Dưới Đóa Hoa Hồng

Chương 100


Bạn đang đọc Dưới Đóa Hoa Hồng FULL – Chương 100


Bịt mắt được tháo ra, Tạ Âm Lâu tỉnh dậy sau giấc mơ, đôi mi cong vút mảnh mai của cô đột ngột mở ra.
In rõ vào tầm mắt là khoang hạng nhất đi về Tứ Thành.
Mà bên cạnh cô chính là Tạ Thầm Thời cũng đang ngủ say.

Cô tiếp tục nhìn về phía bên trái, Phó Dung Dữ và Chu Tự Chi đang nhỏ giọng nói chuyện công việc, bên cạnh còn có notebook và tài liệu đặt trên bàn.
Không biết tối hôm qua hai người họ mấy giờ mới trở về khách sạn, nhưng trên máy bay vẫn có tinh thần dư dả, không giống như đang nghỉ ngơi.
Có lẽ nhận ra được ánh mắt yên lặng và chăm chú của cô, ngón tay thon dài của Phó Dung Dữ khẽ đặt bút xuống, gọi tiếp viên hàng không nói nhỏ hai câu.
Một lúc sau, tiếp viên hàng không mang đến cho cô một cốc sữa bò nóng, bày ra gương mặt tươi cười.
Tạ Âm Lâu vươn bàn tay trắng nõn ra đón lấy, ngủ lâu trên ghế làm cho vai và cổ cô có chút cứng ngắc.

Lúc đôi môi nhỏ nhắn nhấp một ngụm sữa, Tạ Thầm Thời ở một bên giơ tay xoa xoa, cũng đã thức dậy, tháo khăn bịt mắt xuống, giọng nói nhẹ đến mức không nghe rõ được: “Chị.”
Suy nghĩ của Tạ Âm Lâu bị cắt ngang, nghiêng sườn mặt sang bên cạnh : “Hả?”
“Em gặp ác mộng.” Tạ Thầm Thời ​​tỉnh dậy tránh ánh sáng, mắt không hề mở ra, dựa trán vào vai cô, lộ ra giọng điệu mệt mỏi trầm thấp: “Em mơ thấy chị và tên lắm mưu nhiều kế Phó Dung Dữ kia cưới nhau.” E b o o k t r u y e n.

v n
Tạ Âm Lâu búng nhẹ đầu ngón tay lên trán cậu ấy, nói: “Đó không phải là mơ.”
Tạ Thầm Thời ​​suy nghĩ một hồi mới đột nhiên tỉnh táo lại, thấp giọng mắng câu gì đó.
Tạ Âm Lâu có chút buồn cười, cô gọi tiếp viên hàng không nhờ mang cho cậu ấy một ly sữa bò nóng.
Tạ Thầm Thời không uống thứ đó, vừa định uống rượu thì bị bàn tay của Tạ Âm Lâu đè lại: “Em vác cái thân nồng nặc mùi rượu xuống máy bay, coi chừng bị xem là lưu manh đó.”
“Làm gì có tên lưu manh nào đẹp trai như em chứ?”
Những lời nói ngạo mạn này khiến cho tiếp viên hàng không đi ngang qua phải cười thầm.
Tạ Âm Lâu không cho uống rượu, cho nên Tạ Thầm Thời chỉ có thể uống sữa, đồng thời liếc mắt nhìn Phó Dung Dữ bên kia: “Ngày nào bọn họ cũng đi sớm về muộn, bây giờ bọn họ đã quay về địa bàn của chúng ta.

Chị, chị nên quản lý đi.”
Cậu ấy oán hận trong lòng như vậy phần lớn nguyên nhân là do Phó Dung Dữ không đưa cậu ấy đi chơi cùng.
Tạ Âm Lâu nhìn thời gian trên điện thoại, bình tĩnh nói: “Có chuyện gì phải quản lý chứ?”

Máy bay hạ cánh xuống Tứ Thành đúng giờ, hành khách trên khoang hạng nhất nối đuôi nhau đi xuống.


Lúc này Phó Dung Dữ đã biết phải đến tìm cô, anh cầm chiếc áo khoác tây trang nhẹ nhàng choàng lên vai cô, ngón tay thon dài không nặng không nhẹ xoa xoa: “Ngồi mệt chưa?”
Thái độ của Tạ Âm Lâu vẫn như thường lệ, bề ngoài cô vẫn không có vẻ gì là tức giận vì những việc đã xảy ra trong phòng làm việc đêm qua.
Cô cười nhẹ, mà về đến Tứ Thành, Chu Tự Chi vẫn là dáng vẻ như hình với bóng với anh.
Sau khi rời khỏi sân bay, Phó Dung Dữ kêu Trần Nguyện chuẩn bị xe đợi bên ngoài, nhưng đôi giày cao gót của Tạ Âm Lâu vẫn đứng yên, không hề có ý định lên xe.
Đối diện với ánh mắt dò hỏi của Phó Dung Dữ, cô khẽ nâng chiếc cằm trắng nõn nhỏ xinh của mình, ám chỉ hãy nhìn về phía trước.
Chỉ thấy một chiếc xe cũng đang chậm rãi chạy đến đây, kính xe hạ xuống, ngồi ở ghế sau chính là bóng dáng yên tĩnh của Vân Thanh Lê.
Tạ Âm Lâu có cách xử lý hai người họ, cô tiếp tục nở nụ cười nói: “Người đến đón em đã tới rồi.”
Hiển nhiên Vân Thanh Lê không muốn nhìn thấy Chu Tự Chi, từ đầu đến cuối cô ta đều ngồi trong xe không bước xuống.
Đôi mắt màu hổ phách của Phó Dung Dữ lặng lẽ nhìn Tạ Âm Lâu, thấy cô phải rời đi nhưng anh lại không ngăn cản, còn ân cần hỏi: “Phải giúp em đóng gói em trai em gửi về nhà sao?”
Tạ Âm Lâu gật đầu cười với anh: “Làm phiền anh rồi.”
Ánh mắt Phó Dung Dữ vẫn dán chặt vào cô, lại nói thêm một câu: “Đêm nay anh sẽ ngủ lại nhà họ Tạ.”
Quan tâm anh ngủ ở đâu làm gì, dù sao anh cũng không thể quản được nơi em ngủ lại.
Tạ Âm Lâu không nói ra những gì nghĩ trong lòng, cô mở cửa ghế sau, trong vòng vài giây đó Chu Tự Chi cũng đang nhìn chằm chằm vào bóng dáng yên tĩnh ở ghế sau.
Một giây tiếp theo, cánh cửa đóng sầm lại.
Chu Tự Chi thấy Vân Thanh Lê ngay cả khóe mắt cũng không liếc ra bên ngoài, gương mặt tuấn tú có chút cứng ngắc.
Phó Dung Dữ nói ngủ ở nhà họ Tạ đương nhiên sẽ không thất hứa.
Chu Tự Chi khởi động xe xong, quay sang ngỏ lời mời Tạ Thầm Thời: “Đi uống rượu nhé.”
Tạ Thầm Thời từ chối lời mời: “Không đi.”
Xe dần dần lái đi, sau khi bóng dáng mảnh khảnh của người đàn ông đứng ở ven đường mất hút trong kính xe, Tạ Âm Lâu mới thu lại tầm mắt, bên tai nghe thấy Vân Thanh Lê hỏi: “Mấy ngày nay Chu Tự Chi không đến công ty là để chạy đến New York quấy rầy bọn cô à?”
Tạ Âm Lâu cảm thấy từ quấy rầy này sử dụng không sai.
Có điều Phó Dung Dữ rất hưởng thụ, cho nên cô không có gì để nói.
“Lúc trước hai người bọn họ hợp sức muốn nuốt chửng công ty của Thịnh Hựu An, bây giờ tôi cũng không biết bọn họ đang lén tính kế gì nữa.” Cô nhẹ nhàng nói rồi đưa món quà từ New York đưa cho Thanh Vân Lê.
Sau đó, cô lại nhắc nhở: “Có lẽ Chu Tự Chi không muốn ly hôn với cô đâu.”
Sắc mặt Vân Thanh Lê vẫn rất bình tĩnh, cô ta cầm lấy món quà rồi đưa cho cô xem một thứ.
Là một chiếc điện thoại di động, trên giao diện của màn hình là một tài khoản chính thức mới được mở.
Đôi mi thanh tú của Tạ Âm Lâu rũ xuống, không đến nửa giây đã lên tiếng: “Cái cô Thi Di này thật là thú vị.

Lúc trước tài khoản chính thức bị tôi khóa lại, vẫn chưa học được cách biết điều sao?”

“Tài khoản chính thức này đã được mở một tuần trước, Thi Di lại bắt đầu viết tiếp tình yêu của mình với Chu Tự Chi … Lần này cô ta viết về đoạn chia tay và biến tôi thành bên thứ ba.” Đầu ngón tay mềm mại của Thanh Vân Lê tùy ý lướt qua khu vực tin nhắn, đã có người công khai tên của cô ta và nhà hát mà cô ta đang làm việc.
Thậm chí còn hùng hồn nói:
⌈Một người là thiên chi kiêu tử không màng đến sự phản đối của bên ngoài, theo đuổi thành công đóa hoa tử đinh hương của mình về tay trong ba năm, nhưng lại bị một mỹ nhân hí khúc chia rẽ.

Cuối cùng còn dùng liên hôn gia tộc để làm vỏ bọc, hay là cô ta đã quen làm người thứ ba nên không biết xấu hổ?⌋
Tạ Âm Lâu đọc xong bài viết này, độ nóng của nó cũng chỉ lan rộng trong một phạm vi nhỏ, dù sao thì Thanh Vân Lê ngoại trừ lên sân khấu biểu diễn cũng không hoạt động trong mắt công chúng, cho nên hầu như những người mắng cô ấy đều là fan cuồng của Thi Di.
“Cô có thể gửi đơn cho luật sư.”
Tạ Âm Lâu chỉ vào điện thoại, nói tiếp: “Loại chuyện bịa đặt chuyện cũ như thế này nếu không tố cáo Thi Di một lần, e rằng cô ta càng diễn sẽ càng hăng.”
Khóe môi Vân Thanh Lê cong lên một nụ cười mỉa mai, nhìn thấu hành vi của Thi Di: “Cô ta bị ngã trước mặt Chu Tự Chi, bây giờ cô ta chỉ là đang trả thù tôi mà thôi.”
Có điều mang cái danh người thứ ba này thật sự rất khó chịu, Vân Thanh Lê đã đưa cho luật sư nhà họ Vân xử lý chuyện này.
Trừ khi Chu Tự Chi nguyện ý tiếp tục bảo vệ cô ta, Thi Di mới có thể có vốn liếng, như vậy mới tiếp tục kiểm tra giới hạn của Vân Thanh Lê cô mà không kiêng nể gì nữa.
Bốn mươi phút sau.
Trở lại biệt thự, hôm nay Tạ Âm Lâu ở trong căn hộ tân hôn của Vân Thanh Lê.
Không có đàn ông xung quanh làm phiền, hai người cùng nhau dùng bữa pha trà, nói chuyện về hí kịch và thêu thùa, những hình ảnh bắt mắt và hài hòa đến lạ thường.
Nhưng trước hết phải mặc kệ thư ký cách một tiếng lại đến bên ngoài biệt thự quan sát một lần.
Vân Thanh Lê đã trở nên quen thuộc với việc này trong mấy ngày qua, bình tĩnh nói với Tạ Âm Lâu: “Chu Tự Chi kêu đến.”
Phía chân trời màn đêm dần tối, trên con đường náo nhiệt ở trung tâm thành phố, một chiếc xe thương vụ khiêm tốn đậu trước một tiệm xăm nổi tiếng trong giới, người qua đường tò mò liếc mắt nhìn, chợt thấy một người đàn ông đẹp trai mặc tây trang màu xám bước xuống, dùng những ngón tay trắng lạnh cài chặt nút trên cổ tay áo lại.
Quản lý của tiệm xăm đích thân đến đón tiếp, thái độ vô cùng cung kính: “Phó tổng.”
Người đàn ông đứng dưới ánh đèn, sườn mặt càng thêm u tối, khóe miệng nhếch lên ý cười.
Quản lý dẫn vị khách quý này đi vào cửa hàng, sau đó đi thang máy lên lầu ba.
Dọc theo đường đi, không ít người thấy vậy bắt đầu thấp giọng bàn tán: “Đây là ai vậy, là bạn của anh Vọng à?”
“Không phải bạn đâu, mà là khách hàng.”
“Chính là người đã dùng một trăm vạn muốn chính tay anh Vọng xăm hình cho.

Chết thật, lúc trước tôi tưởng là người nào đó trên người chỉ có tiền không hiểu nghệ thuật, sớm biết đẹp trai như vậy thì không bỏ ra một trăm vạn cũng không sao.”
“Thảo nào có chút quen mắt.”

Sau khi thang máy lên đến tầng ba.

Người quản lý mở phòng riêng đã được chuẩn bị sẵn, tiếp tục mời vị khách quý vào trong, sau đó mỉm cười nói: “Phó tổng, vui lòng chờ một chút, tối nay có quá nhiều khách hàng đặt chỗ, tất cả đều đến vì danh tiếng của ông chủ tôi.”
Phó Dung Dữ ngồi trên chiếc giường sạch sẽ phía sau tấm bình phong, anh cởi bỏ áo khoác tây trang, bình hoa bên cạnh có cắm hoa, còn treo một khung ảnh, trên đó là ảnh của ông chủ tiệm xăm này – Lương Vọng, chụp chung với một vị khách là ngôi sao nổi tiếng.
So với cách ăn mặc tinh tế của các ngôi sao nam, Lương Vọng cắt đầu đinh, mặc chiếc áo hoodie màu xám, ngũ quan góc cạnh rõ ràng đối diện với màn hình ống kính, gương mặt rất trẻ nhưng lại không có nụ cười.
Từ lúc còn trẻ anh ta đã trở nên nổi tiếng trong giới xăm hình, được xem là một nhân vật cấp độ nghệ sĩ.

Bình thường rất khó để hẹn trước, bất kỳ mẫu hình xăm nào cũng phải bắt đầu từ mấy chục vạn.
Tuy nhiên, không khiến Phó Dung Dữ phải chờ lâu, Lương Vọng bổ sung màu sắc cho vị khách phía trên xong liền đến đây.
Cửa phòng được gõ hai tiếng, anh ta lấy khăn tay lau những giọt nước, mười ngón tay vừa dài vừa thẳng, đôi bàn tay thứ tinh xảo duy nhất trên cơ thể.

Anh ta dặn người quản lý lấy dụng cụ đến, sau đó mới chào hỏi Phó Dung Dữ: “Phó tổng.”
Anh ta không hề quanh co lòng vòng, cửa vừa đóng lại đã kêu anh cởi áo trên trước.
Trước khi chuẩn bị xăm hình, Lương Vọng dùng dây chun buộc phần tóc dài qua lỗ tai vì đã lâu chưa cắt lên, rồi mới bắt tay vào làm việc: “Tôi đã xem mẫu hoa tường vi do anh thiết kế, anh có chắc là sẽ xăm trên xương quai xanh không? Tôi sẽ gây tê cục bộ trước, ba phút sau sẽ bắt đầu.


“Không cần gây tê.”
Phó Dung Dữ đưa tay lên, không nhanh không chậm cởi cúc áo sơ mi mỏng của mình.

Bắt đầu từ đường sườn cổ cho đến toàn bộ khuôn ngực của anh đều lộ trong không khí.

Đường cong cơ ngực anh rắn chắc rõ ràng, màu da giống như ngọc bích lạnh lẽo, không có một chút tì vết.
Trong mắt những người thợ xăm, đó quả thực là một làn da hiếm gặp.
Ngón trỏ thon dài của Phó Dung Dữ nhẹ nhàng vuốt ve dưới xương quai xanh, nói: “Ở đây xăm con số 6.22.”
Lương Vọng nhìn hình vẽ hoa tường vi xung quanh xương quai xanh, nói: “Không thành vấn đề.”
Nếu Phó Dung Dữ không muốn gây tê thì anh ta sẽ nhanh chóng bắt đầu.

Dưới ánh sáng màu cam của ngọn đèn nhỏ trên đỉnh đầu, phải mất gần 40 phút mới có thể từng chút một xăm ra hoa tường vi trên xương quai xanh thon dài lạnh lẽo.
Cành hoa như cắm sâu vào xương quai xanh, đầy màu sắc, tựa như một tác phẩm nghệ thuật hoàn mỹ.
Trong suốt quá trình, yếu hầu của Phó Dung Dữ chỉ hơi chuyển động, anh chịu đựng cơn đau và không thốt ra một tiếng nào.
Người quản lý đang nín thở bên cạnh rất kinh ngạc, không phân biệt được đó là do hình xăm của vị khách quý được thiết kế đẹp hay là do tay nghề của ông chủ của mình tốt nữa.
Nói chung, hình xăm này thật tuyệt vời.
Anh ta dùng điện thoại chụp nó lại, không cần chỉnh sửa đã có thể đăng nó lên mạng, thuần thục đăng bài tuyên truyền cho tiệm xăm: “Tác phẩm mới của ông chủ.”
Lương Vọng vốn đã rất nổi tiếng, đây còn là tác phẩm mới.


Nó nhanh chóng được nhiều đồng nghiệp chia sẻ, những người hâm mộ trung thành khi nhìn thấy cũng ngạc nhiên và không ngớt lời khen ngợi.

Trong lúc nhất thời, không ít khách quen đều nhắn tin đến.
Bọn họ tỏ vẻ mình cũng muốn hẹn Lương Vọng để xăm hình hoa tường vi này.
Người quản lý lịch sự từ chối mọi người, giải thích lý do: “Xin lỗi, hình xăm hoa tường vi này là do khách hàng tự thiết kế.

Nếu không có sự đồng ý của anh ấy, ông chủ cũng không có quyền lấy trộm thiết kế.”
**
“Vùng xăm không được tiếp xúc với nước trong vòng bốn tiếng nữa, hơn nữa bình thường cũng nên kiêng cử đồ ăn.”
Lương Vọng nói xong liền cầm điện thoại lên, thản nhiên gửi một tin nhắn, trong đó nhắc nhở những việc Phó Dung Dữ cần phải chú ý.

Anh ta còn có khách hàng tiếp theo đang đợi bên ngoài, chỉ nói một câu: “Phó tổng, nếu anh có vấn đề gì cứ đến tiệm tìm tôi.”
Phó Dung Dữ nhàn nhạt đồng ý, mặc chiếc áo sơ mi bên cạnh vào, cổ áo mảnh mai hơi nhếch lên lộ ra yết hầu gợi cảm, dưới ánh đèn màu cam từng chiếc cúc một được cài chặt, hoàn toàn che lại hình xăm hoa tường vi ở phần xương quai xanh.
Bởi vì không được gây tê cục bộ, cơn đau không thể bỏ qua khiến màu da của anh hơi tái nhợt.

Sau khi mặc quần áo chỉnh tề, anh đứng dậy rời đi.
Người quản lý đi cùng anh suốt quãng đường, nhanh chóng mở cửa cho anh: “Phó tổng không ngồi lại sao ạ?”
Có vài ánh mắt tìm tòi từ bên ngoài nhìn vào, đáng tiếc khi Phó Dung Dữ bước ra với vẻ mặt hờ hững, cúc áo trên cổ áo màu trắng được cài đến trên cùng, vải mỏng nhưng không hề trong suốt, cho nên không thể nào nhìn được hình xăm tuyệt đẹp kia.
Anh không định ở lại cửa tiệm này lâu, khi lên xe chuẩn bị về nhà họ Tạ, Chu Tự Chi giống như đã tính toán thời gian gọi điện đến.
Sau khi nhận cuộc gọi, giọng nói phía bên kia khàn khàn: “Dung Dữ, đến Đàn Cung đón tôi.”
Sau mười giờ đêm, con đường bên ngoài câu lạc bộ đã sáng lên ánh đèn vàng mờ.
Chiếc xe thương vụ màu đen từ từ dừng lại, từ xa đã nhìn thấy bóng dáng người đàn ông tuấn tú đang đứng dưới ánh đèn hút thuốc, áo khoác tây trang loang lổ vết rượu đỏ, nếu không nhìn kỹ giống như có một ít máu đỏ dính trên đó.
Phó Dung Dữ bước lại gần, nhìn thấy các đốt ngón tay của Chu Tự Chi bị khói thuốc bao phủ, đường nét lạnh lùng và cứng rắn trên gương mặt cúi thấp của của anh ta có chút suy sụp, không giống như đang say nên không có sức, mà càng giống như vừa mang theo tàn nhẫn đánh nhau với người khác một trận.
“Cậu đánh nhau với ai à?”
Chu Tự Chi lấy một điếu thuốc trong hộp đưa cho anh, giọng nói vẫn khàn khàn khác thường vì gió đêm: “Tôi nhìn thấy bóng lưng của một người phụ nữ rất giống Vân Thanh Lê, mà cô ấy đang bị đàn ông ức hiếp.”
Cho nên trong men say anh ta đã bất chấp thân phận của mình, làm một việc như anh hùng cứu mỹ nhân.
Cơn đau ở các khớp ngón tay của Chu Tự Chi vẫn chưa biến mất, nhưng nó có thể khiến đầu óc anh ta tỉnh táo.

Sau khi hút một điếu thuốc, trong cổ họng phát ra tiếng cười trầm thấp, cuối cùng anh ta nhìn về phía Phó Dung Dữ, con ngươi xinh đẹp đen như màn đêm, nhưng lại lộ ra chút ánh sáng:
“Tay tôi đau nên không thể lái xe, cậu đưa tôi về căn hộ tân hôn đi.”
Mấy ngày ở New York chưa nghĩ thông suốt.
Đêm nay anh ta đã nghĩ kỹ rồi.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.