vậy.” Lâm Hà nói qua điện thoại, lại nhịn không được mà nghi ngờ, “Tiếng mưa bên chỗ con sao lại lớn vậy? Con có đang ở nhà Trì Diệu không vậy?”
“Có mà, con sẽ về ngay.”
Lâm Chiết Hạ nhặt ô lên, bối rối nói, “Về ngay đây ạ.”
Bởi vì bị Lâm Hà giục, Lâm Chiết Hạ cũng không thể cùng cậu về nhà cắt bánh ngọt, vì thế trước khi tạm biệt, cô đứng trước cửa tòa nhà cố ý nhấn mạnh: “Sau khi cậu trở về nhất định phải ăn bánh kem, cái bánh này là do chính tôi…mua với giá cao đấy.”
Trì Diệu nói: “Biết rồi.



Nói xong, cậu lại nói, “Cậu dính nước mưa rồi, mau lên nhà đi.”
Trì Diệu cầm ô, nhìn cô đi vào nhà, sau đó khi cậu quay về, điều đầu tiên làm không phải đi vào phòng tắm thay bộ quần áo đã ướt sũng mà là bật đèn lên, đi về phía phòng khách, ở trên chiếc bàn trà có đặt một hộp bánh kem.

Cậu cởi dải ruy băng ra, liếc mắt một cái đã nhìn ra cái bánh kem “Bỏ ra một số tiền lớn để mua” trong miệng Lâm Chiết Hạ là do chính cô tự tay làm.

Trên thế giới làm gì có chiếc bánh kem “giá cao” nào mà viết cho bốn chữ “Chúc mừng sinh nhật” xiêu vẹo như vậy.

Cậu cắt bánh một cách cẩn thận, sau đó ngồi trên mặt đất và ăn từng miếng một, thỉnh thoảng còn có mấy hạt mưa còn đọng lại ở cằm, theo đường cong xương hàm chậm rãi rơi vào bên trong cổ áo.

Cậu vừa ăn vừa nhìn vào tấm thiệp bên cạnh, từ thời cấp hai chữ viết của Lâm Chiết Hạ không thay đổi quá nhiều, nét chữ tròn đầy, đáng yêu.

“Chúc cậu trưởng thành hơn, mỗi ngày đều vui vẻ hạnh phúc.

Tôi hy vọng dù có xảy ra bất cứ chuyện gì trong tương lai đi chăng nữa, cậu sẽ luôn mạnh mẽ dũng cảm.”
Cậu nhớ rõ, có lần Hà Dương cười nhạo chữ của cô rất “trẻ con”, cô đã tức giận đến mức thức suốt đêm luyện viết, nói muốn luyện để chữ trở nên trưởng thành phóng khoáng một chút, khiến cho Hà Dương nhận ra thế nào là thành thục.

Cuối cùng kỳ thi giữa kỳ bởi vì chữ xấu mà bị trừ mất năm điểm, kế hoạch bị hủy bỏ…
Trì Diệu nghĩ vậy, đọc lại dòng chữ này thêm nhiều lần nữa.

Dường như muốn đem hai dòng chữ này cất ở một nơi sâu thẳm nhất.

Sau khi ăn xong hết bánh kem, cậu mở điện thoại di động ra, gửi cho Trì Hàn Sơn một câu: [Ngày mai con sẽ qua đó.]

Bởi vì tối hôm qua phát sinh quá nhiều chuyện, mãi đến nửa đêm, lại bị mắc mưa nên ngày hôm sau Lâm Chiết Hạ đã ngủ quên.

Tới lúc cô nhổm dậy xem đồng hồ, đã là mười một giờ rưỡi trưa.

Cô mở điện thoại di động, thấy “Trì Mỗ” đã gửi cho cô mấy tin nhắn.

Một là:
[Bánh cũng không tệ lắm]
Hai dòng khác:
[Hôm nay tôi không có ở đây]
[Muốn tới nhà tôi thì tự mở cửa vào]
Lâm Chiết Hạ nhìn câu “Hôm nay tôi không có ở đây”, đoán được chắc là Trì Diệu đi gặp bố mẹ cậu.

“Mẹ,” Buổi trưa lúc ăn cơm, Lâm Chiết Hạ hỏi, “Công ty của chú Trì ở thành phố nào vậy ạ?”
Lâm Hà vừa xới cơm vừa hỏi: “Ở…Hình như ở Kinh Thị thì phải, sao bỗng nhiên con lại hỏi cái này.”
Kiến thức về địa lý của Lâm Chiết Hạ không tốt, khi còn bé cô có nghe qua một lần, nhưng không để ý: “Con chỉ là thuận miệng hỏi một chút.”
Dù kiến thức địa lý có không tốt nhưng cô cũng biết Kinh Thị cách nơi này rất xa, xa hơn cả Hải Thành.

Đi tới đi lui cũng phải mất hai ngày.

Hơn nữa vì vị trí địa lý, tài nguyên có thể khai thác cũng nhiều hơn, thuận lợi cho sự sự phát triển của nhà máy.

Cũng bởi vậy mà bố mẹ Trì Diệu rất ít khi về đây.

Lâm Chiết Hạ cảm thấy rất mơ hồ về những chuyện xảy ra mấy ngày nay, có lẽ là do Trì Diệu không có ở đây.

Ngày hôm sau là thứ hai phải đi học nhưng Trì Diệu lại chưa thể trở về, cậu xin thêm hai ngày nghỉ.

Những ngày Trì Diệu vắng mặt trải qua vô cùng nhàm chán, lúc tan học, Hà Dương cố ý gửi tin nhắn cho cô.


Đại Tráng: [Anh Hạ, hôm nay tôi ngồi qua hai trạm đến tìm cậu cùng về nha.]
Lâm Chiết Hạ:[?]
Lâm Chiết Hạ: [Cậu rảnh quá à?]
Đại Tráng:…
Đại Tráng: [Anh Diệu bảo thế]
Đại Tráng: [Tôi cũng không muốn tới.]
Lâm Chiết Hạ sửng sốt một chút, con người Trì Diệu, lúc không làm chó cũng khá là tinh tế.

Lúc cô gặp lại Trì Diệu là ngày hôm sau, tan học xong cô và Hà Dương cùng về, dọc đường Hà Dương cứ luôn mồm kể chuyện trường mình, thỉnh thoảng sẽ nhắc tới Trì Diệu: “Phiền chết tôi mất, lần trước ở đại hội thể thao, tổ chức hội thao giao hữu gì chứ.”
“Bây giờ Hà Dương tôi ở trường trung học thực nghiệm đã mất tên mất họ, trở thành ‘bạn của người rất đẹp trai ở trường bên cạnh’ rồi.”
Lâm Chiết Hạ: “Ồ.


Hà Dương: “Cậu đừng có mà ồ, giọng điệu này của cậu làm cho tôi nghĩ đến anh Diệu ngay tức khắc.”
Nói đến đây, Hà Dương lại cảm khái: “Cậu có phát hiện ra đôi khi hai cậu vô tình rất giống nhau hay không.

Không riêng gì cậu, có đôi khi anh Diệu nói chuyện cũng vậy, nhất là khi khuôn mặt lạnh lùng ấy lại đi nói nhảm.”
Lâm Chiết Hạ không ý thức được điểm này: “…Có hả?”
Cô và Hà Dương đang tán gẫu, trong giây lát bỗng ngẩn người, bởi từ xa xa cô nhìn thấy Trì Diệu bước xuống từ một chiếc xe taxi đang dừng ở trước cửa tiểu khu.

Trì Diệu đeo một cái túi màu đen, đeo khẩu trang, lưng thẳng tắp, đôi chân thon dài, cao thẳng.

“Trì Diệu,” Cô bỏ lại Hà Dương, chạy tới, “Cậu về rồi đấy à.”
Qua lớp khẩu trang, Trì Diệu “Ừ” một tiếng.

Chỉ qua một tiếng “Ừ” này, cô đã nhận thấy tâm trạng Trì Diệu có vẻ không tốt cho lắm.

Cô đi theo phía sau Trì Diệu, một đường muốn theo cậu vào nhà.

Khi đến nơi, Trì Diệu móc chìa khóa mở cửa, sau đó không đẩy cửa đi vào mà xoay người nhìn cô: “Lại muốn vào uống nước sao?”
Lâm Chiết Hạ: “Tôi có hơi khát.”
Sau một lúc, cô lại hỏi: “Cậu…có gặp chú và dì à?”
Trì Diệu rất hiếm khi đeo khẩu trang, sở dĩ hôm nay lại đeo là bởi vừa rồi không khí trong xe quá khó chịu.

Sau khi đeo khẩu trang, mặt mày cậu lại càng thêm nổi bật, nửa khuôn mặt dưới cho dù bị che khuất nhưng vẫn có thể mơ hồ nhìn thấy hình dáng sống mũi và cằm.

Cậu giơ tay lên tháo chiếc khẩu trang màu đen xuống và nói: “Gặp rồi.”
Trì Diệu không nhớ rõ đã bao lâu mình chưa gặp Trì Hàn Sơn và Bạch Cầm.

Rõ ràng một người là bố cậu, một người là mẹ cậu, nhưng lúc gặp mặt lại có cảm giác không cả bằng người xa lạ.

Hai ngày trước, khi cậu xuất hiện ở Kinh Thị, Trì Hàn Sơn có đến đón cậu và hỏi: “Sao đột nhiên con lại đến đây?”
Trì Diệu đeo khẩu trang, đứng ở ga xe lửa tấp nập người qua lại.

Mãi đến khi gặp mặt, dáng vẻ của Trì Hàn Sơn mới trở nên rõ ràng trong ấn tượng của cậu, vẻ ngoài của hai bố con có vài phần giống nhau, nhưng nếp nhăn đã xuất hiện trên mặt một người, Trì Hàn Sơn lúc này đang mặc một chiếc áo sơ mi màu xám trắng, trong tay cầm cặp tài liệu, đáy mắt mang theo vẻ mệt mỏi không giấu được.

Trì Diệu nhìn ông, nói chuyện rất chậm: “Bố và mẹ con, gần đây thế nào.”
Không có gì ngạc nhiên khi mà Trì Hàn Sơn lại cười gượng, nói: “Rất tốt.”
“Rất tốt.” Trì Diệu rũ mắt xuống, lặp lại câu trả lời của ông một lần nữa.

Khi ngước mắt lên, cậu nói: “Cho nên, hai người lại tiếp tục giấu con?”
Trì Hàn Sơn ngẩn người.


Sau đó, ông nhanh chóng nhận ra làm thế nào mà Trì Diệu biết được chuyện: “Bọn chúng đã tìm tới con rồi sao?”
Trì Diệu không bày tỏ ý kiến gì.

Trì Hàn Sơn cứng họng: “Bọn chúng rõ ràng đã bảo đảm với bố là sẽ không…”
Trì Diệu lại hỏi: “Mẹ con đâu?”
Trì Hàn Sơn ấp úng, có chút do dự, cuối cùng vẫn nói cho cậu biết: “Ở bệnh viện.”
Trái tim Trì Diệu từng chút một trầm xuống.

Tại thời điểm Bạch Cầm không xuất hiện ở ga xe lửa, cậu đã mơ hồ ý thức được vấn đề của bọn họ có thể còn nghiêm trọng hơn cậu tưởng tượng.

Sau đó, cậu thấy được Bạch Cầm đang nằm trên giường bệnh của Bệnh viện Nhân dân số 1.

Người phụ nữ mặc quần áo bệnh nhân, sắc mặt trông khá nhợt nhạt, bà nằm lặng lẽ ở đó, không còn hình ảnh lạnh lùng mạnh mẽ của ngày xưa.

Một người coi công việc là cả thế giới, là một nữ cường nhân, lần đầu tiên ngã xuống.

Tinh thần lo âu dẫn đến một loạt các vấn đề, bệnh tật ập đến như núi, bà đã bận rộn nhiều năm như vậy, bỗng nhiên sụp đổ ngay tại lúc này.

“Vừa mới tiêm một mũi để ổn định,” Bác sĩ vừa ghi chép vừa nói, “Trạng thái tinh thần của bệnh nhân rất không tốt, cố gắng đừng để cô ấy tiếp xúc với công việc, còn nữa, căn bệnh ung thư dạ dày của bệnh nhân hiện đang trong giai đoạn phát triển, nhưng vẫn có hy vọng qua việc giải phẫu trị liệu, điểm này hai người phải chuẩn bị tâm lý thật tốt.”
Bác sĩ lật hồ sơ trong tay, lại nhịn không được mà nói thêm: “Mấy người bây giờ…sức khoẻ là quan trọng nhất, đừng quá bận rộn mà không chịu để ý cơ thể của mình, ăn cơm không đúng bữa, bữa ăn bữa không.”
Ngày hôm nay bệnh viện thật ồn ào.

Ngoại trừ tiếng nói của những người qua lại, của bác sĩ, còn có giọng nói của Trì Hàn Sơn.

“Sự việc là thế này, trước kia nhà máy muốn nhập một nhóm linh kiện mới, phương thức mua lúc ấy là cho vay, bố mẹ vốn định mua để đầu tư mở rộng một dây chuyền sản xuất mới, không ngờ tới là tiến độ của nó không được như mong đợi, bây giờ thị trường đó lại nguội đi, làm ăn không thuận lợi, vốn luân chuyển xảy ra vấn đề…”
Tuy rằng Trì Hàn Sơn nói giảm nói tránh, nhưng Trì Diệu hiểu rất rõ, vốn luân chuyển có vấn đề thể hiện cho điều gì.

Giống như đã động vào mạch máu chính
Nhóm người đến tìm cậu khẳng định không phải của ngân hàng, nhìn có vẻ là tổ chức cho vay nặng lãi.

Có lẽ Trì Hàn Sơn không lo được hết khoản vay, chỉ có thể đi vay lãi ngoài dùng để trả các món nợ cấp thiết trước.

Cuối cùng giống như quả cầu tuyết, lăn ra khỏi một cái hố khổng lồ…
“Cũng do bố quá tham lam.”
Trì Hàn Sơn chậm rãi nhắm mắt lại: “Không muốn nói cho con biết, là sợ con lo lắng.”
Cuối cùng, những gì Trì Diệu nghe thấy là giọng nói của chính mình.

“Sợ con lo lắng.” Cậu khẽ nhếch khóe miệng, tự giễu nói ra những lời này, “Có lẽ là vậy, nhiều người biết cũng chẳng giải quyết được gì.”
Cậu nói cùng với những cảm xúc đã dồn nén trong nhiều năm: “Cũng không cần thiết phải cho con biết.”
Đây là chuyện khiến cậu cảm thấy bất lực nhất, cũng nực cười nhất.

“…Vậy rốt cuộc cái gì mới là cần thiết đây?”
Nói xong lời cuối cùng, cậu gần như thất thố: “Chúng ta rõ ràng là một gia đình, nhưng nhiều lúc con cảm thấy mình như là một người dư thừa, không cần phải tồn tại, không cần phải xuất hiện, vì vậy cũng không cần phải cho con biết.”
18 tuổi.

Rốt cuộc lứa tuổi gì.

Cuối cùng Trì Diệu ngồi trên ghế nghỉ ở hành lang bệnh viện, cách một lớp khẩu trang hô hấp trở nên vừa nặng nề vừa ngột ngạt.

Cậu giơ tay lên kéo khẩu trang xuống một chút, sau đó cậu ngửi thấy mùi nước khử trùng rất nồng.

Bạch Cầm nằm cách cậu chỉ một vách ngăn.

Mà cậu ở đây, bước qua tuổi mười bảy, đi về phía một hướng đường khác.

Giống như một chân bước vào một thế giới không rõ ràng, toàn bộ thế giới có thể lật đổ chỉ trong một khoảnh khắc.

Khi cậu đứng dậy một lần nữa, trở lại dáng vẻ như lúc ở nhà ga xe lửa, hỏi: “Còn thiếu bao nhiêu nữa ạ?”
Trì Hàn Sơn không kịp phản ứng: “Cái gì? ”
“Tiền.”
Trì Hàn Sơn còn chưa trả lời, Trì Diệu lại nói: ” Nếu bán căn hộ ở Liên Vân kia đi hẳn là có thể giảm bớt được một khoản.


Không cần lo nghĩ cho con.”
“Về phần chỗ ở…” Khi cậu nói chuyện, có nhìn qua Bạch Cầm đang nằm trên giường bệnh, trong thời gian ngắn ngủi cậu lại cảm giác thời gian tựa hồ trôi qua thật lâu, cuối cùng cậu nói, “Con sẽ ở lại đây.”
Trì Hàn Sơn: “Con muốn ở lại? Vậy trường học của con…”
Trì Diệu nhìn ông: “Nhiều chuyện như vậy, một mình bố có gánh hết được không.”
Trì Hàn Sơn trầm mặc.

Trì Diệu: “Con ở lại chăm sóc mẹ, dù sao nội dung lớp 12 con đã học trước gần hết, sẽ không chậm trễ việc ôn thi đại học.

Chờ chuyện bán nhà xong xuôi, qua một thời gian con sẽ đi làm thủ tục chuyển trường.”
Một lúc lâu sau Trì Hàn Sơn vẫn không nói nên lời.

Quả thật trước khi Trì Diệu bất ngờ tới, ông đã cùng Bạch Cầm ở trong khốn cảnh quẫn bách này chống đỡ rất lâu.

Thứ đè bẹp Bạch Cầm, thật ra không phải là bệnh tật.

Mà là sự nghiệp kinh doanh lao tâm khổ tứ nhiều năm giờ đây gần như sụp đổ, nhất thời bà khó có thể tiếp nhận.

“Hàn Sơn, anh còn nhớ không?” Có một đêm, Bạch Cầm ngồi ngây ngốc ở phòng khách, nhìn ra ban công nói, “Trước kia, khi chúng ta mới mở xưởng, anh có một người bạn họ Lưu.

Tất cả chúng ta đều gọi ông ấy là ông chủ Lưu, sau đó công việc kinh doanh của ông ấy gặp bất trắc và rồi ông ấy đã nhảy lầu tự tử.

Trước kia em vẫn luôn không hiểu tại sao ông ấy lại đi tới bước đường ấy, nhưng hiện tại, nếu như em nhảy từ nơi này xuống mà có tác dụng, em thật sự sẽ không có lấy nửa điểm do dự mà cũng làm thế…”
Họ đã tận tâm tận lực vì công việc.

Thậm chí, họ còn để tâm tới nhân viên và đối thủ cạnh tranh hơn cả đứa con trai ở thành phố Liên Vân xa xôi kia.

Họ không có tư cách làm cha làm mẹ.

Nhưng thật sự là họ cũng không có cách nào để lo cho cả hai bên, công việc trên tay, phía dưới lại nhiều công nhân như vậy, quá nhiều thứ không thể khống chế đã đẩy khoảng cách giữa bọn họ càng ngày càng xa.

Bắt đầu từ lần đầu tiên Trì Diệu bị bệnh, bọn họ không thể trở về, sau đó là đủ các lý do vắng mặt.

Vắng mặt trong cuộc họp phụ huynh, vắng mặt vào ngày sinh nhật.

Thậm chí, dịp tết cũng ngày càng ít trở về.

Thoáng cái đã mười mấy năm trôi qua, đứa con trai thường xuyên bị bệnh của họ khi còn bé, đã lớn lên ở nơi mà bọn họ không chú ý tới.

Thái độ của Trì Diệu biểu hiện còn kiên định hơn cả ông.

Mặc dù cậu không nói thẳng, nhưng đã biểu đạt ra một câu: Dù có bất cứ điều gì xảy ra, cậu sẽ đối mặt cùng với họ.

Nhận thức này làm cho ông thất thần một lúc thật lâu.

Chờ đến khi hoàn hồn, hốc mắt Trì Hàn Sơn đã nóng lên.

Một mình ông chăm sóc Bạch Cầm, còn phải xử lý vấn đề tài chính, cắn răng chống đỡ, quả thật không biết lúc nào mình cũng sẽ ngã xuống giống như Bạch Cầm, ngày đó ông cũng định nói cho Trì Diệu biết chuyện trong nhà, nhưng một giây sau lại lập tức nuốt lại vào bụng.

Nhưng vào thời điểm này, ông đã bị người con trai mà mình bỏ bê trong nhiều năm vô hình kéo lại một lần.

“Tuy nhiên, hãy cho con một chút thời gian,” cuối cùng Trì Diệu nói, “Con phải…chờ đến tháng 6 rồi mới đi được.”
“Bởi vì tháng sáu, có một ngày rất quan trọng đối với con.”
……
Trì Diệu nghĩ tới đây, rũ mắt xuống, nhìn cô gái trước mặt cậu.

Lâm Chiết Hạ mặc đồng phục học sinh, đeo cặp sách, cô có vẻ hơi khẩn trương, sợ lần này cậu gặp phải chuyện gì không tốt, trong lời nói còn mang theo sự cẩn thận và ý thăm dò.

Trì Diệu tháo khẩu trang ra: “Này, bạn học họ Lâm.”
Lâm Chiết Hạ giống như bị điểm danh, nói một tiếng: “Có mặt.”
“Ngày mười hai tháng sáu, ngày sinh nhật cậu nhớ xếp lịch trống cho tôi,” Khi cậu nói chuyện có đến gần cô, giơ một bàn tay lên, lòng bàn tay nhẹ nhàng đặt trên đỉnh đầu cô, “Tôi đưa cậu đến một nơi.”
– —–oOo——.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.