Bạn đang đọc Dưới Bóng Cây Sồi – Chương 30: Không Nghe Lệnh Vua 2
“Nào, sốc lại tinh thần, đến giờ ăn rồi.”
Hiệp sĩ được giao nhiệm vụ chuẩn bị đồ ăn bắt đầu cắt đều các khối pho mát và phân phát bữa tối đơn giản gồm pho mai, thịt nguội và bánh mì.
Họ ăn những lát bánh nâu cũ kỹ được rửa sạch với rượu từ tay Riftan.
Ngay sau đó tất cả đều chìm vào giấc ngủ.
Có thể do đã quá kiệt sức, nhưng Max cứ trằn trọc mãi không ngủ.
Ngày mai họ sẽ đến nhà mới.
Không biết ngôi nhà ở Anatol sẽ như thế nào nhỉ? Nàng nghĩ về số phận của mình, và những suy nghĩ ấy lang thang theo những hướng bất ngờ.
Mấy ngày trước nàng còn sợ hãi như vậy, mà bây giờ đáy lòng lại hiện lên tia hy vọng.
Có khi ở vùng đất mới này cuộc đời mình sẽ sang trang mới.
Nhưng nàng buộc mình phải kìm nén mọi vọng tưởng.
Nàng sợ lại thất vọng thêm lần nữa.
Nàng không chỉ vượt qua được cuộc ly hôn khủng hoảng mà còn thoát khỏi sự ngược đãi của cha mình.
Chồng nàng, ban đầu tưởng như một kẻ vũ phu, nhưng giờ lại không còn lạnh lùng như thế nữa.
Không, chàng là một người tử tế và nàng thấy được những thay đổi nhỏ bé nhưng diệu kì đang diễn ra từng ngày.
Nàng biết nữ thần may mắn sẽ không mỉm cười thường xuyên như vậy.
Max kéo chăn lên cổ và thề sẽ giữ cho tâm trí mình luôn cởi mở cho dù có chuyện gì xảy ra.
***
Họ đến chân đồi vào giữa trưa ngày hôm sau.
Khi vừa bước vào thung lũng, Max đã nhìn thấy một tòa tháp canh nhỏ ẩn sau những tán cây.
Có bốn lính canh vội vã ra ngoài chào đón họ.
Dưới sự hướng dẫn của lính canh, mọi người có thể vào trong và cùng ngồi xuống ăn.
Thưởng thức xong bữa ăn nóng hổi đầu tiên sau nhiều tuần gồm món hầm nóng hổi và khoai tây nướng, họ lên ngựa tiếp tục cuộc hành trình.
Max ra khỏi toa xe và cưỡi ngựa cùng Riftan, vì họ phải di chuyển nhanh nhất có thể trước khi mặt trời lặn.
Nàng chưa bao giờ cưỡi ngựa trước đây do luôn quá căng thẳng.
Khi nàng đang khom lưng nắm chặt yên ngựa, Riftan đã kéo nàng lên bằng một tay và để nàng dựa vào ngực chàng.
“Chúng ta sẽ đi đường tắt, vì thế chặng đường này sẽ khó khăn đấy.
nàng có thể thấy thoải mái hơn khi dựa vào ta đó.” Các hiệp sĩ khác đi gần tạo thành một nhóm với Riftan khi họ cưỡi ngựa trên con đường xa lạ, đáng sợ này.
“Chỉ huy, có năm con ma sói ở đằng trước!”
Khi người hiệp sĩ dẫn đầu hét lên, tất cả đồng loạt rút kiếm ra.
Max sợ hãi nắm lấy bờm ngựa.
Riftan hét lên, muốn đi về phía trước chiến đấu nhưng biết đang mình đang đi cùng Max nên quyết định ở lại.
“Không cho chúng đi về hướng này!”
“Yên tâm, chúng tôi sẽ bảo vệ được!”
Chàng hiệp sĩ tên Hebaron điên cuồng hét lên và chạy về phía trước.
Cùng lúc đó, tiếng kêu của lũ quái thú hung dữ vang lên, Max rùng mình và nín thở, vùi mặt vào ngực Riftan.
“Mọi chuyện sẽ qua thôi, nàng chỉ cần nhắm mắt lại.”
Nàng nhắm mắt lại và bịt hai tai như một đứa trẻ nghe theo chỉ dẫn.
Song, nàng vẫn không thể ngăn nổi tiếng kiếm vang lên dữ dội hay tiếng kêu của con thú dữ như đang chọc thủng màng nhĩ của mình.
“Chỉ huy! Ở phía trước!”
Nghe được tiếng ai đó kêu lên, nàng vô thức ngẩng đầu và hét lên một tiếng chói tai.
Một con quái thú đen xì từ trên cành nhảy về phía họ nhanh như chớp.
Nhưng trước khi sinh vật ấy chạm được vào họ, nó đã bị cắt đôi trong tích tắc.
Nàng nhìn con quái vật đen đang nằm trên mặt đất, không hiểu chuyện gì vừa xảy ra.
Riftan khạc máu từ miệng mình làm văng lên gấu áo choàng.
“Gabel, cậu không biết đếm à? Không phải năm, mà là sáu con ma sói.”
Chàng hiệp sĩ vặn lại, “Ma sói màu đen có sức mạnh tàng hình và có thể ẩn nấp dễ dàng mà.”
Riftan tặc lưỡi, thúc ngựa tiến về phía trước và nhìn thấy lũ quái vật thân người đầu sói bị quấn quanh rễ cây trông như rắn.
Các hiệp sĩ lau máu trên kiếm và lên ngựa một lần nữa.
Max đã rất ngạc nhiên trước sự dũng cảm của họ.
Vài năm trước, nàng có đọc một cuốn sách về ma sói.
Chúng được mô tả rất rõ ràng rằng có xương cứng như sắt, da rắn như áo giáp thép gai, không cái gì có thể xuyên thủng.
Sao mà Riftan giết quái dễ dàng thế?
“Chắc chắn sẽ còn nhiều con quái vật như thế này xung quanh đây, vì vậy hãy tăng tốc lên.” Ruth nhìn quanh các hiệp sĩ, và tất cả đều đồng loạt nhất chí.
Lũ ngựa chạy nhanh nhất có thể khiến Max phải nghiến răng để tránh cắn vào lưỡi.
Nàng nhìn lên con đường núi chỉ toàn sỏi đá và cây cối khi họ vượt qua đỉnh núi..