Bạn đang đọc Dưới Đóa Hoa Hồng FULL – Chương 17
Bên phía Weibo bị ai đó bịt miệng, không để lộ ra vị nào tiêu số tiền lớn bao cả năm.
Tạ Âm Lâu vô thức nghĩ đến Phó Dung Dữ, nhưng sợ lộ sơ hở trước mặt Tạ Thầm Ngạn nên cô giả vờ không hiểu, sau đó nhớ ra lập tức lướt Weibo một lúc, có thể thấy bên phía Mạnh Thơ Nhụy mới vừa mua thông cáo báo chí để đè lịch sử hot search bê bối xuống, nhưng sau đó lại có một bài viết khác lôi cô ta ra xử tội.
Hóng chuyện trên Weibo nhưng Tạ Âm Lâu cũng không quên đơn hàng sườn xám của anh Chu.
Cô có thói quen một khi chú tâm vào thiết kế sườn xám thì sẽ ở lì trong phòng, đừng ai mong tìm được cô, ngàn vạn thông tin từ thế giới bên ngoài cũng không liên quan đến cô, chờ bận rộn xong đã rồi mới nói.
Vì để chọn nguyên liệu, một mình Tạ Âm Lâu về lại cửa hàng sườn xám ở Lịch Thành.
Hoa tường vi bò trên vách tường màu trắng gần đây đang héo rũ, Thang Nguyễn đang cầm thùng gỗ tưới nước, cửa sổ mở một nửa, gió khẽ thổi vào, thổi bay những bản nháp Tạ Âm Lâu để một góc trên bàn.
Bản thảo thiết kế sườn xám đã gần xong.
Cô ngồi trên ghế, ngón tay lật xem tài liệu về bà xã của anh Chu.
Không nhắc đến những chuyện khác, tập tư liệu này rất dày, anh ta thuộc lòng thói quen của bà xã trong lòng bàn tay, tất cả mọi điều đều được ghi rõ ràng trong danh sách.
Ánh mắt Tạ Âm Lâu nhìn xuống, dừng trên ảnh chụp trong tư liệu.
Là một khuôn mặt xinh đẹp được trang điểm theo phong cách hát hí khúc tiêu chuẩn, rất trẻ, bên cạnh còn có ba chữ ghi chú: “Vân Thanh Lê.”
Cô thiết kế sườn xám, tìm thấy linh cảm từ sách cổ và những món đồ sưu tầm, ngoài ra còn có một phần đến từ việc tham khảo hình tượng và khí chất của khách hàng, thậm chí sau khi dung nhập với hình thêu, nhiều khi sẽ đến mức thấy sườn xám như thấy người.
Tạ Âm Lâu xem xong tập hồ sơ, sau đó lên mạng tìm kiếm thêm thông tin về bà Chu.
Cô ta là diễn viên hí khúc, thậm chí khá có tiếng tăm trong giới, nhưng không ngờ rằng lại rất khó tìm thấy ảnh chụp của cô ta, tìm nửa ngày thì cũng chỉ tìm thấy một tấm ảnh cô ta chụp với một hàng diễn viên trên sân khấu.
Trong tấm ảnh chụp chung, Vân Thanh Lê mặc diễn phục Hí khúc, trong lồng ngực còn ôm một bó hoa đinh hương trắng nõn.
Một lúc lâu sau, Tạ Âm Lâu đã gửi bản phác thảo qua cho anh Chu.
(E b o o kTruyen.
v n)
Tiếp theo chờ khách hàng duyệt là được, bận rộn suốt mấy ngày, Tạ Âm Lâu duỗi người, ngón tay xoa cần cổ đã tê mỏi, đi đến bên cửa sổ nói với Thang Nguyễn: “Tối nay chúng ta nấu lẩu ăn đi.”
Thang Nguyễn lập tức thả thùng nước xuống, khoa tay múa chân nói với cô: ⌈Lẩu cá hả? Em muốn ăn thêm mười cân thịt bò xắt lát… Còn muốn thêm một phần mì cay…⌋
Từ khi công việc làm ăn của cửa hàng tốt lên, bằng mắt thường cũng có thể nhìn thấy chất lượng thức ăn đã trở nên ngon hơn.
Tạ Âm Lâu kêu Thang Nguyễn lấy tiền trong ngăn tủ quầy hàng đi mua nguyên liệu, còn cô trông cửa hàng, chờ đến khi trời tối, trong khoảng sân nhỏ sáng lên ánh đèn vàng ấm áp, hai người kéo bàn ra giữa sân, bày đầy nguyên liệu ăn lẩu trên bàn.
Không ngờ còn chưa kịp ăn, Tạ Âm Lâu đã nhận được hồi âm về bản phác thảo sườn xám.
Có điều lần này là bà Chu – Vân Thanh Lê tự kết bạn WeChat với cô, nhắn một câu: “Tôi không thích hoa đinh hương.”
Tạ Âm Lâu cầm điện thoại ngồi thẳng lưng, ngẫm nghĩ rồi cảm thấy kỳ quái.
Thang Nguyễn bên cạnh đang nhúng lẩu, thấy vẻ mặt cô khác thường thì khoa tay múa chân vài cái: ⌈Sao vậy?⌋
“Kỳ lạ… Bà Chu không thích hoa đinh hương, tại sao anh Chu lại nói cô ta thích?” Tạ Âm Lâu nhìn lướt qua bản phác thảo, bởi vì khách hàng cung cấp thông tin sai lệch làm bản thảo bị hỏng, nhưng cô không tức giận, rũ mắt nhìn tin nhắn là Vân Thanh Lê gửi đến thêm lần nữa.
Thang Nguyễn khoa tay múa chân nói: ⌈Có khi nào là anh Chu thích không?⌋
Cũng không loại trừ khả năng này, Tạ Âm Lâu suy nghĩ.
Trong lúc vô tình, ngón tay cô nhấn mở vòng bạn bè, đúng lúc nhìn thấy Vân Thanh Lê đăng một bài chúc mừng buổi diễn thành công, trong lòng cô ta vẫn ôm một bó hoa đinh hương được gói rất tinh xảo.
Ở dưới phần bình luận vốn trống không cô lại thấy ảnh đại diện của Phó Dung Dữ để lại một lời khen.
Tạ Âm Lâu bật cười, thế giới này đúng là quá nhỏ, đi ba bước đã có thể gặp được người quen.
…
Cô bảo Thang Nguyễn ăn trước đi, còn cô vươn vai đứng dậy khỏi chiếc ghế gỗ lê, đi tới bên cạnh bức tường hoa tường vi, gọi điện thoại với Phó Dung Dữ.
Đây là lần đầu tiên hai người liên lạc với nhau từ sau khi ở trong khách sạn khoảng thời gian trước.
Giọng nói trầm thấp của người đàn ông vang lên, gọi tên cô: “… Âm Lâu.”
Tạ Âm Lâu không nhịn được xoa vành tai, nghe mà cảm thấy quái lạ, không biết anh sửa cách gọi tên cô từ lúc nào, không còn gọi là cô Tạ nữa.
Cô thất thần mất một hồi lâu mới nghe anh nói: “Chắc không phải em nhớ tôi mà là có chuyện cần tìm tôi nhỉ?”
“Ha, sao tôi không thể ngày đêm nhớ đến anh chứ?” Tạ Âm Lâu ngẩng đầu nhìn đóa tường vi dưới đèn đường, vầng sáng vàng dìu dịu như ánh trăng, nhưng nhìn lâu thì lại chói mắt, cô cụp hàng lông mi đen dày xuống, rồi nói: “Phó tổng thấy vui không?”
Phó Dung Dữ khẽ cười phối hợp với cô, rõ ràng nếu đúng như lời cô nói, thì cô sẽ không chơi trò mất tích lâu như vậy.
Chỉ là anh lựa chọn không vạch trần, trong cổ họng tràn ra giọng nói được đè thấp: “Tôi cũng ngày nhớ đêm mong em đấy, nghe vui không?”
Tạ Âm Lâu bất ngờ bị câu nói của anh làm thổn thức.
Thật kỳ lạ, tại sao chỉ mấy chữ bình thường lại khiến trái tim cô đập thình thịch được nhỉ? Cô lặng lẽ ngẩng đầu nhìn chằm chằm đèn đường, thất thần nghĩ chẳng lẽ đây chính là tình yêu mập mờ mà si nam oán nữ dưới thế gian cứ mãi trầm mê, không thể nào thoát ra được sao?
Cô không hiểu lắm, cố tình ngó lơ cảm xúc khác thường này, nói vào vấn đề chính: “Có phải anh quen Vân Thanh Lê không?”
Phó Dung Dữ không giấu giếm cô: “Ừ.”
“Anh biết sở thích của Vân Thanh Lê không?” Tạ Âm Lâu có bài học hoa đinh hương, lúc này sẽ không tin tưởng chồng tư liệu dày cộp của anh Chu nữa, cô hỏi như vậy ngược lại làm Phó Dung Dữ im lặng một lúc lâu.
Lâu đến mức cô tưởng anh treo máy rồi, thì nghe thấy giọng của đàn ông thong thả nói: “Tôi và chồng hợp pháp của Vân Thanh Lê là Chu Tự Chi đã là bạn tốt nhiều năm.”
Tạ Âm Lâu phản ứng rất nhanh, lập tức hỏi ngay: “Cho nên Chu Tự Chi biết tiếng của tôi mà tìm đến nhờ tôi thiết kế sườn xám, chính là vì anh sao?”
“Sao vậy, cô Tạ nổi tiếng hơn tôi chứ.”
Phó Dung Dữ gián tiếp phủ nhận, cuộc trò chuyện qua điện thoại chớp mắt im lặng, trong đầu Tạ Âm Lâu lại đang nghĩ, hai người cùng lắm chỉ được xem là có mối quan hệ dây dưa không rõ, xuống khỏi chiếc giường khách sạn kia thì phân rõ giới hạn là được.
Nếu như để cho mọi người biết chuyện thì sẽ không dễ giải quyết.
Có lẽ Phó Dung Dữ cũng có cùng suy nghĩ giống cô, Tạ Âm Lâu không nghĩ nhiều, đương nhiên muốn dỗ dành anh: “Phó Dung Dữ, anh hỏi thăm giúp tôi xem Vân Thanh Lê thích gì được không?”
Có lẽ bản thân cô cũng không phát hiện ra giọng điệu này rất giống với dụ dỗ trẻ con.
Phó Dung Dữ không từ chối, nhưng với bản tính thương nhân anh không quên kỳ kèo tìm lợi ích với cô: “Em lấy gì khao tôi đây?”
Tạ Âm Lâu im lặng một lúc, nghĩ thầm không dễ chiếm lợi lộc từ tên đàn ông này, trên mặt vẫn rất dịu dàng, nói: “Phó tổng, nếu vì nhờ anh làm việc mà lại lăn tận giường, e là không ổn nhỉ?”
Phó Dung Dữ hơi kéo dài ngữ điệu, có lẽ đang bưng trà uống, từng chữ trầm thấp lại được truyền đến: “Lúc cắn tay tôi trên giường, đâu thấy em mở miệng ngậm miệng Phó tổng như thế này? Thay đổi cách gọi tôi mới cam tâm tình nguyện cống hiến sức lực cho em chứ, đúng không?”
Chỉ vậy thôi?
Tạ Âm Lâu hơi nghiêng mặt khẽ cười: “Vậy gọi anh là Phó Hương Hương nhé?”
Không biết Phó Dung Dữ ở đầu bên kia có bị xưng hô ấu trĩ này dọa cho sợ đến mức tắt luôn dục vọng hay không.
Tạ Âm Lâu không thức thời siết chặt điện thoại, cảm giác điện thoại gọi lâu có hơi nóng lên, không chờ Phó Dung Dữ có thừa nhận tên gọi này hay không, cô đã nói tiếp: “Phó Hương Hương à, làm ơn đi mà…”
Nói xong cô đã ngắt cuộc gọi.
Tạ Âm Lâu có thể tưởng tượng được vẻ mặt lúc này của Phó Dung Dữ, môi cô khẽ cong lên, không nhịn được mà bật cười.
Thang Nguyễn ôm chén lại gần cô, mở đôi mắt to tròn khoa tay múa chân hỏi: ⌈Bà chủ nhỏ à, chị gọi điện thoại với ai vậy… Nghe thấy chuyện buồn cười gì à?⌋
Tạ Âm Lâu khẽ ho hai tiếng, cố ý nói: “Em khoa tay múa chân gì vậy? Chị nhìn không hiểu.”
Thang Nguyễn lập tức lắc đầu, bà chủ nhỏ lại đang giả vờ thất học.
…Tứ Thành, trong phòng riêng Đàn Cung.
Phó Dung Dữ ngồi trên sô pha bọc da nói chuyện điện thoại xong thì cầm di động trên tay im lặng một lúc, sau đó anh nghiêng mặt hỏi người khác một câu: “Vân Thanh Lê thích cái gì?”
Bùi Liệt bị anh dọa giật mình, suýt nữa bị điếu thuốc làm bỏng tay: “Sao tôi biết người phụ nữ của lão Chu thích gì được?”
Bùi Trang ngồi đối diện trợn mắt nhìn anh trai nhà mình, tiếp lời: “Thanh Lê còn thích gì nữa chứ, thích anh Chu đó.”
Đây chẳng phải là chuyện mọi người trong nhóm họ đều biết sao, trong phòng riêng có vài người quen thân với Phó Dung Dữ, thấy anh bất ngờ hỏi vậy thì có một người bạn họ Triệu khác cười như không cười chọc ghẹo: “Dung Dữ à… Không phải cậu muốn chọc gậy bánh xe đó chứ?”
Bùi Liệt hăng hái: “Kích thích như vậy à? Đừng nói ra ngoài nha… Tôi thật sự cảm thấy từ tình yêu học đường thuần khiết đến oán phụ trong nhà quyền thế chỉ cần một Chu Tự Chi là đủ rồi.
Không biết sao đang yên đang lành Vân Thanh Lê không chịu làm người đẹp Côn khúc, lại không chịu nghe theo lời khuyên cứ muốn kết hôn.”
Vẻ mặt Phó Dung Dữ rất bình tĩnh, như là không hứng thú gì với chuyện tình cảm cá nhân của bạn tốt.
Anh nhìn về phía Bùi Trang – cô gái duy nhất ở đây, khẽ nhếch môi mỏng, hỏi: “Em biết Vân Thanh Lê thích cái gì sao?”
Đèn tường chiếu lên Phó Dung Dữ, làm cho khuôn mặt tuấn tú của anh càng thêm tinh xảo như ngọc, Bùi Trang luôn quan sát anh, cô ấy cũng rung động, nhưng biết rõ bên cạnh Phó Dung Dữ vốn không thiếu những cô gái xinh đẹp luôn sán lại gần.
Cho nên chút cảm xúc ngưỡng mộ này đã bị cô ấy giấu kín, lên tiếng:
“Em có thể hỏi giúp anh Dung Dữ.”
Phó Dung Dữ khẽ gật đầu, tích chữ như vàng nói một câu: “Cảm ơn.”
Không ngờ vừa nói xong, những người có mặt trong phòng riêng đêm nay lại trêu chọc vài câu.
Rồi không biết lan truyền thế nào mà tất cả mọi người đều âm thầm cho rằng Phó Dung Dữ cảm thấy hứng thú với Vân Thanh Lê, chuyện này giống như một luồng gió ma quỷ lan đến tận chỗ Hình Lệ mới nghỉ phép xong.
“Trời đất ơi, ai vô đạo đức mà chụp cái nồi này cho Phó tổng nhà tôi vậy!”
“Sao anh ấy có thể qua lại với phụ nữ có chồng chứ, cẩn thận bị hại à… Hơn nữa gần đây Phó Tổng nhà tôi có người trong lòng rồi, mới quen hai ba ngày đã dắt cô gái ấy về ngủ mấy lần, đầu bảng hộp đêm cũng chưa có ai tận tâm chăm chỉ vậy đâu.”
Cô ấy vừa nói xong thì lập tức có người nảy sinh lòng hiếu kỳ hỏi: “Hồ ly Hình à, là em gái xinh đẹp nào làm Phó Tổng nhớ thương như vậy?”
Hình Lệ đang ngồi trên ghế, bộ váy chiết eo màu xanh lam trên người càng tôn lên vẻ gợi cảm của cô ấy, nhưng kết quả cô ấy nói ra đã lập tức đập tan những ảo tưởng mà những người đàn ông có mặt ở đây dành cho cô ấy:
“Muốn nghe tiếp à, phải tốn phí.”
Mọi người đen mặt: “Buổi tối cô đi ra đường không sợ bị trùm bao tải đánh à?”
Hình Lệ cong đôi môi kiều diễm, vỗ tay: “Làm ơn, thân hình mảnh mai này của tôi đã được pháp luật bảo vệ rồi đấy, dám đụng một đầu ngón tay vào tôi xem… Cẩn thận tôi báo cảnh sát.”
“…”
Mọi người đều biết với tính cách của cô ấy không báo cảnh sát thì cũng chẳng ai dám trêu vào.
Nguyên nhân vì đây là công ty tập đoàn Phó thị, chỗ dựa của Hình Lệ nhìn như là Phó Dung Dữ, nhưng thực tế chống lưng cho cô ấy chính là bệnh nhân Phó Dung Hồi đang dưỡng bệnh kia.
Từng có người ghen tỵ với Hình Lệ, ghen ghét nói: “Phó Dung Hồi đã sắp chết rồi, đến lúc đó xem Hình Lệ có thể đi ngang trong công ty được bao lâu?”
Mà Hình Lệ cũng không để ý những con tôm con tép đó nhìn mình thế nào, nhất định cứ lập lời thề phải làm một yêu nữ.
Bây giờ cô ấy là quản lý phòng thư ký, chỉ cần ai muốn tìm Phó Dung Dữ đều không thể qua được cửa ải cô ấy, vào lúc chạng vạng, có đồng nghiệp đến hỏi thăm: “Phó tổng đâu, có một tập văn kiện cần anh ấy ký tên.”
Lần này Hình Lệ không đòi thu phí, mà ngồi dặm son môi, nói: “Đi Lịch Thành phục vụ người đẹp rồi…”
*
Hoa tường vi leo trên bức tường màu trắng đã được Thang Nguyễn cứu sống lại, mấy hôm nay đúng lúc nở rộ, nhất là khi hoàng hôn xuống núi, một chút ánh sáng màu cam dịu nhẹ chiếu rọi lên cánh hoa xếp tầng trùng điệp, giống như một bức tranh sơn dầu đậm màu và đầy rực rỡ.
Tạ Âm Lâu mặc một cái váy màu xanh lục đậm đang đứng dưới vòm hoa tưới nước, cánh cửa ngoài sân vang lên tiếng kẽo kẹt, Thang Nguyễn thấy có khách đến vội chạy ra tiếp đón, bởi vì ngôn ngữ giao tiếp của người câm là tay, ngoài cửa có tiếng động, cô loáng thoáng nghe thấy một giọng nói dễ nghe của đàn ông vang lên.
“Tôi tìm bà chủ…”
Bàn tay Tạ Âm Lâu run lên, bất cẩn làm nước văng ướt làn váy màu xanh lục, khiến màu sắc chiếc váy càng thêm đậm hơn.
Cô không đi ra, mà bất ngờ quay đầu nhìn ra phía sau, rồi bất ngờ nhìn thấy Phó Dung Dữ mặc áo trắng quần đen.
Anh giả vờ làm khách hàng đến xem sườn xám, thấy Thang Nguyễn viết chữ trên điện thoại hỏi anh: “Anh muốn mua sườn xám tặng ai trong nhà?”
Phó Dung Dữ nhếch môi mỏng cười nhạt: “Tặng một cô gái.”
Thang Nguyễn lại hỏi: “Là cô gái thế nào?”
Không hiểu sao Tạ Âm Lâu thấy Phó Dung Dữ đảo mắt nhìn về phía cô, đầu ngón tay cô siết chặt vòi sen, lại nghe thấy anh dùng giọng điệu đứng đắn nói: “Tóc dài, da trắng, eo thon…”
“Thang Nguyễn, đây là khách hàng mà bạn giới thiệu cho chị, em bận gì thì bận đi.”
Tạ Âm Lâu kịp thời cắt lời nói của Phó Dung Dữ, cô cất bước đi tới, giả vờ không nhìn thấy ánh mắt của anh, đầu tiên ra hiệu cho Thang Nguyễn đang hỏi không ngừng dừng lại, sau đó nói với người đàn ông bên cạnh: “Anh đến lấy sườn xám đúng không, đi theo tôi.”
Phó Dung Dữ rất phối hợp đi cùng cô, một trước một sau bước vào phòng sườn xám.
Thang Nguyễn ở bên ngoài nhìn hai bóng lưng xứng đôi đến kỳ lạ của hai người, vuốt tóc, luôn cảm thấy có gì đó kỳ quái.
Cửa phòng làm việc vừa đóng lại.
Tạ Âm Lâu vừa định hỏi sao anh không báo mà đã đến, nhưng cô còn chưa kịp xoay người đã bị Phó Dung Dữ kéo lại, lòng bàn tay ấm áp nắm chặt bàn tay trắng nõn của cô, giống như muốn đốt chín cô, rồi còn véo nhẹ.
Trái tim cô đập thình thịch, không nhịn được mà chớp hàng lông mi nhìn chằm chằm khuôn mặt đẹp trai của anh.
Anh cúi người xuống, nâng chiếc cằm trắng nõn lên, sau đó cô có cảm giác như cổ áo bị cắn mở ra, để lộ làn da trắng như tuyết dưới xương quai xanh một lóng ngón tay.
Sau đó cả người bị bế bổng lên, đặt lên mặt bàn đầy tơ lụa.
Động tác của Phó Dung Dữ quá mạnh làm cho góc bàn hoa lê bị trượt vang lên tiếng chói tai, Tạ Âm Lâu giật mình, ngạc nhiên chớp mắt, cánh tay và chân không biết phải đặt ở đâu: “Cửa không khóa, Thang Nguyễn sẽ đi vào.”
Sau khi đỡ cơn thèm, Phó Dung Dữ mở to đôi mắt màu hổ phách nhìn chằm chằm vào cô, bàn tay với khớp xương cân đối không thành thật nắm chặt lấy tay cô: “Gọi tôi là Phó Hương Hương?”
Tạ Âm Lâu không ngờ rằng anh cố nhịn đến giờ, rồi lúc này mới bắt đầu tính sổ.
Cô lựa chọn từ bỏ giãy giụa, để mặc hơi thở khi nặng khi nhẹ của anh lướt qua khuôn mặt mình, nhắm chặt hàng mi cong vút, nói: “Nếu anh như vậy… Tôi coi như… được thử cái tên đứng đầu hộp đêm miễn phí, dù sao tôi cũng thích kỹ thuật nát, phải không Phó Tổng?”
“Kỹ thuật nát?”
Phó Dung Dữ bắt đúng từ ngữ quan trọng, anh nhếch môi mỏng lộ ra nụ cười nguy hiểm.
Tạ Âm Lâu nhìn vào mắt anh, sau đó nhắm mắt lại: “Tôi thích thô bạo, đè tôi trên bàn…”
Thật ra từng chữ đều mang ý châm biếm.
Phó Dung Dữ lại nói: “Ừm, tôi thấy mà, trên mặt viết đầy chữ ‘thích’ ra kìa.”
“…”