Bạn đang đọc Dưới Bầu Trời Xanh Thẫm – Chương 58
Cà Mau,Hoàng Ba và Khải Chiếu đi đến võng của ông Thái Bảo, ông vẫn ôm chai rượu uống cho quên sầu, thấy hai thằng đệ đi tới ông hỏi:Có chuyện gì?Hải Chiếu lẹ miệng nói:Cậu năm, xem tin tức này đi.Anh mở máy lên cho ông Thái Bảo xem, ông ta xem xong sốc nhất là tháng sau sẽ trao quyền chủ tịch cho Lan chi, sau đó là chuyện Vũ Minh đang chuẩn bị tiếp nhận điều tra.Ông ta không cam tâm nhất là chuyện chức vụ chủ tịch, nghĩ đến ông cười nhếch mép, sau đó ông bảo Hải Chiếu:Mày gọi cho cậu út! Nói với nó tao có chuyện muốn hợp tác với nó, bảo nó tìm mọi cách để ba thả tao ra.Hoàng Ba cười khẩy:Cậu năm vẫn đang muốn được thoát khỏi đây à? Con nghĩ khó đó cậu năm.
Cậu nên an phận đi.
Thời gian cũng sắp qua rồi, cậu gắng chờ đi.Mày đúng là con chó trung thành nhất của ba tao, tao ở đây mãi cũng không được.Cậu nghĩ cậu út sẽ để yên cho Lan Chi ngồi vị trí chủ tịch à? Cậu út là người như thế nào chắc cậu năm hiểu rõ.Sao tao không hiểu nó cho được chứ! Thông minh, làm việc cẩn trọng, nhưng mà tao biết nó không quyết đoán quá cầu toàn, cho nên ông già mới lưỡng lự.
Nếu như nó đủ tàn nhẫn như tao thì nó được ngồi vị trí chủ tịch lâu rồi.
Lần này tao xem coi nó làm gì.Hải Chiếu nó chen vào:Cậu năm, con nói cái này, cậu năm cũng nên để ý phía cô tư với dượng Huy.Biết rồi! Xem ra hai thằng bây cũng biết nhiều quá đấy.Biết một chút thôi.Tiếc là tụi bây là người của ba tao.Hoàng Ba lạnh lùng nhìn ông Thái Bảo:Chuyện nói hôm nay con coi như chưa nghe.
Cậu năm tự lo thân đi, con dám chắc cậu út sẽ không cứu cậu đâu.Nói xong hai người đi thẳng bỏ lại ông Thái Bảo rơi vào trầm tư, tay quăng chai rượu vào một xó.
Tiếng vỏ chai vỡ “xoảng”.Đến giờ vẫn không ai cứu ông ta ra khỏi nơi khỉ ho cò gáy này, không liên lạc được với ai.
Không lẽ ông ta phải cam chịu như vậy sao? Ông ta thề rằng lần này ông ta ra khỏi đây nhất định sẽ làm một trận long trời lở đất.Trở lại Sài Gòn, Hà Phi đang trong phòng gym, vệ sĩ cũng lẫn trong đám người phòng tập, Du Miên cũng đi cùng.
Hà Phi thật lòng chán ghét anh không quan tâm cô ta, mở tin tức lên xem thì thấy vài tin quan trọng rồi cười quay ra hỏi C1:Cậu chuẩn bị danh sách khách mời cho buổi khai trương công ty chưa?Xong rồi cậu chủ.Cậu gửi qua cho Định Quân đi.
À C2 đâu?Cậu chủ sai cậu ta đi theo dõi người con gái kia nên mấy hôm nay khá bận vì cô ta di chuyển khá nhiều.Uhm!Cậu chủ khi nào mới xuất hiện trước mặt cô ta?Sao hả? Cậu gấp cái gì?Không!Tôi sẽ sớm gặp.
Không cần lo lắng.Du Miên đi tới:Anh ra vẻ thần bí làm gì? Cuối cùng cô ta cũng là quân cờ của anh.
Anh đừng nói là động lòng với quân cờ của mình.
Không nên đâu nhé.Hà Phi quay sang nhìn cô ta rồi lạnh nhạt nói mấy câu:Cô tốt nhất nên biết chừng mực, đừng thấy có ba tôi ở đằng sau là muốn làm gì làm.Du Miên cười quyến rũ:Anh yên tâm, tôi sẽ không làm gì quân cờ nhỏ của anh đâu.
Nhưng đừng để tôi biết tâm tư của anh, đến lúc đó tôi e rằng… nhếch khóe miệng nhưng không nở một nụ cười rồi xoay qua nói “anh tự mà lo liệu”.Sau đó cô thong thả bước đi, thân hình nóng bỏng trái ngược với tính cách của cô ta băng giá và vô tình.Báo chí đăng tin về tập đoàn Ngô Thụy, người thừa kế bí mật, vụ án Vũ Minh ầm ĩ suốt ba ngày.
Lan Chi hoảng sợ khi đọc báo, mẹ cô thì tắt máy không ai liên lạc được.
Ông nội cô thì ở trong phòng sách suy nghĩ sớm muộn cũng đến ngày bắt Lan Chi về.
Bà nội cô thì âm thầm điều tra và mong muốn mọi chuyện kết thúc, nhưng không, Vũ Minh được mời lên làm việc tại cơ quan điều tra.
Trong lúc này Mỹ Cơ lại đi quyến rũ ông Bá Diệp sau đó chụp hình gửi cho bà Thái Hà, bà ta tức giận ngất xỉu, ông Bá Vỹ ngồi đợi thời cơ, ông Gia Huy và bà Ngọc Trân đang âm thầm cho người điều tra thân thế thật sự của Lan Chi tin tức điều bị chặt đứt trong lòng rất tức giận.
Ông Thái Bảo thì chìm trong men rượu, say xỉn trong vuông tôm, bà Quỳnh Thư thì trong nhà đi lại rồi ngồi suốt trầm tư và tiều tụy.Khuôn viên biệt thự chìm vào yên tĩnh, một cơn gió thổi bay những chiếc lá vàng nhuốm màu héo úa, từng chiếc lá khô rơi rụng lã chã dưới mặt đường và rồi cũng là nhẹ nhàng tung tóe lên không trung một màn lay động lòng người, từ xa một ánh mắt bi thương nhìn ra ngoài cửa sổ, trong lòng đúng là có quá nhiều chấp niệm của yêu hận tình thù không cách nào thoát được..