Bạn đang đọc Dưới Bóng Cây Sồi – Chương 95: Quá Khứ Được Che Đậy 2
“Ri-Riftan!” Nàng ngỡ ngàng, liền cắt ngang lời chàng.
“Này, ch-chàng, chàng – con ngựa, đùng thô tục thế!”
“Có sao đâu?” Riftan cười khoái trí, “Chẳng có ai quanh đây cả.”
“Nhưng, vẫn…không thể được.”
Thấy nàng đỏ mặt, Riftan, đang cười thầm, bỗng bật cười không dứt.
“Ôi trời, có gì mà nàng phải xấu hổ.
Lúc ở trên giường, trông nàng mới-”
“Ri-Riftan!”
Max đưa tay lên chặn miệng chàng.
Nhưng, còn chưa chạm được đến chàng thì nàng đã mất thăng bằng, suýt bật ngửa khỏi lưng ngựa.
Riftan vội dang hai cánh tay vững chắc của mình ra, giúp nàng ngồi vững.
“Được rồi, được rồi.
Bình tĩnh nào.” Chàng âu yếm gọi nàng, khóe môi vẫn nhếch lên, cố nén cười.
Trước hành động không biết xấu hổ của Riftan, Max chỉ biết đáp lại bằng ánh nhìn phẫn nộ.
Thế mà Riftan vẫn cứ cười toe toét rồi chợt cúi đầu, ấn lên trán nàng một nụ hôn thuần khiết, khiến nàng suýt ngã nhào khỏi yên ngựa lần hai.
Riftan lại cười phá lên, ôm lấy lưng nàng lần nữa.
“Cứ thế này….
chắc ta phải dậy lại nàng cách ngồi vững trên yên ngựa thôi.”
“Chàng đi l-lên trước đi… rồi em-em sẽ tự biết cưỡi.”
Lời nói nũng nịu của nàng làm chàng càng cười to hơn.
Dù đã cố giữ thái độ thật nghiêm túc trước mặt chàng, nhưng Max vẫn chẳng thể nào tức giận nổi trước một Riftan vui tươi – một hình ảnh hiếm thấy đối với nàng.
Thật lòng mà nói, cứ mỗi khi nghe thấy tiếng cười sảng khoái từ chàng là tim nàng lại đập rất mạnh trong lồng ngực.
Nàng đỏ cả hai má, nhận ra đến cả hít thở giờ cũng là một công việc thật khó khăn.
“Được rồi.
Ta sẽ quay đầu lại, kiểm tra xem nàng có ổn hay không.”
Riftan tinh nghịch chấp nhận ý của nàng rồi dẫn ngựa đi lên trước.
Chàng điều khiển con ngựa thật hoàn hảo, cứ như thể sức mạnh của chiếc bờm ngựa đang đồng bộ với đôi chân dài, cơ bắp của chàng.
Suốt cả chuyến đi, Max nhận thấy chàng luôn đi với một tốc độ dễ dàng để nàng có thể đuổi kịp theo.
Sự quan tâm nhỏ nhặt này làm sưởi ấm trái tim Max, chưa từng có ai quan tâm nàng nhiều đến vậy.
Người đàn ông đang đi phía trước này có vẻ thật lòng xem nàng như một người phụ nữ đáng yêu, một người vợ đúng ý nguyện.
Trên đường về Anatol, cả hai cùng băng qua đồng cỏ, họ lướt thật nhẹ nhàng, như một cơn gió thoảng.
“Nàng không thích cưỡi ngựa, nhưng lại yêu động vật, nhỉ?”
Riftan bất ngờ hỏi một câu chẳng đầu chẳng cuối.
Max chớp chớp đôi mắt mê hoặc, nhìn chàng.
“Em – em thích động vật lắm.
Sao-sao chàng biết?”
“Có lần ghé thăm lâu đài Croix, ta thấy nàng đang ngồi ở sau vườn.
Nàng đang vuốt ve một con mèo ở trong ngực.”
Max kinh ngạc.
Nàng chưa bao giờ nghĩ sẽ có ai đó dõi theo mình.
Nàng đang miên man nghĩ về cái lần Riftan nhìn thấy nàng đó thì chàng lại cất tiếng nói tiếp:
“Trông con mèo có vẻ thích thú lăn lộn.
Đó là một khung cảnh bình yên và dịu dàng, đọng lại trong tâm trí ta đến tận giờ.”
“Ôi, có thể…đó là con mèo hoang được mọi người nuôi trong xó bếp để bắt chuột.
Nh-nhưng nó bắt kém lắm, nên không được cho ăn nhiều.
Em-em hay bí mật mang đồ ăn ra cho nó.”
“Vậy là để trả ơn, nó sẽ quậy đủ trò trong lòng nàng.”
Trên mặt chàng hiện lên vẻ trầm tư khi chàng liếc nhìn về phía nàng.
“Thế nàng còn thích gì nữa không?”
Khi nàng hỏi lại chàng một loạt câu hỏi, Riftan đành nở một nụ cười chua chát, “Ta từng nói rồi đó, mọi thứ về nàng đều vẫn còn bí ẩn.
Có mấy khi nàng kể về mình đâu.
” Chàng dừng lại chút, rồi dịu giọng nói tiếp, “Sao nàng không miễn cưỡng tiết lộ đôi chút về bản thân?”
Câu hỏi ấy làm tim Max trùng xuống.
Nàng chợt nhận ra, việc chàng hỏi những câu hỏi như thế là bởi chàng thực sự chẳng biết gì về nàng.
Chàng có thể hỏi vậy vì trông nàng giống như chưa từng tức giận với chàng sao?
Max đột nhiên thấy bối rối.
Thái độ khinh thường của cha nàng với cách đối xử của người đàn ông này rất khác nhau, đến nỗi nàng chẳng biết phải xử sự thế nào.
“Tiết-tiết lộ ư?… em chưa bao giờ bị ép làm vậy cả.”
“Được rồi…” chàng lại lái sang một loạt câu hỏi khác, “Thế kể cho ta xem nàng thích gì, không thích gì, hay nghĩ về điều gì.”
Max bỗng thấy khó chịu.
“Ch-chàng có kể tr-trước đâu.
Ngay cả với mọi người, chàng – chàng cũng chẳng nói chuyện nhiều.”
“Ít ra ta còn nói nhiều hơn nàng.” trên trán chàng thoáng chút cau mày khi chàng cố nhớ lại cuộc nói chuyện của chàng với Max cùng mọi người.
Cuối cùng, chàng đành nhún vai, nói: “Haiz, thôi được rồi.
Hãy nói nhiều về nàng hơn nữa nhé,” chàng nói.
“Còn ta ý hả, ta thích ngựa này, rượu này, đồ ăn nhiều dầu mỡ này… thật ra là cứ cái gì cho được vào bụng và làm ta thấy rát lưỡi là ta thích tất.”
Chàng tiếp tục kể lể trong khi những nhánh cây đang rơi xuống, chắn lối đi của cả hai.
“Còn gì nữa nhỉ…Vàng bạc châu báu, sự tôn kính, vũ khí quyền năng…nói chung ta thích tất cả cái gì mà phần lớn cánh đàn ông thích.”
Max đổi dáng đi cho con ngựa, thắc mắc một vấn đề khác, “Vậy chàng có ghét cái gì không?”
“Lời nói dối,” chàng đáp lại ngay tức khắc.
“Và cả những kẻ bất tài nữa.
Ta từng thấy rất nhiều kẻ ngạo mạn mà chẳng xứng đáng gì.
À, còn cả những tên hay đi lừa đảo người khác nữa.
Ta ghét chúng nó cực.”
Max thấy tim mình như trùng xuống.
Dù lời nói ấy của chàng chẳng có ý gì về nàng, nhưng toàn thân Max vẫn tê cứng trong run sợ..