Bạn đang đọc Dưới Bóng Cây Sồi – Chương 98: Những Nét Tính Cách Khách Biệt Của Chàng 1
Cơn gió lạnh lẽo, dữ dội thổi bung tóc nàng theo từng cảnh vật đang lướt qua, nhưng Max lại chẳng bận tâm đến chuyện đó chút nào.
Nàng thấy thật an toàn khi nép mình trong vòng tay ấm áp của Riftan và đắm chìm trong dư âm của cuộc hoan ái mãnh liệt ngoài trời khi nãy.
Một cảm giác mới lạ đến từ người đàn ông mà nàng từng sợ sệt đến mức chẳng dám hít thở khi lại gần.
Riftan ôm người con gái đã hoàn toàn kiệt sức về đến lâu đài và đưa nàng vào tận phòng.
Chàng cẩn thận tắm rửa cho nàng bằng nước ấm, rồi nhẹ nhàng thay quần áo giúp, thậm chí chàng còn âu yếm bón cho nàng một bữa ăn ngon lành, ấm áp.
Sau cùng, chàng ôm nàng vào lòng và dỗ dành nàng ngủ như đang dỗ dành một đứa trẻ.
Hành động này dường như không được bình thường với một người cục mịch như Riftan, bởi chàng đã làm điều này không dưới một lần.
Bất cứ khi nào ở cạnh nàng chàng lại cư xử như thể mình là nhũ mẫu của nàng. Ngày nào chàng cũng trực tiếp bón cho nàng ăn, khăng khăng đòi tắm chung, thậm chí còn làm quá hơn nữa, khi cướp lấy lược từ tay Rudis để tự mình chải tóc cho nàng vào sáng sớm.
Tất cả những việc ấy giờ lại làm nàng thấy hơi xấu hổ.
Nàng chưa bao giờ nhận được nhiều sự chú ý như thế, kể cả khi còn nhỏ.
Hơn nữa, việc này trái với quan niệm hôn nhân mà nàng vẫn hay biết.
Lối hành xử lạnh lùng, sự lãnh đạm lịch thiệp, hay nghĩa vụ hôn nhân….
đấy mới là những điều nên tồn tại giữa vợ chồng theo lý tưởng thông thường.
Cũng có rất nhiều bằng chứng “thực tiễn” để củng cố cho niềm tin này.
Nàng chưa từng trông thấy hay nghe kể về một đức lang quân chăm sóc phu nhân của mình giống như vậy, chí ít là không nhiệt tình đến thế.
Đây là những kiến thức đã theo nàng tận khi trưởng thành – Thái độ của Riftan lệch hẳn so với những gì nàng đã được dạy về một ‘người đàn ông của gia đình’.
Có khi nào là do nàng ít học? Dù gì cuộc sống của nàng ở Lâu đài Croix cũng chỉ xoay quanh bốn bức tường.
Cùng lắm thì nàng mới chỉ đến thăm trại lính ở điện thờ mà thôi.
Nhưng ngay cả việc đó cũng đã bị cấm khi nàng vừa tròn mười bốn tuổi, thành ra cả cuộc đời còn lại nàng chỉ quanh quẩn trong cô độc.
Tất cả các kiến thức hôn nhân mà Max có đều đến từ miệng của những vị khách đã đến thăm lâu đài Croix.
Phần lớn bọn họ đến là để thăm cha nàng hoặc gặp mặt cô em gái có phần vô cảm, hay cười lạnh của nàng, Rosetta.
Chẳng ai hứng thú về nàng – thậm chí nàng còn nghi ngờ, không biết bọn họ có nhận ra sự tồn tại của nàng hay không.
Max trở nên rối rắm khi so sánh quá khứ với hiện tại.
Có lẽ thế giới mà nàng biết không hề đúng? Cuộc hôn nhân của nàng có bình thường không nhỉ? Một người chồng là nên như thế này hay sao?
Dù bị bủa vây bởi cả ngàn hỏi, nhưng nàng lại chẳng biết mình phải đi tìm câu trả lời ở nơi đâu.
“Người khéo léo đến bất ngờ luôn.”
Giọng của Ruth kéo Max ra khỏi dòng suy tư.
Anh chàng bắn sang nàng một cái nhếch mép mãn nguyện trong khi đang tỉ mỉ xem lại các công thức mà mình vừa sắp xếp.”Mà người làm nhanh hơn tôi tưởng đó nha.” Anh chàng nói thêm.
Thế là khen à? Max nở một nụ cười chua chát.
“N-nếu chỉ lặp lại mãi m-một công việc….
thì làm nhanh là đ-điều hiển nhiên mà.”
“Sắp xong rồi đấy.
Cứ đà này là ngày mai hai chúng ta có thể hoàn thành xong câu thần chú.”
Nàng thở phào nhẹ nhõm.
Công việc này lúc đầu còn thú vị, chứ giờ nàng cũng bắt đầu thấy chán nản, khi cứ làm lại hoài các phép tính, phác họa, nhiều đến nỗi nàng thậm chí còn thấy ghét luôn cả tấm giấy da.
Nàng xoa xoa cái cổ cứng ngắc của mình và phàn nàn:
“Tôi – tôi không biết ph-phép thuật cần ghi chép giấy tờ nh-nhiều đến thế.
C-cứ tưởng chúng ta sẽ làm c-cái gì thú-thú-thú vị hơn cơ.”
“Phép thuật là một cấp học cao siêu.
Nó đòi hỏi sự tính toán và nghiên cứu phức tạp.
Một pháp sư có thể trải nghiệm sự rung chuyển của ma thuật chỉ khi người đó đang ở trên chiến trường.
Còn các pháp sư ở Tháp Thế Giới thì chưa bao giờ được trải nghệm điều đó, dù vậy, họ vẫn dành cả cuộc đời của mình để tạo ra các bùa chú.”
Đang định nói thì Max bỗng dừng lại, nàng sửng sốt nhìn cậu:
“Ru-Ruth, cậu cũng là pháp sư đ-đến từ Tháp Thế Giới?”
“Phải, tôi từng sống ở đó.” Ruth bực bội nói.
Nàng tròn mắt.
Tháp Thế Giới (The World Tower) là một hòn đảo nhân tạo do các pháp sư cổ đại xây dựng ở giữa Biển Ishiria; nó còn được được gọi là Nornui.
Cô thiếu nữ ngây thơ, sống biết lập Maximillian, không biết nhiều về nơi đó.
Cô chỉ biết đó là nơi sản sinh ra những phù thủy cấp cao, là kho tàng chứa đựng tất cả các kiến thức trên thế giới, là nơi không can dự đến công việc nội bộ của bất kỳ quốc gia nào, và là hòn đảo của những nhà hiền triết bảo vệ trật tự khắp thế gian …Norhui.
Nhưng phản ứng của Ruth khi vừa nhắc đến nơi đó lại là sự ghê tởm, như đang phủ nhận những thành quả phía trên.
Nhìn khuôn mặt ngơ ngác của nàng, anh chàng miễn cưỡng giải thích:
“Các pháp sư đến Tháp Thế Giới sẽ bị hạn chế ngay khi vừa thăng hạng.
Thay vì được phép sử dụng mọi loại bí thuật và cấm thuật mà Norhui có, thì họ sẽ bị theo dõi để đảm bạo mình không sử dụng pháp lực của bản thân làm hủy hoại thế gian.
Các pháp sư cấp cao dành gần như cả cuộc đời họ ở Tháp Thế Giới.
Cá nhân tôi thì không thích điều đó nên đã trốn đi.”
“Thế…Cậu vẫn c-có thể quay về chứ?”
“Không.
Đấy là đại nghịch bất đạo rồi.
Giờ mà có gặp các pháp sư của Tháp Thế Giới, thì tôi vẫn sẽ bị đối xử chẳng khác nào một tên tội phạm cả.”
Ruth nói không chút e ngại như thể đó chỉ là một vấn đề rất bình thường.
Max tự hỏi không biết tất cả các pháp sư có đều trơ trẽn giống vậy không.
“Thế….cậu gặp Ri-Riftan sau khi trốn thoát khỏi Th-Tháp Thế Giới à?”
“Ừm, thành lính đánh thuê chưa được bao lâu thì tôi gặp ngài ấy.
Vào thời điểm đó, Lãnh chúa Calypse đã là một nhân vật khá nổi tiếng rồi.”
Max càng ngày càng tò mò, hai mắt nàng sáng lấp lánh.
“T-tại sao thế?”
“Quá rõ rồi còn gì? Với vẻ ngoài điển trai, vóc dáng phổng phao đến khó tin so với một thiếu niên, cùng trái tim quả cảm luôn nhìn thẳng phía trước, ngài ấy đã nổi tiếng từ hồi mới mười sáu tuổi.
Kể từ đó, Lãnh chúa Calypse được gọi là tên điên.”.