Đọc truyện Dược Thủ Hồi Xuân – Chương 3
Đương nhiên Ninh Tiêm Bích đã sớm biết chuyện này, nhưng kiếp trước nàng không có bất cứ ấn tượng gì nên cũng chẳng làm gì.
Nay được trở về làm người, nàng cũng đã thoát thai hoán cốt chết đi sống lại. Việc Ninh Tam lão thái gia trở về có ý nghĩa trọng đại đối với nàng.
Nàng liền khẽ hỏi: “Người em trai bị thất lạc của Tổ phụ sao? Kỳ lạ nhỉ, sao ông ấy lại về chứ? Tổ phụ cũng đã mất, ông trở về để làm gì?”
Dư thị cười nói: “Không thể nói như vậy, tóm lại là người một nhà, phải sống ly tán lại không đau lòng sao? Khi tổ phụ con còn sống cũng thường nhắc đến người em trai này. Không ngờ bây giờ đại bá con lại tìm được, chuyện này thật sự là tổ tiên phù hộ. Con cháu Ninh gia không nên lưu lạc ở bên ngoài. Được rồi, con ngoan ngoãn uống thuốc, nhanh chóng khỏe lại còn đi đón Tam tổ phụ.”
Ninh Tiêm Bích nghĩ đương nhiên là phải gặp mặt. Chẳng những phải gặp mà còn phải đối tốt với ông ấy nữa. Nàng ngồi suy nghĩ cân nhắc một hồi, trong phòng bất giác yên tĩnh lại.
Một lát sau, nha hoàn bưng thuốc lên, Ninh Tiêm Bích ngoan ngoãn uống rồi kêu buồn ngủ. Dư thị vỗi đỡ nàng nằm xuống, đắp chăn ngay ngắn rồi ngồi bên cạnh, vừa từ ái cười ngắm nàng, vừa khẽ hát khúc hát ru quen thuộc nàng vẫn nghe trước đây.
Ninh Tiêm Bích nhắm mắt lại, giả bộ ngủ. Quả nhiên chỉ chốc lát sau, Dư thị ngừng hát rồi tiếng bước chân khẽ vang lên, người cũng rời đi. Nàng nghe bà dặn bò mấy nha hoàn bà tử cẩn thận hầu hạ, sau đó tiếng chân xa dần. Lúc này Ninh Tiêm Bích mới thở dài nhẹ nhõm.
Chuyện này rốt cuộc là sao?
Cuối cùng nàng cũng có thể yên tĩnh suy nghĩ thấu đáo mọi việc. Bất giác nàng nhớ lại trước khi mình chết, nha hoàn bên cạnh Bạch Thải Chi đến báo tin tức kia. Lúc ấy nàng sắp chết nên không cảm thấy gì, nay cẩn thận nghĩ lại nàng không khỏi cảm thấy sợ toát mồ hôi.
Thẩm Thiên Sơn là huynh đệ tốt của thái tử. Tuổi hai người gần nhau, hắn lại là biểu đệ của thái tử cho nên Thẩm gia vẫn luôn kiên định đứng bên thái tử.
Đời trước, tuy Ninh Tiêm Bích không giao tiếp với bên ngoài nhưng vẫn thường nghe nói mẹ con quý phi không an phận. Vị Lục hoàng tử kia thua kém thái tử về cả văn lẫn võ, thế lực nhà mẹ đẻ cũng không thể so với thái tử. Chỉ không biết vì lý do gì mà Hoàng Thượng dường như không để ý đến chuyện vây cánh hai nhà tranh chấp, thậm chí là cố ý dung túng bọn họ tranh quyền đoạt lợi.
Cho tới nay, thế lực thái tử bên này luôn mạnh hơn một chút.
Bởi vì có Thẩm Thiên Sơn. Hắn chính là danh tướng của Đại Khánh. Trước khi Tiêm Bích chết 03 năm, hắn dẫn quân xuất chinh đến biên quan, một năm sau chiến thắng trở về. Hoàng Thượng phong thưởng rất nhiều, trừ bỏ địa vị Vương gia bị hắn liều chết từ chối thì những thứ khác được Hoàng thượng ban thưởng xếp đầy bốn kho lớn trong vương phủ.
Một vị tướng tài giỏi, rường cột nước nhà như thế sao lại có thể bị bắt được?
Ninh Tiêm Bích nhớ rõ ràng cho đến trước khi mình chết, Thẩm Thiên Sơn luôn là một đứa cháu được Hoàng đế coi trọng. Chính xác, cháu. Do quan hệ giữa đại trưởng công chúa và hoàng hậu nên Hoàng đế không hề đối xử với hắn như một thần tử bình thường.
Nhưng nếu đã đối xử tốt như thế mà bị xét nhà bắt giam thì phải phạm vào tội lớn cỡ nào? Đối với vương phủ đây chính là tai họa lớn. Rốt cuộc là vì sao? Thẩm Thiên Sơn đắc tội thế nào với Hoàng đế mà dẫn tới tai kiếp như vậy?
Chẳng lẽ… Chẳng lẽ Hoàng đế định thay đổi thái tử?
“Trời”, Ninh Tiêm Bích đột nhiên bật dậy, bàn tay nhỏ nắm chặt lại.
Đúng rồi, trừ chuyện đó ra thì không thể lấy chuyện gì để giải thích tai ương bất ngờ đó: Thẩm Thiên Sơn chẳng những là thần tử mà Hoàng đế nể trọng, hắn cũng là trụ cột vững vàng của Thái tử. Hoàng Thượng xuống tay với hắn chính là muốn trừ bỏ vây cánh của Thái tử, bồi dưỡng Lục hoàng tử thượng vị. Có lẽ sau khi Thẩm gia gặp tai ương thì cả thái tử và hoàng hậu cũng không thể tránh được?
Nàng nhíu mày, tuy kiếp trước nàng ít giao tiếp với bên ngoài nhưng nàng cũng biết chút ít vấn đề giữa Thái tử và Lục hoàng tử.
Dù Thẩm Thiên Sơn lạnh lùng vô tình với mình nhưng không hề nghi ngờ, hắn lại là một thần tử trung với nước. Thái tử tính cách công chính bình đạm, còn Lục hoàng tử, theo đồn đãi thì hơi cay nghiệt cực đoan.
Bồi dưỡng một hoàng tử như vậy mà phế đi thái tử, chuyện này rõ ràng là không khôn ngoan.
Kiếp trước Ninh Tiêm Bích chẳng gặp Hoàng đế mấy lần nên đương nhiên không thể nào hiểu hết tính cách ông ta. Nàng chỉ là biết ông ta là một vị hoàng đế anh minh trí tuệ, hình như không thể nào có quyết định sai lầm như thế. Hay là người già đi nên hồ đồ chăng? Nhưng ông ta cũng chỉ mới 60 tuổi thôi mà?
Ngược lại nàng đã gặp hoàng hậu. Trong trí nhớ của nàng bà là một nữ nhân đoan trang ổn trọng và cũng nhân từ. Tuy Hoàng đế không sủng ái bà nhiều nhưng là phu thê mấy chục năm nên cũng vẫn tương kính như tân. Vậy rốt cuộc là vì cái gì mà lại khiến Hoàng đế đi một nước cờ sai lầm như vậy?
Nhưng … dẫu là nguyên nhân gì thì cũng không liên quan tới nàng. Ninh Tiêm Bích từ từ nằm lại xuống giường. Nàng nhắm chặt mắt lại: Cả đời này, nàng kiên quyết sẽ không có bất cứ quan hệ gì với Thẩm gia.
Kiếp trước, lúc tam lão gia liên lụy gia tộc thì nhà họ Ninh cũng dần dần thoát khỏi sự phân tranh của mấy nhóm thế lực trong triều. Đời này chắc cũng vậy chăng? Huống chi, nhà nàng chỉ là một phủ bá tước nhỏ bé, dù không thoát ra thì e rằng cũng chẳng có ai xem trọng người nhà Ninh gia.
Nàng thở một hơi dài, trong lòng thêm kiên quyết mục tiêu sống không lo lắng, một đời vui vẻ hạnh phúc.
Rốt cuộc chỉ là cô bé 4 tuổi, tuy rằng tư tưởng đã rất phát triển nhưng cơ thể cũng không chịu được, dần dần nàng cũng chìm vào giấc ngủ. Đến khi Ninh Tiêm Bích tỉnh lại thì thấy trong phòng đã tối, chắc là cũng tới chạng vạng tối rồi.
Hải Đường khẽ khàng đi tới, thấy Ninh Tiêm Bích mở mắt liền vui sướng cười nói: “Cô nương đã dạy sao? Làm nô tỳ sợ quá. Lão gia vừa mới về, định đến đây thăm cô nương nhưng thái thái ngăn lại. Giờ cô nương tỉnh rồi, để nô tỳ đi báo cho lão gia và thái thái.”
Ninh Tiêm Bích nhìn Hải Đường vui vẻ bước đi, nhớ tới nét mặt phụ thân hiền từ nhu hòa, bất chợt trong lòng kích động. Từ sau khi vào Vương phủ, vì nàng yếu đuối nên hàng năm rất ít về thăm nhà. Cho đến lúc chết cũng không gặp được người nhà lần cuối.
Nàng vốn nghĩ bệnh mình sẽ khỏi chứ không đến nỗi nguy kịch. Nhưng nàng nào nghĩ đến, mình không phải bị bệnh mà là bị cô gái ác độc như rắn rết kia hạ độc.
Một lát sau, ngoài phòng vang lên tiếng cười sang sảng, sau đó Ninh Tam lão gia Ninh Thế Bạc đi vào. Thấy Ninh Tiêm Bích ngồi ở trên giường, ông liền bước tới bế lên, vừa đi ra ngoài vừa thơm lên khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng, cười nói: “Thược Dược ngoan của cha, con làm cha sợ muốn chết. Con tỉnh lại thì tốt quá, tốt quá. Từ nay về sau cha chỉ mong con không bệnh không đau thì cha giảm thọ mười năm cũng…”
Ninh Tiêm Bích bèn che miệng Ninh Thế Bạc. Nàng cố gắng không khóc vì xúc động. Vốn sau khi xuyên qua, nàng cũng không cảm thấy tình cảm của cha mình có bao nhiêu từ ái. Nhưng bây giờ, cha của nàng thể hiện rất quan tâm và yêu thương nàng.