Đọc truyện Dưới Ánh Mặt Trời – Chương 8
Lúc 12 giờ trưa, Y Minh tỉnh lại. Rửa mặt xong, chuẩn bị lại đi làm nô dịch cho địa chủ lão gia.
Vừa cầm cà-mên vừa đi ra ngoài, chợt nghe thấy tiếng cười quen thuộc, Y Minh nghĩ nghĩ, chắc không phải đâu. Đi sang phòng địa chủ và tiểu bần nông bệnh cạnh nhìn thử, cái người ngồi đưa lưng về cửa chính kia không phải Lý Vân Ca thì là ai.
Y Minh thoáng có cảm giác khiếp đảm như bị người ta bắt gian tạo trận, bên tai vang vảng giọng nói trầm thấp, dịu dàng của Lý Vân Ca lúc chuẩn bị cúp điện thoại 11 giờ đêm qua, nhanh đi ngủ, nghe lời, đừng thức khuya!
Lén lút đứng ở cửa ra vào, trong đầu Y Minh vòng vo mấy trăm lý do, cuối cùng quyết định, mình là bị bệnh nha, người bệnh thì luôn phải nghỉ ngơi nhiều, cho nên hôm nay mới dậy muộn. Quyết định, kế hoạch là, em không biết gì cả, em là người vô tội, cuối cùng mọi nguời sẽ nhìn em cười vui vẻ. Y Minh đi tới cửa, đang muốn mở miệng hô, lại bị địa chủ lão gia đang đứng dậy rót nước thấy được, “Y Minh, mau vào đây, anh cậu chờ cậu lâu lắm rồi đó.”
Lời Y Minh vốn muốn nói lại bị nghẹn trong cổ họng, đang muốn cố gắng điều chỉnh vẻ mặt sao cho thành vô tội, không biết tại sao kể hoạch lại nảy sinh biến hóa, vui vẻ chả thấy, chỉ thấy Lý Vân Ca quay đầu, “Giờ là 0 giờ theo đồng hồ phía Đông nước Mĩ, thiếu đông gia chuẩn bị ăn khuya sao?” Trên mặt thế nhưng vẫn là nụ cười dịu dàng Y Minh muốn thấy.
Y Minh ôm cơm hộp, quay người vội vã trở về kí túc xá của mình, “Cái kia, em về lấy thêm một bộ quần áo….”
Lý Vân Ca cầm cà-mên giữ ấm trên mặt bàn lên, nói tạm biệt với hai vị địa chủ lão gia và tiểu bần nông, “Sau này rảnh thì đến chỗ Y Minh chơi.”
Địa chủ lão gia nói, “Cảm ơn anh đã mời bừa trưa, cháo của quán Tiên Chúc thật sự không tệ, rất ngon.”
.
Lý Vân Ca xách theo cháo đi gõ cửa phòng Y Minh, nghe thấy tiếng đập cửa không nóng không vội, Lục Y Minh hít sâu nhiều lần, chớ sợ chớ sợ, mình làm gì mà phải sợ ảnh chớ!
Mở cửa, nhìn quầng thâm nhàn nhạt dưới mắt Lý Vân Ca đang đứng trước mặt mình, ít dũng khí Y Minh khó khăn khơi lên lại lật tức chìm xuống, sợ hãi hô: “Đại ca….”
Lý Vân Ca quay người đóng cửa lại, đưa tay bắt đầu muốn sờ trán cậu, lại thấy Y Minh rụt người đứng trước mặt mình, hai tay che trán, chăm chú nhắm mắt, lông mi còn có chút rung rung, Lý Vân Ca thoáng bật cười, “Y Minh, mở mắt ra.” Giọng nói vẫn dịu dàng hòa hoãn trước sau như một.
Y Minh khàn khàn hô, “Đại ca, đừng búng trán em…” Lý Vân Ca đặt cháo lên bàn, hai tay kéo Y Minh đang chăm chú thủ vệ, dán trán mình lên trán cậu, Y Minh chỉ cảm thấy trán mình có một mảnh da thịt lành lạnh dán lên, trợn mắt, chứng kiến cái mũi thẳng tắp và cánh môi có chút khô ráo của Lý Vân Ca, thể là trong tích tắc liền thất thần. Một giây sau, Lý Vân Ca ngồi thẳng lên, khẽ nhíu mày, “Sao vẫn còn có chút nóng như vậy?”
Y Minh thì thầm, “Bệnh đi như kéo tơ…”
Lông mày của Lý Vân Ca nhướng lên, “Em đánh bài cả đêm lo chẳng bị lạnh.”
Y Minh không dám lại cãi lại, chỉ dám âm thầm giải thích trong bụng, người thì vẫn luôn có lúc hệ miễn dịch bị giảm sút mà, bất quá là vượt qua cả đêm mà thôi.
Lý Vân Ca lại hít một tiếng, “Nếu em không một mực thức đêm, sức miễn dịch cũng sẽ không chênh lệch như thế!”
Y Minh kinh ngạc ngẩng đầu lên, người này thuộc họ giun đũa sao?
Cái tên Lý Vân Ca này lăn lội trên thương trường đã 10 năm, có thừa khả năng đánh giá biểu lộ của Y Minh, không khỏi vui lên, “Em lại vừa oán thầm cái gì nữa đó?”
Y Minh uống bát cháo tôm hành Lý Vân Ca mang về, không khỏi cảm thán, “Đại ca, sau này ai gả cho anh thì thật hạnh phúc.” Lý Vân Ca ngồi trên ghế, hai chân đan chéo, trong tay cầm đọc cuốn sách trên bàn của Y Minh, cũng không ngẩng đầu lên nói, “Vậy em gả cho anh là tốt thôi.”
Y Minh vừa vặn nuốt một ngụm cháo, tròng mắt khẽ đảo, tự biến đổi giọng nói, “YAA.A.A…Vị công tử này tướng mạo thiệt tốt, nhà ở chỗ nào, năm nay bao xuân rồi, cao đường ở đâu? Có anh chị có em trai em gái gì chăng, có ruộng tốt không, có tơ lụa không, từng hôn phối chưa?”
Lý Vân Ca ngẩng đầu nhìn cậu, “Nhà ở Giang Nam, tuổi quá đôi mươi, cao đường còn đâu, duy có một anh, không có ruộng tốt, không có tơ lụa, chưa từng hôn phối.”
“YAA.A.A.., tiểu nữ tử dung mạo khám khoa trương, ôn lương hiền thục, lại có thể quản lý việc nhà, hoa này có thể lạc vào nhà anh chăng?” Y Minh nói như dân chuyên nghiệp.(*từ “Hoa” là chỉ người con gái nhé)
Lý Vân Ca đặt sách xuống mặt bàn bên cạnh, đứng dậy đi về phía trước, hai tay đặt ở hai bên tay vịn ghế ngồi máy tính, nhốt chặt Y Minh, cúi người nhìn kĩ Y Minh. Sau đó mới chậm rãi dựa đầu xuống vai cậu, nhẹ nhàng nói bên tai Y Minh, “Hết sức vinh hạnh!”
Y Minh cảm hơi thở nong nóng của hắn phật qua bên tai, bên gáy mình, thân thể hình như cũng nóng lên theo. Thầm hô trong lòng, xong đời, cảm nặng hơn rồi!
Lý Vân Ca nhìn vánh tai và cái cổ chậm rãi biến hồng trước mặt, thỏa mãn thoáng lui về phía sau, dịu dàng hỏi, “Y Minh, em xấu hổ gì nha?”
“Đó là…tinh thần tỏa sáng!!” Y Minh nhanh chóng tiếp lời, vừa nói xong lại hận không thể tự cắn mình một ngụm. Đứng dậy đẩy Lý Vân Ca ra chạy vào buồng vệ sinh, phanh một tiếng đóng cửa lại. Sau đó mới nghe thấy tiếng Lý Vân Ca cười to ở bên ngoài.
Hỗn đản hỗn đản hỗn đản, Y Minh trong phòng vệ sinh cúi đầu thầm mắng, Lý Vân Ca bên ngoài vẫn không biết có người đang chửi mình, cười đến hung hăng càn quấy. Ngẩng đầu nhìn gương mặt mình trong giương, hai mắt lấp lánh, hai gò má đỏ bừng, Y Minh bắt đầu tỉnh lại, Lục Y Minh, mày xong rồi, mày sa đọa rồi, mày sa đọa rồi!