Bạn đang đọc Đuổi Hạ FULL – Chương 15
Editor: Đá bào
Beta: Gió
—
Nếu như không phải thanh âm truyền ra từ trong ống nghe quá mức chân thật, Lâm Chiết Hạ còn mơ hồ cho rằng, hiện tại mới là đang nằm mơ.
Bằng không thì sao có thể một giây trước cô vừa nghĩ đến Trì Diệu, ngay giây sau, đã nhận được cuộc gọi từ cậu.
“Lâm Chiết Hạ,” Trong lúc cô đang ngây người, đối phương lại gọi tên cô một lần nữa, nói, “Có nghe thấy không?”
“…”
“Nghe thấy thì trả lời một câu.”
Lâm Chiết Hạ ngồi dậy, bấm nút công tắc đèn, phòng ngủ bỗng chốc sáng lên.
Cô vén chăn xuống giường, nói qua điện thoại di động: “Có nghe thấy.”
Lâm Chiết Hạ cầm điện thoại di động, vừa mở cửa đã nhìn thấy người nào đó đang dựa vào cửa thang máy.
Trì Diệu đi ra vội vàng, ngay cả áo khoác cũng không mặc, mái tóc rối bời rũ xuống trán, cả người như nhuốm khí lạnh, trong tay có mang theo một chiếc ô trong suốt để che mưa, mũi ô hướng xuống dưới, đang nhỏ từng giọt nước.
Thấy cô mở cửa, đầu ngón tay của cậu khẽ động, cúp máy.
Sau khi vào nhà, Lâm Chiết Hạ hỏi: “Cậu mặc ít vậy có lạnh hay không, uống nước nóng hay uống trà.”
“Nước.”
Cô xoay người đi vào phòng bếp, lại hỏi một câu: “Tại sao đến giờ này rồi mà cậu còn chưa ngủ?”
Trì Diệu: “Đến xem có phải người nhát gan nào đó đang phát run mà trốn trong chăn hay không.”
Bị nói là kẻ nhát gan, Lâm Chiết Hạ cứng họng mất một giây.
Cô đưa ly nước qua: “Mặc dù những gì cậu nói là sự thật, nhưng cũng nên cho tôi một ít mặt mũi chứ.”
Trì Diệu nhận lấy: “Thế theo cậu thì nên làm thế nào.”
Lâm Chiết Hạ: “Ví dụ như tìm một vài lý do khác, dù sao cũng không nên nói thẳng ra như vậy.”
Ngón tay trắng bệch của Trì Diệu đặt lên ly thủy tinh, Lâm Chiết Hạ đã chuẩn bị sẵn sàng cho việc bị từ chối, nhưng thấy cậu hơi nghiêng đầu, suy nghĩ hai giây: “Vậy tôi nói lại lần nữa?”
“Được.”
Lâm Chiết Hạ gật gật đầu, hỏi lại một lần nữa: “Trì Diệu, sao trễ như vậy cậu còn chưa ngủ?”
Trì Diệu dùng ngữ điệu bình thản trả lời: “Tôi mất ngủ, không ngủ được, nửa đêm thức dậy đi dạo.”
Lâm Chiết Hạ: “…”
Trì Diệu: “Có vấn đề gì không, pháp luật quy định không thể đi dạo lúc nửa đêm sao?”
Lâm Chiết Hạ: “Rạng sáng, một giờ rưỡi đi dạo, hình như có chút gượng ép.”
Tối nay Trì Diệu có vẻ vô cùng dễ nói chuyện.
Cậu trầm mặc mất hai giây, lại tìm một lý do khác: “Thật ra thì tôi cũng rất nhát gan, bị tiếng sấm doạ cho tỉnh ngủ, tôi đã rất sợ hãi.”
“Lý do này có thể,” Lâm Chiết Hạ rất tự nhiên nói: “Cậu đừng sợ, nếu cậu tới tìm tôi, tôi sẽ bảo vệ cậu.”
Trì Diệu hơi hơi gật đầu: “Cảm ơn.”
Lâm Chiết Hạ: “Không cần khách sáo.”
“Nếu cậu sợ hãi như vậy,” Lâm Chiết Hạ ôm chăn từ phòng ngủ ra, “Chi bằng tối nay chúng ta ngủ ở phòng khách đi, tôi ngủ trên sô pha, cậu ngủ dưới đất, cái chăn này là để cho cậu.”
Trì Diệu dựa vào tường nhìn cô bận rộn, ngữ khí rất lạnh nhạt mà nói: “Nhà cậu có quy định khách đến chơi nhà thì không để rửa chén, nhưng giờ cậu lại để cho khách ngủ dưới đất, cách tiếp đón khách này quả là rất độc đáo.”
Lâm Chiết Hạ đang trải thảm xuống đất: “…”
“Cái này cũng phải trách cậu,” Sau khi trải xong thì cô đặt gối lên, “Thật ra tôi rất muốn nhường ghế sofa cho cậu, nhưng do cậu quá cao, bản thân lại yêu cầu cao, dẫn đến việc sofa có chút không thích hợp với cậu lắm.”
Trì Diệu còn chưa mở miệng, cô lại tự châm biếm bản thân, làm cho cậu hoàn toàn không còn lời nào để nói: “Mà tôi, lại chỉ là một đứa lùn.”
Cuối cùng Trì Diệu chỉ có thể nói ra một câu: “Không ngờ cậu lại tự biết mình như vậy.”
Lâm Chiết Hạ: “Nên vậy.”
Phòng khách bật máy sưởi, cho dù không đắp chăn cũng sẽ không cảm thấy lạnh, nhưng Lâm Chiết Hạ vẫn quấn mình lại, cuộn tròn trên sô pha chuẩn bị ngủ.
Nhất thời Trì Diệu không ngủ được, co chân ngồi trên thảm, dựa lưng vào sofa.
Ngoài cửa sổ, sấm chớp vẫn ầm ầm như trước, thỉnh thoảng có tia sét đánh xuống, trong nháy mắt rạch sáng bầu trời.
Có thể do trong phòng giờ đã có thêm một người, Lâm Chiết Hạ bỗng nhiên cảm thấy tiếng sấm cách cô rất xa.
Đèn ở giữa phòng khách đã được tắt đi, lúc này chỉ còn lại một chiếc đèn ngủ yếu ớt vẫn còn sáng.
Lâm Chiết Hạ mở to hai mắt, xuyên qua màn đêm, nhìn thấy chiếc cổ gầy gò của thiếu niên.
“Trì Diệu.” Lâm Chiết Hạ gọi cậu.
Trì Diệu “Ừm” một tiếng tỏ vẻ là cậu vẫn đang nghe.
Ngoại trừ thanh âm bên ngoài cửa sổ, chỉ còn lại tiếng nói chuyện của hai người.
“Cậu đang làm gì vậy.”
“Từ Đình tìm tôi, đang trả lời tin nhắn của cậu ta.”
“Muộn rồi cậu ấy chưa ngủ sao.”
“Ừm, cậu ta có bệnh.”
Lâm Chiết Hạ nhắc nhở: “Chúng ta cũng chưa ngủ.”
Trì Diệu nói: “Không giống nhau.”
Lâm Chiết Hạ: “…Tại sao không giống nhau?”
Trì Diệu: “Bởi vì tôi tiêu chuẩn kép.”
“…”
Im lặng một lát.
Lâm Chiết Hạ lại nhỏ giọng hỏi: “Sáng mai cậu muốn ăn gì?”
Cô bổ sung: “Tôi hơi đói, sáng mai tôi muốn ăn tiểu long bao.”
“Vậy cậu phải ngủ trước.” Trì Diệu nói.
“Ồ.”
Lâm Chiết Hạ nhắm mắt lại.
Bên ngoài đã không còn sấm sét nữa, cô nhắm mắt lại, nghe thấy tiếng mưa tí tách.
Cô nhớ tới lần đầu tiên bị bại lộ sự thật là mình sợ sấm sét ở trước mặt Trì Diệu, đã là chuyện của rất nhiều năm trước.
Đã lâu đến nỗi cô cũng không còn nhớ rõ cụ thể là năm nào.
Hình như là năm thứ hai sau khi chuyển đến đây, đêm đó đã có một trận giông bão.
Khi đó Lâm Chiết Hạ vẫn có biệt danh là “hổ cái” trong tiểu khu, Trì Diệu vẫn là “tiểu đệ” mà cô tự thu nhận.
Hôm đó Lâm Hà và Ngụy Bình đi dự tiệc của một người đồng nghiệp, cơm nước xong họ lại đi hát karaoke, lúc định về nhà đã là hơn mười hai giờ đêm, lúc ấy mưa lớn, bởi vì nguyên nhân thời tiết mà hai người bị kẹt trên đường, điện thoại di động cũng không còn pin.
Nỗi sợ sấm sét của Lâm Chiết Hạ không thể hiện rõ rệt khi ở trước mặt Lâm Hà, bởi vì chỉ cần trong nhà có người, quả thật cô sẽ không sợ hãi đến như vậy.
Cho nên Lâm Hà chỉ biết con gái không thích những ngày mưa giông, chứ không hề biết cô cực kì sợ tiếng sấm, cứ nghĩ là đã trễ như vậy rồi hẳn là con gái đã ngủ say.
Nhưng đêm đó Lâm Chiết Hạ không ngủ được.
Cô cầm điện thoại di động, cả người căng thẳng, không ngừng gọi điện thoại cho Lâm Hà.
“Số máy quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được…”
“Xin hãy để lại tin nhắn sau tiếng bíp…”
“…”
Đôi môi của Lâm Chiết Hạ trắng bệch, trong lòng thầm nghĩ: “Tại sao lại không liên lạc được chứ?”
Thậm chí chỉ cần mẹ cô bắt máy cũng được, chỉ cần cho cô nghe thấy một chút âm thanh là đủ rồi.
Nỗi sợ hãi liên tiếp kéo đến giống như thủy triều dâng cao, gần như muốn nuốt chửng cô.
Cuối cùng, không biết cô nghĩ thế nào, ô cũng không đem theo, đội mưa ngồi xổm trước cửa nhà Trì Diệu, lúc Trì Diệu mở cửa, toàn thân cô đã ướt đẫm.
“Anh trai cậu vừa đi ra ngoài,” Cô run rẩy bào chữa cho mình và nói, “Quên mang chìa khóa.”
“…”
Trì Diệu phiên bản thu nhỏ đứng ở cửa nhìn cô trong chốc lát: “Đã hơn nửa đêm cậu còn đi ra ngoài?”
“Không được sao,” Cô run rẩy nói, “Tôi thích đi ra ngoài lúc nửa đêm đó.”
Cuối cùng Trì Diệu đành để cô vào nhà, cho cô mượn một bộ quần áo và khăn tắm mới.
Lâm Chiết Hạ lúc ấy còn để tóc tém, thay bộ quần áo của Trì Diệu vào thì nhìn không khác con trai là bao.
Lúc đầu Trì Diệu cho rằng cô bạn dầm mưa lâu bị mệt nên mới không ngừng run rẩy, nhưng nửa tiếng sau khi vào nhà, Lâm Chiết Hạ vẫn co ro ở góc sô pha mà run rẩy như trước.
Trì Diệu hỏi cô vài câu “Có lạnh hay không?”, nhưng cô cũng không trả lời.
Mãi đến khi Trì Diệu đứng ở trước mặt cô, đưa tay thăm dò thử nhiệt độ trên trán cô, cô mới lấy lại tinh thần.
“Khi còn nhỏ,” Lâm Chiết Hạ cảm nhận được độ ấm trên trán mình, nhiệt độ này kéo cô trở về thực tại, bỗng nhiên cô không đè nén được mà nói, “Bố tôi đã bỏ đi như vậy.”
“Ông ấy có người phụ nữ khác ở bên ngoài, còn có…đứa con khác.”
“Tiếng sấm lúc đó rất lớn, tôi đã cầu xin ông ấy rất lâu, ông ấy vẫn quyết rời đi.”
Mấy lời này, cô vẫn luôn giấu ở tận đáy lòng.
Cô sợ Lâm Hà lo lắng, cho tới bây giờ cũng chưa từng nói ra.
Cả nỗi sợ hãi mà cô luôn cất giấu, Lâm Hà cũng không biết.
Từ thời khắc này trở đi, đã có thêm một người biết.
Lâm Chiết Hạ nhắm hai mắt lại, dần dần thoát ra khỏi hồi ức, đồng thời nghe thấy có tiếng âm thanh sột soạt ở bên cạnh, là Trì Diệu đang nằm xuống.
Hai người ở vị trí rất gần nhau, chiếc sô pha vốn không cao, cô thả tay xuống, nghiêng sang bên cạnh một chút, là có thể chạm vào mái tóc của Trì Diệu.
Cô đưa tay kéo chăn lên một chút, phủ qua chóp mũi, trầm giọng nói: “Trì Diệu, cậu ngủ chưa?”
“Chưa.”
“Tôi không ngủ được.”
“…”
“Cậu có biết kể chuyện hay không,” Lâm Chiết Hạ lại nói, “Có lẽ tôi sẽ dễ ngủ hơn một chút nếu được nghe chuyện.”
Trì Diệu hỏi ngược lại: “Cậu bao nhiêu tuổi rồi?”
Lâm Chiết Hạ: “Năm nay ba tuổi.”
Kể chuyện trước khi đi ngủ chỉ là cô thuận miệng nói mà thôi.
Dù sao Trì Diệu, người này, cùng với bốn chữ ‘kể chuyện đêm khuya’, một chút cũng không có gì liên quan.
So ra thì cậu càng thích hợp để kể chuyện doạ trẻ em hơn.
Nhưng hôm nay Trì Diệu thật sự quá dễ nói chuyện, cô nhịn không được mà đưa ra một yêu cầu quá đáng.
Trong bóng tối, phòng khách yên tĩnh trong chốc lát, sau đó truyền đến một chút động tĩnh nhỏ, tiếp theo Lâm Chiết Hạ nhìn thấy phía dưới sô pha phát ra một chút ánh sáng, Trì Diệu cầm điện thoại di động lên, mở khóa.
“Muốn nghe chuyện gì.”
“Gì cũng được, tốt nhất là mấy chuyện cổ tích phù hợp cho con gái.”
Một lúc lâu sau, Trì Diệu lạnh nhạt mở miệng: “Ngày xửa ngày xưa, có một đàn lợn rừng.”
Lâm Chiết Hạ co người trong chăn, cảm giác có chút nghẹt thở: “Cậu đối với con gái có điều gì, hiểu, lầm, sao!”
Một lúc sau.
Trì Diệu lại lướt điện thoại di động, tìm thấy một câu chuyện khác: “Có một đám thỏ con trong rừng…Này, thỏ con được rồi chứ?”
Cái này còn chấp nhận được.
Câu chuyện liên quan đến thỏ, có lẽ sẽ không có điều kỳ quái nào xảy ra đâu.
Lâm Chiết Hạ không nói lời nào, để cậu tiếp tục đọc.
Lúc Trì Diệu kể chuyện vẫn không có một chút diễn cảm nào, thậm chí trong từng câu chữ có thể mơ hồ nhận ra được một loại thái độ cá nhân kiểu “Đây là câu chuyện thiểu năng”, nhưng bởi vì thanh âm đã hạ thấp đi rất nhiều, hơn nữa lại là giữa không gian ban đêm, thậm chí Lâm Chiết Hạ tự nhiên cảm thấy thanh âm bên tai có chút ôn nhu.
“Đám thỏ con đi ra ngoài để hái cà rốt, thỏ con Thỏ Thỏ,” Giữa chừng, cậu dừng lại phàn nàn một câu, “Cái tên kiểu gì đây.”
Lâm Chiết Hạ: “Cậu không nên tùy ý phát biểu giữa chừng, rất là phá hoại bầu không khí của câu chuyện.”
Trì Diệu: “Đã là thỏ rồi, có cần phải đặt tên là Thỏ Thỏ nữa hay không?”
Lâm Chiết Hạ: “…Cậu cứ để yên.”
Trì Diệu: “Người kể chuyện là tôi, tôi cảm thấy khó đọc.”
Lâm Chiết Hạ vẫn rúc trong chăn, lười cãi nhau với cậu, thuận miệng nói: “Vậy cậu đổi tên cho nó đi.”
Giọng nói của Trì Diệu dừng lại một lát, sau đó tiếp tục đọc với một giọng không lạnh không nhạt: “Thỏ con Hạ Hạ mang theo giỏ của cô ấy và chiếc ô bằng lá sen yêu quý của mình ra khỏi cửa.
“…”
“Cho dù phải đổi tên,” Lâm Chiết Hạ cảm giác được một sự xấu hổ ‘không hề nhẹ’: “Cũng, đừng, đổi, thành, tên, tôi, chứ!”
Câu chuyện về cà rốt nhàm chán này là một câu chuyện dài.
Giữa đường chú thỏ nhỏ hết gặp gấu đen lại gặp phải hồ ly xảo quyệt, chiếc ô bằng lá sen bị hồ ly lừa cướp đi, cuối cùng thời tiết thay đổi, còn có mưa bão.
Lâm Chiết Hạ mới nghe được nửa đoạn đã cảm thấy mệt mỏi, trước khi kết thúc, cô nhắm lại đôi mắt buồn ngủ hỏi: “… Kết thúc cuối cùng là gì.”
Trì Diệu lật sang trang.
Trong mấy giây tạm dừng, cậu nghe thấy tiếng hít thở đều đặn của Lâm Chiết Hạ.
Cô ngủ thiếp đi mà không chờ được đến khi kết thúc câu chuyện.
Ánh sáng của màn hình điện thoại phản chiếu lên đôi mắt sâu của Trì Diệu bị che giấu sau mái tóc, cậu chống tay, nửa ngồi dậy nhìn người đang nằm trên sô pha.
Tóc cô rối bời, lộn xộn, tư thế ngủ nghiêng, một tay đặt bên sườn mặt, tay kia buông xuống sô pha, cổ tay mảnh khảnh suýt chút nữa đụng phải tóc cậu.
Trì Diệu nhìn cô một hồi.
Hình ảnh Lâm Chiết Hạ trước mắt và Lâm Chiết Hạ của rất nhiều năm về trước lúc ở trên sô pha nhà cậu dần dần chồng chéo lên nhau.
Chỉ là ngoài trận giông bão khi còn bé, cậu vẫn còn nhớ tới một đoạn hình ảnh khác.
Đó là mấy năm trước, vào đêm trước khi lên cấp hai.
Lâm Hà đề nghị Lâm Chiết Hạ đi học ở trường dành cho nữ sinh, nguyên nhân là bởi vì ở trong tiểu khu cô quá nghịch ngợm.
“Con là một cô gái,” Lâm Hà tức giận, “Cả ngày cứ đuổi theo Hà Dương đánh nhau, còn ra cái thể thống gì nữa?”
Khi đó Lâm Chiết Hạ gân cổ cãi lại: “Là do cậu ta thiếu đánh.”
Lâm Hà: “Còn còn dám cãi…”
Lâm Hà xách chổi muốn đánh cô, nhưng Lâm Chiết Hạ đã nhanh chân chạy ra ngoài, vì thế hai người thường xuyên diễn một màn rượt đuổi giật gân giữa hai mẹ con ở trong tiểu khu.
Lâm Chiết Hạ: “Là cậu ta bắt nạt Trì Diệu trước.”
Lâm Hà: “Vậy con có thể nói đạo lý với cậu ta, tại sao lại động tay động chân làm gì?”
Lâm Chiết Hạ tự cho là mình ngầu, nói: “Thế giới của đàn ông, chính là phải dùng nắm đấm để giải quyết vấn đề.”
Lâm Hà bị chọc giận đến bật cười, vừa đuổi theo vừa quát: “…Con mau lại đây, đừng có chạy, bây giờ mẹ cũng phải dùng nắm đấm để giải quyết vấn đề giữa hai chúng ta, con đứng lại ngay cho mẹ!”
Lúc đầu Lâm Chiết Hạ không cảm thấy việc đi học ở trường nữ sinh có vấn đề gì, dù sao cũng là đi học, mãi cho đến khi ngày tựu trường càng ngày càng gần, cô mới phát hiện ra những bạn học khác trong tiểu khu đều học cùng một trường, điều này có nghĩa là bọn họ có thể cùng nhau đi học, cùng nhau tan học, thậm chí cùng nhau đi mua quà vặt rồi ăn.
Chỉ có cô là một mình, cô đơn ở ngôi trường khác.
Đêm trước khi nhập học, cuối cùng cô không thể chịu đựng được nữa, sụp đổ mà khóc rất lâu ở trước mặt cậu: “Tôi không muốn đi học một mình, tôi cũng muốn đi cùng với các cậu, sau này tôi sẽ không đánh Hà Dương nữa, tôi sẽ chỉ nói đạo lý với cậu ta, tôi nói chuyện tử tế vẫn không được sao?”
Cô khóc lóc và thậm chí còn hét lên.
Đêm đó, Lâm Chiết Hạ nói rất nhiều, trong đó có một câu: “… Trì Diệu, cậu có thể biến thành con gái được không, sau đó đi học với tôi.”
Đó cũng là một trong số ít những lần, cô bộc lộ ra sự yếu đuối ở trước mặt cậu.
Giống như việc sợ sấm sét, cô rất nhát gan, rất sợ sự khác biệt giữa mình và mọi người, luôn không có cảm giác an toàn.
Hình ảnh trong ký ức tiếp tục xoay chuyển.
Chuyển đến khung cảnh trường cấp hai, sau khi cậu điền nguyện vọng vào trường cấp ba, giáo viên đã gọi cậu đến văn phòng, giáo viên chủ nhiệm lớp đã hơn 40 tuổi, nói chuyện điềm đạm: “Trường cấp ba số 1 và 2, có phải em đã viết nhầm thêm một nét hay không?”
*Trong tiếng Trung số 1 là 一 và số 2 là 二 chỉ khác nhau một nét nên ý thầy giáo ở đây là nghĩ Trì Diệu đã ghi nhầm thêm một nét thành đăng kí vào trường số 2.
“Không viết nhầm ạ,” cậu nghe thấy chính mình nói vào thời điểm đó, “Trường em đã điền, chính xác là trường trung học phổ thông số Hai.”
–
Trì Diệu thu hồi tầm mắt lại, nhìn màn hình điện thoại di động.
Phát hiện ra câu chuyện về những chú thỏ con hái cà rốt, kết thúc chỉ là một dòng hời hợt: Đến khi mưa tạnh rồi, chúng cuối cùng cũng hái được cà rốt, vui vẻ cùng trở về nhà.
“Cuối cùng sau cơn mưa trời lại sáng,” Giọng nói của Trì Diệu rất nhẹ, “Thỏ con đã thấy được cầu vồng.
Ngủ ngon nhé, đồ nhát gan…”
– —–oOo——.