Bạn đang đọc Đuổi Hạ FULL – Chương 5
Editor: Gió
Beta: Đá bào
—
Cuộc sống ở cấp ba có chút khác với trong suy nghĩ của Lâm Chiết Hạ, nhìn có vẻ không có thay đổi gì quá lớn, vẫn ngày ngày đi học rồi kiểm tra.
Nhưng trên thực tế, điều khiến cô cảm thấy có nhiều thay đổi là những người bạn cùng lớp bên cạnh, mọi người gần như bắt đầu chú ý đến một vài chuyện tai tiếng và bát quái, ví dụ như ‘ai và ai đang yêu đương’, ‘ai và ai trước đây học cùng trường, quan hệ không đơn giản’.
Bạn nữ ngồi trước dãy cô, sau giờ học còn đến nhà vệ sinh trộm tô son, cho dù màu son rất nhạt, chẳng khác với việc không tô là bao.
Còn có cả Trần Lâm bên cạnh.
Bám sát những ‘điểm nóng’ trong trường, sau tiết học sẽ chia sẻ với cô, từ chuyện ‘Ngay từ ngày đầu đến trường đã có một soái ca cùng khoá chúng ta đại sát tứ phương’, rồi sau đó đến ‘Có lẽ tuần sau chúng ta sẽ bắt đầu năm ngày tập quân sự’.
Lâm Chiết Hạ vùi đầu trong đống bài tập, Trần Lâm chuyển chủ đề quá nhanh, cô chỉ có thể nhớ được câu cuối cùng, thuận miệng đáp, “Tuần sau phải tập quân sự sao?”
Trần Lâm: “Đúng vậy, vốn dĩ còn tưởng sẽ trốn được, thời tiết nóng như vậy mà còn phải ra ngoài thiêu đốt năm ngày.”
Rất nhanh chủ đề ấy cũng trôi đi.
Sau khi làm bài tập xong, Lâm Chiết Hạ lén mở điện thoại dưới ngăn bàn, gửi cho Trì Diệu một câu: [Có ở đây không, có ở đây không, có ở đây không]
Đang trong giờ ra chơi, đối phương trả lời rất nhanh.
Trì Cẩu: [?]
Lâm Chiết Hạ lập tức tố cáo: [Sao cậu lại vậy chứ, đi học lại nghịch điện thoại, cảnh cáo lần một.]
Trì Cẩu: [Có bệnh à.]
Lâm Chiết Hạ vào chủ đề chính: [Gửi tôi xem thời khoá biểu lớp cậu.]
Cô nhanh chóng gửi thêm một câu: [Muốn xem xem chúng ta có môn nào trùng nhau hay không, ví dụ như thể dục chẳng hạn, bình thường sẽ có vài lớp học chung.]
Lúc này Trì Diệu không tiếp tục khịa cô nữa, chụp ảnh gửi qua.
Trì Cẩu: [Gắn kèm hình ảnh]
Lâm Chiết Hạ vừa nói đã trúng.
Môn thể dục lớp 10-1 và 10-7 học cùng nhau, mà đúng luôn ngày hôm nay, vào tiết cuối cùng.
Trước tiết thể dục, Trần Lâm kéo cô qua căng-tin bán đồ ăn vặt trong trường: “…Đói quá đi mất.”
Lâm Chiết Hạ đang thu dọn đồ đạc: “Đi thôi, đúng lúc tớ cũng muốn qua đó xem xem.”
Căng-tin ở ngày bên cạnh nhà ăn.
Trần Lâm cầm cuộn sushi lên, đang định đi tính tiền, cô sờ vào túi, “Tớ quên đem tiền mất rồi.”
Lâm Chiết Hạ sờ túi quần chỉ sờ thấy hai đồng bạc: “Tớ…cũng không đem.”
“Vậy thôi vậy,” Trần Lâm đặt đồ lại, muộn phiền nói, “Cứ để tớ nhịn đói cả tiết học đi.”
Lâm Chiết Hạ nghĩ ngợi, đột nhiên nói, “Cậu có tin không, tớ dùng hai đồng này cũng có thể giúp cậu ăn được cuộn sushi kia.”
Trần Lâm nhìn cô: “Chủ căng-tin là họ hàng của cậu sao?”
Lâm Chiết Hạ: “….Không phải.”
Biểu cảm của Trần Lâm trở nên phức tạp: “Cậu định nợ tiền?”
Lâm Chiết Hạ: “Cũng không phải.”
Biểu cảm của Trần Lâm càng phức tạp hơn, “Ăn quỵt không tốt đâu.”
Lâm Chiết Hạ dùng hai đồng tìm được từ trong túi ra, lấy một chai nước lọc từ trong tủ lạnh, hơn nữa còn là loại rẻ nhất, cô trả hai đồng cho ông chủ: “Cậu đợi ở đây, tớ ra ngoài ăn cướp.”
“….?”
Lâm Chiết Hạ: “Đợi tớ ăn cướp về là có thể nuôi cậu được rồi.”
Lâm Chiết Hạ cầm chai nước lọc đi về phía sân vận động, dọc đường tìm kiếm bóng dáng của lớp 10-1.
Nhưng bây giờ vẫn chưa vào học, mọi người đều tản ra tứ phía, không có vị trí cố định nên không dễ tìm được.
Cũng bởi cô quá quen thuộc với Trì Diệu, cho dù chỉ nhìn thấy bóng lưng, thậm chí chỉ là sau gáy, cô đã có thể biết được đó có phải là cậu hay không.
Chưa chạy được vài bước cô đã nhìn thấy Trì Diệu ở sân bóng rổ.
“Trì Diệu!”
Thực ra ở bên cạnh Trì Diệu có rất nhiều người, nhóm thiếu niên ở cùng một chỗ, xa xa còn có một nhóm thiếu nữ, gần như cũng nhìn về phía bên này.
Nhưng Lâm Chiết Hạ hoàn toàn không chú ý đến, cô giống như thường lệ, đứng trước mặt Trì Diệu cười hi ha nhìn cậu: “Trì Diệu, cậu có khát, có mệt không? Chơi bóng rổ nhất định sẽ rất khổ cực nhỉ, vừa rồi từ phía xa xa tôi đã nhìn thấy tư thế oai hùng của cậu rồi, giống như Rukawa Kaede* tái thế vậy.”
*Rukawa Kaede: nhân vật truyện tranh của Nhật, cậu là thiên tài bóng rổ.
Bởi vì chơi bóng mà Trì Diệu đã thay quần áo, mặc một chiếc T-shirt màu xám rộng rãi.
Còn chưa vào học, cậu ngồi xuống bên cạnh bồn hoa ngoài sân bóng rổ.
Nghe Lâm Chiết Hạ nói xong, cậu ‘Ồ’ một tiếng, khẽ hất cằm: “Tiếp tục đi.”
“Kỹ thuật đánh bóng của cậu xuất thần nhập hoá,” Lâm Chiết Hạ tiếp tục nói: “Khiến người ta mãn nhãn ngoạn mục, thán phục không thôi.”
Trì Diệu: “Dùng thành ngữ không tồi.”
Lâm Chiết Hạ: “Quá khen rồi, tôi Lâm mỗ đây cũng có chút hiểu biết văn hoá trong người.”
Nịnh hót đến đây, Lâm Chiết Hạ cảm thấy bầu không khí lúc này không tồi, đưa nước trong tay mình qua, “Cậu có muốn uống một ngụm nước không, tôi đặc biệt mua cho cậu đấy.”
Trì Diệu lại không nhận lấy nước của cô.
Bàn tay đặt lên đầu gối cậu khẽ động, chỉ ngón tay về một phía nào đó trên sân bóng, “Cậu có nhìn thấy trái bóng kia không?”
Lâm Chiết Hạ nhìn về hướng cậu chỉ: “Nhìn thấy rồi.”
Trì Diệu: “Tôi vừa mới đến được hai phút, còn chưa động đến nó.”
Trì Diệu thu thay lại, nhìn về phía cô, “Không biết người mà cậu thấy là vị Rukawa Kaede nào, tôi cũng khá hiếu kì đấy, hay là cậu giới thiệu cho tôi được biết với.”
Lâm Chiết Hạ: “….”
Cô nhìn thấy cái rắm.
Cô căn bản chẳng thấy gì cả.
Hơn nữa người này ở sân bóng mà chỉ ngồi đó không tham gia.
Có thích hợp không?
Lâm Chiết Hạ quyết định không dây dưa ở câu chuyện này nữa: “Dù sao! Tôi có mua nước cho cậu!”
Quen biết nhiều năm như vậy, Trì Diệu căn bản không tin cô sẽ tốt bụng như thế: “Không thu phí?”
Lâm Chiết Hạ: “Có thu.”
Trì Diệu nhận lấy nước: “Bao nhiêu.”
Lâm Chiết Hạ: “Hai đồng.”
Đợi sau khi Trì Diệu mở nắp chai nước ra, cô nhanh chóng tiếp lời: “…Cộng thêm tám đồng tiền chạy vặt, vì vậy tổng cộng là mười đồng.”
“….”
Lâm Chiết Hạ đưa tay ra, chuẩn bị nhận tiền: “Nếu như cậu có lòng tốt, muốn đưa thêm chút tiền tip, tôi cũng không để ý.”
Vài phút sau, ở cửa căng-tin.
Trần Lâm cầm cuộn sushi trên tay, vô cùng shock.
Lâm Chiết Hạ: “Cứ yên tâm mà ăn đi, hành động của tôi thuộc về hành động cướp bóc hợp pháp.”
Nhưng nguyên nhân khiến Trần Lâm shock không phải bởi vì hành động ‘cướp bóc’ này, mà là đối tượng người bạn cùng bàn này đi ‘cướp bóc’.
Một hồi sau, cô mới tìm được giọng của chính mình: “Vừa rồi người kia, Trì Diệu? Hai người quen nhau sao?”
Lâm Chiết Hạ giới thiệu đơn giản: “Bạn từ nhỏ của tôi, là huynh đệ vào sinh ra tử, nhưng sao cậu biết tên cậu ấy vậy?”
Trần Lâm nói từng chữ một: “Bởi vì cậu ấy, rất, nổi, tiếng, đó.”
Lâm Chiết Hạ: “?”
Trần Lâm nói đến đây thì bị tiếng còi của giáo viên thể dục cắt ngang, tất cả mọi người đều tập hợp về phía sân tập.
Cô ấy vội vã kéo Lâm Chiết Hạ vào hàng: “Tập hợp rồi, đợi tan học thì gửi link cho cậu, cậu tự xem rồi sẽ biết ngay.
–
Bởi tiết cuối là tiết thể dục, rất nhiều người đều trực tiếp đem ba lô đến sân vận động.
Tiếng chuông tan học vừa vang lên, mấy người họ lập tức đeo ba lô chạy ra ngoài trường.
Lâm Chiết Hạ còn phải quay lại lớp học thu dọn đồ đạc, sau đó qua lớp 10-1 tìm Trì Diệu.
Thời điểm tan học xe buýt không có nhiều chỗ trống như những lúc khác, khắp trên xe đều là học sinh của trường cấp ba số Hai, Lâm Chiết Hạ và Trì Diệu cùng bắt xe về nhà, sau khi cô ở phía sau lưng Trì Diệu đút tiền lên xe xong, nhìn khắp xung quanh thì chỉ thấy có một chỗ trống.
Chỗ trống ấy ở sát cửa sau của xe.
Lâm Chiết Hạ có chút ngại, cô đưa tay kéo ba lô của Trì Diệu xuống: “Cậu không có lời nào muốn nói với tôi sao?”
“Ví dụ như nhường chỗ trống này cho tôi hay gì đó,” Lâm Chiết Hạ nói tiếp, “Nếu không tôi sẽ rất ngại mà ngồi.”
Trì Diệu đã mặc đồng phục lại, sau khi chơi bóng xong cậu có gội đầu qua nên lúc này sợi tóc có hơi ướt.
Lúc nói cậu nhìn Lâm Chiết Hạ một cái: “Làm sao bây giờ, da mặt tôi rất dày.
Cậu ngại nhưng tôi lại không ngại.”
Lâm Chiết Hạ: “….Làm người phải biết kính trên nhường dưới.”
Trì Diệu: “Già và trẻ, cậu là cái nào?”
Lâm Chiết Hạ thích ứng được tình thế rất nhanh, cô thành thật nói: “Tôi là trẻ.” Nói xong, cô lại bổ sung thêm một câu, “Bố ơi.”
“…..” Trì Diệu không còn gì để nói.
Cậu tháo ba lô trên vai xuống ném vào lòng Lâm Chiết Hạ: “Cậu ngồi cầm ba lô giúp tôi.”
Rất nhanh sau đó, tài xế đóng cửa xe lại, bánh xe dần dần chuyển động.
Tiếng huyên náo trong xe không ngừng bên tai.
Lâm Chiết Hạ ngồi trên ghế, Trì Diệu đứng ở bên cạnh cô, giơ một tay lên cầm tay cầm trên đỉnh đầu, chỉ cần cô ngẩng đầu lên là đã có thể nhìn thấy được cậu.
Vì có Trì Diệu chắn ở bên cạnh nên cho dù những trạm sau càng nhiều người lên xe hơn cũng không có ai chen về phía cô.
….Giống như một bức chắn tự nhiên.
Trên đường, cô cầm điện thoại ra, muốn xem xem Lâm Hà có gửi tin nhắn gì cho mình hay không.
Kết quả lại không nhận được tin nhắn nào của Lâm Hà cả, mà là tin nhắn của người bạn mới thêm vào danh bạ chưa được bao lâu.
Trần Lâm: (Đường link)
Trần Lâm: [Chính là cái này.]
Trần Lâm: [Cậu ấy chính là người đại sát tứ phương trên diễn đàn ngay trong ngày đầu đến trường, trong vòng một ngày, nội dung trang đầu trên diễn đàn đều là cậu ấy, bài viết được thảo luận nhiều nhất bây giờ đã dài hơn mười trang rồi.]
Trần Lâm: [Hôm nay tớ đã nói với cậu rồi mà, biết ngay cậu chỉ cúi mặt làm bài tập thôi, căn bản không thèm nghe[○??`Д???? ○] ]
Trên chiếc xe xóc nảy Lâm Chiết Hạ nhấn mở đường link kia lên, sau phút chốc, một tấm ảnh chụp nhanh mờ mờ lọt vào mắt cô.
Tấm ảnh này được chụp vào buổi chiều.
Trong tấm ảnh, ánh sáng mặt trời đang chói lọi chiếu xuống, tuỳ ý chiếu vào khung cửa sổ.
Trong tấm ảnh có chụp lại rất nhiều người, nhưng trong đám đông ấy, có một cậu thiếu niên khiến người ta không thể phớt lờ.
Cậu thiếu niên ngồi ở dãy bàn phía sau mặc đồng phục của trường cấp ba số Hai, cổ áo khẽ hở, thấy được xương quai xanh mờ mờ, cậu ngồi giữa đám người, có những bạn học nam khác vây quanh, có vẻ mối quan hệ với mọi người không tồi, nhưng cả người cậu khiến người ta có cảm giác vô cùng xa cách.
Cũng là bộ đồng phục trường nhưng khi cậu mặc lên lại cảm thấy có gì đó khang khác, đôi đồng tử màu nhạt được ánh nắng chiếu sáng trở nên sắc sảo bắt mắt.
Nhưng đây không phải điều quan trọng nhất,
Quan trọng nhất chính là….người trong bức ảnh kia, với người đang đứng bên cạnh cô, là một.
Là người cho dù có biến thành tro cô cũng sẽ nhận ra.
Trì Diệu.
“….” Biểu cảm của Lâm Chiết Hạ rất mơ hồ, sau đó muốn nói lại thôi.
Tiếp đến từ muốn nói lại thôi thành hoàn toàn không có gì để nói.
Cuối cùng trên gương mặt là biểu cảm của người già xem điện thoại ở dưới tàu điện ngầm.
Ở dưới tấm hình này tràn ngập các dòng bình luận.
Lầu 1: (Hình ảnh)
Lầu 2: [Người này, ai đây, học sinh trường chúng ta hay sao?]
Lầu 3: [Tiếng tim đập của ai mà lớn vậy? Ồ, là tôi.]
Lầu 4: [Trong vòng 10 phút, tôi muốn có được toàn bộ thông tin của cậu ấy.]
Cách một hồi, thực sự có người tình báo tin tức.
Lầu 133: [Trước khi nhấn vào tôi còn tưởng là ai mà làm mưa làm gió được vậy, sau khi nhấn vào….Trì Diệu à, vậy cũng không có gì cả.]
Thật không dễ gì mới bắt được người biết chút nội tình, những người khác đều mong lầu 113 đừng đi.
Vì thế lầu 113 có nói một câu: [Lớp 10-1, Trì Diệu.]
[Là bạn cùng học trước đây của tôi, trước đây ở trường cũ cậu ấy đã rất nổi tiếng rồi.]
[Còn cậu ấy đã có bạn gái hay chưa ư? Tôi không biết.]
[Nhưng các cậu đừng có mà đến gần, bởi vì, sẽ bị từ chối rất thảm.]
Lâm Chiết Hạ càng đọc xuống dưới biểu cảm càng phức tạp.
Trước đây cô và Trì Diệu không học cùng trường, không hề biết người này ở trường lại gây chú ý đến vậy.
Cô cảm thấy hình như bản thân đã nhìn thấy một người không quen biết.
Người này, cùng họ cùng tên cùng một gương mặt với Trì Diệu.
Hơn nữa Trì Diệu này ở trong trường, hình như còn rất nổi tiếng nữa…
Lâm Chiết Hạ nhìn vào tấm ảnh ấy một hồi lâu, sau đó lại ngẩng đầu nhìn Trì Diệu đang đứng bên cạnh cô.
So với ‘Trì Diệu’ ở trong tấm ảnh xa đến không thể với tới, Trì Diệu của bây giờ càng gần gũi với cuộc sống hơn, ánh sáng mặt trời chiếu lên người cậu, cả người bị những tiếng huyên náo bao lấy.
Cậu rất cao, trong xe nhiều người như vậy cậu vẫn rất nổi bật, lúc này cậu cũng đang rũ mắt nhìn vào màn hình điện thoại.
Giống như cảm nhận được ánh mắt của cô, cậu đột nhiên rời mắt nhìn xuống: “Gương mặt này của tôi có thu phí, nhìn một lần 50 đồng.”
Lâm Chiết Hạ trố mắt đứng hình, cô đang định nói ‘Cậu lừa đảo đấy à…’
Ngay sau đó đã nghe thấy một câu của Trì Diệu: “Dù sao có người chạy vặt thu phí tám đồng, giá tiền này của tôi cũng là hợp lý.”
– —–oOo——.