Bạn đang đọc Dưới Bóng Cây Sồi – Chương 71: Ái Lực Với Pháp Thuật 1
Nhiều ngày trôi qua, cuối cùng việc sang sửa lâu đài cũng đi vào hoàn tất.
Max cùng đoàn tùy tùng của mình đi tham quan quanh đại sảnh, nay đã biến thành một căn phòng tuyệt đẹp khó nhận ra.
Chiếc đèn chùm được mạ vàng treo trên trần nhà, lung linh huyền ảo nhưng cũng đầy ấn tượng.
Nó thắp sáng cả căn phòng, vốn từng chìm trong màn đêm vĩnh hằng, phía dưới đèn là một chiếc thảm hoa thêu bằng chỉ đỏ và chỉ vàng.
Bên cầu thang, một chiếc thảm dài, mềm mại trải dọc lối đi dẫn đến sảnh tiệc rộng rãi và bắt mắt.
Max ngắm nhìn mọi nơi trong đại sảnh.
Dưới sàn, nền đá lạnh được thay thế bằng những phiến đá cẩm thạch nhẵn bóng, phía bên trên, ba chiếc đèn chùm bằng bạc, lộng lẫy trang trí cho trần nhà hình mái vòm.
Tấm thảm Uigru cưỡi rồng bay vút lên trời được treo ở một bên tường, trong khi khung cửa sổ thì được trang trí bằng những tấm rèm màu rượu vang.
Phía trên bục, những chiếc ghế được bọc bằng vải và bằng nhung, còn bên ngoài cửa sổ, một bức tượng hình kỳ lân được đặt sừng sững ngay trước hiên nhà.
“Phu nhân, người thấy sao?”
Aderon cẩn thận hỏi lại, để chắc chắn phu nhân lâu đài Calypse thấy hài lòng.
Max nhìn chầm chậm từ trên xuống dưới khi chạm vào lớp cửa kính sáng bóng, trong suốt.
Những tia nắng ấm áp xuyên qua tấm kính,làm sáng bừng cả không gian.
“Thật tuyệt vời.”
Nét mặt Aderon dần thả lòng, nụ cười chân thành, hạnh phúc của ông làm Max cũng mỉm cười theo.
Dù ổng có hay mời mọc chào hàng, nhưng cũng đâu phải là một kẻ bịp bợm gì, chắc chắn là vậy rồi.
Ổng đã cung cấp những mặt hàng chất lượng với giá cả phải chăng – đồng thời cũng mang đến những người công nhân trung thành và tận tụy.
Để bày tỏ sự biết ơn, Max đã mời Aderon tham dự một bữa tiệc trong lâu đài.
Với cái bụng chứa đầy rượu hạo hạng cùng thịt nai nướng – món ăn đặc biệt của nhà bếp, Aderon rời khỏi lâu đài lần cuối với tâm trạng đầy mãn nguyện.
~ Vào blog chính của Chú Cá Nhỏ để được cập nhật chương mới nhất ~
“Ồ, quao.
Tôi chẳng nhận ra nổi nơi này nữa.
Ngài Calypse khi về chắc sẽ ngạc nhiên lắm cho coi.”
Max đang đứng trước cửa chính, nhìn chiếc xe ngựa của người thương nhân biến mất ở phía xa, một giọng nói khiến nàng phải ngoái nhìn.
Chính là Ruth, đang cào cào mái tóc bạch kim rối bù của mình khi đi xuống cầu thang.
Max có chút không chắc chắn, hỏi lại cậu.
“Chàng se-sẽ thích chứ?”
“Chà, tất nhiên, ngài ấy sẽ hạnh phúc lắm, ngài ấy đã yêu cầu việc tu sửa này mà.”
Phản ứng hờ hững của anh không giúp Max thấy tự tin chút nào.
Nàng trừng mắt nhìn người đàn ông luộm thuộm, lười biếng ngáp một cái rồi bực bội đáp lại.
“Cậu-cậu kh-khen ngợi một chút thì chết ai à?”
“À, đẹp ghê.
Mọi thứ thật tinh tươm, sáng bóng đến lóa cả mắt.
Tâm hồn tôi như bừng sáng trước khung cảnh lấp lánh này.” Anh chàng vừa duỗi lưng vừa nói một cách vô hồn.
Max lại nhìn chằm chằm anh với vẻ mặt khinh thường, nhưng Ruth chỉ hờ hững bước qua nàng đi về phía cửa.
Đang định rời đi, anh chợt nhớ ra thứ gì đó nên quay lại nhìn Max cùng đoàn hầu cận của nàng.
“Hừm….
chắc đến lúc rồi đấy?” anh tự lẩm bẩm một mình rồi lấy từ trong áo của mình ra một cái chai nhỏ, bên trong chứa một thứ chất lỏng không rõ nguồn gốc.
“Đây….thuốc hồi sinh cây đã xong rồi.
Phu nhân có muốn đi xem thử ngay giờ không?”
“Xong-xong rồi á?” hai mắt nàng khẽ mở to, ý thức được mọi người đang nhìn mình.
“Tôi đã phải hy sinh giấc ngủ của mình để chuẩn bị cho việc này đấy.” Ruth nói, trong khi rõ ràng, anh vừa thức dậy sau một giấc ngủ trưa khá dài.
Mấy lần liền thấy anh ngủ trên sàn thư viện rồi đấy, Max muốn mắng anh, nhưng cuối cùng, nàng chỉ đành gật đầu.
Đúng là anh đã dành khá nhiều thời gian để giúp nàng ghi lại sổ cái và chế tạo thuốc hồi sinh…
Anh quay lưng, bước ra vườn, đến bên cây sồi vô hồn cạnh vọng lâu.
Max đứng cạnh, nhìn anh mở nắp chai và đổ chất lỏng bí ẩn ấy lên rễ cây.
“Hỡi mẹ thiên nhiên vĩ đại.
Xin hãy ôm đứa con tội nghiệp này trong vòng tay và ban cho nó luồng sanh khí của người!” anh chàng niệm chú.
Max tròn mắt trước giọng nói lớn của anh.
Bản thân nàng lúc còn nhỏ, sau mỗi lần bị đánh, cũng hay được chữa trị bằng bùa chú, nàng quen thuộc với những cách thức ấy đến nỗi có thể biết được vị pháp sư đó có hữu dụng hay không chỉ qua vài ba câu thần chú đơn giản.
Nàng dám chắc màn độc thoại công phu này của anh chỉ là để khoe khoang mà thôi.
Đang thắc mắc sao Ruth lại phóng đại lên thế, Max liền liếc nhìn những người hầu ở phía sau, ai nấy đều trầm trồ, nàng liền hiểu ra được dụng ý của anh.
Đó là để cho họ thấy, anh đang làm hết sức mình để hồi sinh cái cây này.
Ruth mở rộng hai tay mình, ngước lên trời như thể đang đón nhận sức mạnh từ các vị thần ở trên cao, sau đó anh chắp hai tay mình lên trước ngực và nghiêm trang nhắm mắt lại.
Max cắn môi, cố nhịn cười nhưng ngay sau đó, nàng mở to hai mắt mình khi trông thấy những luồng sáng nhè nhẹ tỏa ra từ bên ngoài cơ thể anh.
Ánh sáng dần tích tụ xung quanh Ruth, làm Max kinh ngạc, thảng thốt.
Ngoài việc từng được chữa trị bằng pháp thuật ra, nàng chưa bao giờ tận mắt chứng kiến cách một câu thần chú linh nghiệm cả.
Ánh sáng dịu dàng tuôn ra từ tay anh, bay qua cơ thể Ruth một lần, rồi từ từ bay quanh cái cây.
Cái cây sồi héo úa, quắt queo nhẹ nhàng đón lấy như thể đang uống lấy ánh sáng..