Đọc truyện Dược Sư – Vô Chừng Phong – Chương 5
Làm quái cũng không dễ chịu nha… Xem bộ dạng hắn thì hẳn là một đầu lĩnh sơn tặc, tuy đã cuồng hóa nhưng hệ thống cũng không thèm cho hắn bộ quần áo mới. Hiển nhiên là trước đó hắn đã bị tra tấn không nhẹ, quần áo trên người đều sắp biến thành vải vụn hết. Dù sao thì đội săn boss cũng coi như quân tử, vải trên mấy bộ phận trọng điểm trên cơ thể vẫn còn đủ che. (Editor: *ngoáy mũi* nếu ko còn thì đâu gọi là đánh boss, gọi là cướp sắc mới đúng:v)
Vung tay tung một nhúm phấn an thần qua, sơn tặc lập tức xóa bỏ trạng thái cuồng bạo, trở về tình trạng thanh máu cạn tới đáy đang hấp hối lúc trước.
Trong Hoàng Hôn, mặc kệ ngươi là người hay là quái, chỉ cần lượng máu giảm xuống dưới 1/3 sẽ có khả năng xuất hiện hiện tượng hôn mê. Về phần có hôn mê hay không thì còn tùy thuộc vào giá trị tinh thần của mỗi cá nhân.
Giá trị tinh thần càng cao thì sức chịu đựng càng lớn. Tên sơn tặc này máu chỉ còn vài giọt mà chưa nằm lăn ra, rất đáng ngưỡng mộ nha!!
Ta làm người rất công bằng, nếu đã cứu đội săn boss thì cũng nên làm gì đó để bạn sơn tặc cân bằng tâm lý chứ nhỉ? Ta ném cho hắn một viên Hồi xuân đan, đổi lại một ánh mắt nghi hoặc. Hiển nhiên, hắn nhận ra viên thuốc này có tác dụng gì nhưng lại chần chừ không ăn. Từ trong lều bỗng lao ra một người chơi toàn thân đẫm máu, tay cầm thanh bảo kiếm phát sáng chói lọi. Thấy thế, sơn tặc lập tức ném viên thuốc vào miệng nhai nhai, lượng máu của hắn tăng đầy trong nháy mắt. (Editor: làm tui còn tưởng nó ko ăn vì thuốc là xuân dược =v=|||)
“Có việc?” Ta nhìn người vừa lao ra.
Người này mắt vẫn nhìn chằm chằm vào sơn tặc nhưng miệng lại hỏi ta: “Ngươi không sao chứ?”
Ta thì có thể xảy ra chuyện gì??? Người có chuyện phải là hắn mới đúng! Khiếp quá đi mất. Trúng độc, miệng vết thương còn đang đổ máu, nội lực khô cạn, thanh máu cũng chỉ còn 1/5!!!
Nửa ngày không thấy ta trả lời, hắn nhắc lại câu hỏi.
“Ta không sao.” Thấy hắn hốt hoảng như vậy, ta cũng nên tốt bụng phối hợp một chút.
Sơn tặc vẫn đứng cách đó không xa quan sát chúng ta. Ta nhét một viên Thanh tâm hoàn vào miệng hắn rồi đá hắn trở lại trong lều. May là tên này đang suy yếu, cả người vô lực nên ta đẩy cũng dễ dàng.
Bước tới chỗ sơn tặc, ta trước tiên tung ra một nhúm phấn gây tê, rất hài lòng nhìn sơn tặc cứng ngắc ngã rầm xuống, trừ bỏ tròng mắt thì toàn thân không chỗ nào động đậy nổi. Cầm tay hắn bắt mạch, ừm… cũng khá nghiêm trọng: đã trúng độc nặng, vết thương lớn nhỏ trên người còn không ngừng đổ máu, nội lực cũng cạn kiệt, còn thêm hàng loạt dấu hiệu mê man, hỗn loạn. Ta thuần thục bắt đầu sát trùng miệng vết thương, đắp thuốc ngừng máu, châm cứu rồi cho hắn uống thuốc giải độc. Chẳng tốn bao nhiêu thời gian, tên sơn tặc nào đó lại vui vẻ nhảy nhót.
“Ta tên là Liễu Phi, nhị trại chủ Thanh Phong trại. Cám ơn ngươi đã cứu ta.” Sơn tặc vừa có thể động đậy liền quay sang nói với ta.
“Liễu Phi? Liễu Phi… Tên ngươi nghe quen quen… A! Ta nhớ rồi! Ta biết một thợ may tên Liễu Xảo Nhi. Nàng từng kể là nàng có một người anh trai một năm trước lên kinh lập nghiệp tên Liễu Phi, cùng tên với ngươi nha~” Ta nhớ tới phong thư Liễu Xảo Nhi gửi còn nằm trong túi, nàng nhờ ta nếu gặp anh nàng thì đưa thư cho hắn.
“Xảo Nhi? Có phải là Liễu Xảo Nhi ở thôn Ngũ Liễu thuộc vùng ngoại ô Dương Châu không?” Liễu Phi đột nhiên kích động đứng bật dậy.
Nơi ta sinh ra chính là thôn Ngũ Liễu, trùng hợp vậy sao??
“Đúng vậy.” Ta gật gật đầu.
“Xảo Nhi! Nàng vẫn khỏe chứ?” Liễu Phi nắm tay ta hỏi dồn dập, thanh máu của ta lập tức mất đi một đoạn nhỏ.
“Người anh em, ngươi nắm mạnh quá.” Ta khinh miệt nhìn hắn.
“A… Xin lỗi!” Liễu Phi vội vàng buông tay.
“Chị Xảo Nhi từ trước tới nay vẫn rất hung hãn.” Ta trả lời.
“Ha ha…” Liễu Phi cười lớn, hiển nhiên cũng hiểu rõ tính tình của em gái mình.
Xác định hắn chính là Liễu Phi, ta đưa thư của Liễu Xảo Nhi cho hắn. Liễu Phi vừa đọc thư vừa lã chã rơi lệ.
Hóa ra nhà họ Liễu có truyền thống may dệt. Năm năm trước, một Liễu Phi trò giỏi hơn thầy kế thừa nghề may của cha mình quyết định lên kinh thành mở một tiệm may cao cấp. Nhờ tay nghề giỏi mà chẳng bao lâu sau, Liễu Phi đã ăn nên làm ra. Chỉ trong vòng hai, ba năm ngắn ngủi, danh tiếng tiệm may của hắn đã đứng đầu kinh thành. Các quan viên, quý tộc tại kinh thành ai ai cũng khoác trên người những bộ cánh được hắn tạo ra như một cách thể hiện đẳng cấp. Thật không may, khi mà hắn chuẩn bị áo gấm về làng đón em gái lên kinh hưởng phúc thì lại bị người ta bắt cóc lúc nửa đêm. Tỉnh lại, hắn mới được họ cho biết là thủ lĩnh của nhóm sơn tặc chiếm cứ Trường Hận sơn chuẩn bị cưới vợ nên hạ lệnh bắt cóc hắn tới làm đồ cưới…
Những chuyện xảy ra sau đó Liễu Phi không kể chi tiết, chỉ nói rằng hợp tính với người trong sơn trại nên quyết định ở lại, còn luyện được không ít công phu rồi được thăng lên làm nhị trại chủ. Khi hắn nhắc tới chuyện này thì trong mắt lóe ra một tia sáng kì dị. Cũng đúng, chỉ vỏn vẹn hai năm mà có thể biến một thợ may trói gà không chặt thành một tên cường đạo đủ sức đối chọi mười mấy người chơi cao thủ, chuyện này nói không có ẩn tình thì không ai tin được.
Tuy vậy, ta cũng không phải một người thích xen vào chuyện của người khác nên cũng không hỏi kĩ.
Hôm nay Liễu Phi tâm trạng không tốt nên ra ngoài đi dạo. Nào biết ra khỏi cổng chưa bao lâu liền đụng phải mười mấy tên người chơi lởn vởn thám thính gần trại. Liễu Phi mang tâm lý giận cá chém thớt tiến lên định cho chúng một bài học. Không ngờ rằng nhóm người chơi này khó ăn đến thế, đảo ngược tình thế làm hắn suýt nữa biến thành kẻ bị dạy dỗ.
“Cuộc sống sơn tặc đao quang kiếm ảnh này không thích hợp với ngươi. Ngươi có bao giờ nghĩ tới việc trở về nghề may chưa?” Ta thề ta chỉ vô tình phun ra một câu khách sáo. Ai ngờ Liễu Phi lại hùa theo ý ta: “Ngươi nói đúng. Ta cũng biết mình vẫn thích nghề may hơn. Hay là thế này, trong thư em gái ta cứ liên tục khen ngươi có tài may vá trời cho, hay chúng ta cùng hợp tác mở tiệm may đi!”
Lời nói của hắn cứ xoay vần trong đầu ta. Ta quan sát biểu tình của hắn, rõ ràng là hắn rất muốn rời khỏi sơn trại. Xem ra cái “tâm tình không tốt” của hắn hôm nay có mùi mờ ám.
“Ta đang trên đường tới một môn phái gần đây để xin gia nhập. Phái này đủ thể loại kỹ năng tạp nham, trong số đó có cả nghề may, ngươi nếu hứng thú có thể cùng ta tới đó xem sao, nghe nói nơi đó có rất nhiều sách về may dệt.” Ta do dự đề nghị. Trong trường hợp của ta thì tới phái Tiêu Dao học võ là cần thiết, nhưng mang theo cả Liễu Phi chắc cũng không thành vấn đề. Dù gì thì hắn cũng chỉ là một NPC đời sống vô hại, Tiêu Dao chắc sẽ không làm hắn khó xử. Vả lại, ta biết Liễu Phi cũng chẳng phải muốn mở tiệm may gì gì đó, hắn chỉ là muốn rời khỏi sơn trại mà thôi, đi đâu cũng không tạo thành khác biệt.
“Cũng tốt! Vậy ta đi theo ngươi tới đó xem xem.” Không ngoài dự kiến của ta, Liễu Phi ngay lập tức đồng ý.
Khi ta và Liễu Phi cùng bước vào, trong lều tức thì dấy lên bầu không khí “kẻ thù gặp nhau chướng mắt”. Lều nhỏ, ta và Liễu Phi một góc, đội săn boss túm tụm ở góc đối diện. Ta có cảm giác như ngửi thấy mùi cháy khét thoang thoảng và những đốm lửa lập lòe mỗi lần hai bên chạm mắt.
“Trường Không, ngươi nhận nhiệm vụ gì từ NPC này sao?” Người chơi đẫm máu lao ra khỏi lều ban nãy đột nhiên mở miệng đánh vỡ không khí trầm mặc quỷ dị. Hắn sau khi rửa mặt thì lột xác biến thành cái thứ sinh vật mà đặt giữa một đám người còn có thể phát sáng lòe lòe, cơ mà… nhìn quen mắt thế nhỉ?
Trường Không? Hắn biết mình? Còn xưng hô thân mật như vậy, hắn có thân quen gì với ta ư? Từ hồi bắt đầu chơi tới giờ, người duy nhất ta từng kết bạn là Đạp Lãng… Chẳng lẽ tên này có kỹ năng đặc thù cho phép hắn nhìn thấy tên của những người chơi khác? Xem kĩ lại mặt người này, quen quen. A, nhớ rồi, ảnh người đứng nhất đại hội võ lâm trên diễn đàn, cái thằng cha cùng tên với Đạp Lãng cũng vác cái bản mặt này…
Lẽ nào???!!! … Thôi được rồi, có là cao thủ thì cũng có một thời gà vịt chạy đầy sân.
“Có thể nói như vậy.” Ta gật đầu, giả vờ như lần đầu gặp hắn. Ta không có hứng thú dìm hàng người khác. Nhìn mấy người chơi còn lại đều có vẻ như rất sùng bái hắn, ta sẽ không nói ra cái vụ kia, coi như giúp hắn bảo trì hình tượng lấp lánh trong mắt các bạn nhỏ.
“Thế nhiệm vụ của ngươi có liên quan gì tới kiến bang lệnh không? Đừng hiểu lầm, ta không có ý gì khác, chỉ là chúng ta tới đây để đánh kiến bang lệnh. Nếu nhiệm vụ hai bên xung đột, chúng ta có thể đi đánh sơn trại khác…” Đạp Lãng chần chừ.
Ta lia mắt qua Liễu Phi, kiên quyết tuyên bố: “Có liên quan.”
“Vậy quên đi, chúng ta đi đánh sơn trại khác cũng được.” Đạp Lãng kết luận xanh rờn. Thế mà cấp dưới của hắn cũng không dị nghị gì, xem ra người này quản lý nhân sự cũng rất có uy.
“Đánh bừa một đội trưởng của một sơn trại nhỏ cũng ra được kiến bang lệnh, trừ phi các ngươi định đánh lệnh bài trung cấp hoặc cao cấp. Kiến bang lệnh trung cấp nằm trong tay trại chủ sơn trại, còn lệnh bài cao cấp thì phải tìm thủ lĩnh của một trong mười sơn trại lớn nhất mới có. Các ngươi tham vọng hơn ta nghĩ!” Liễu Phi đột ngột mở miệng chen vào.
“Ha ha.” Đạp Lãng cười mà không nói, vẻ mặt tự tin.
Ở trong lều chen chúc một đêm, vì diện tích nhỏ hẹp mà người lại đông nên chẳng có chỗ mà duỗi chân chứ đừng nói là nằm xuống. Những người khác có võ công nên đều ngồi xếp bằng điều hòa nội lực. Để lại mình ta ngồi thu lu một góc ngọ nguậy, cuối cùng vẫn không tìm được tư thế thoải mái để ngủ nên đành mắt mở thao láo ngắm bọn họ trắng cả đêm.
Trước mắt chỉ có bóng tối đen thui, ta trăm lần ngàn lượt phân tích rồi tự hỏi. Thôn trang gần nhất chỉ cách đây vài canh giờ đi bộ. Nhóm của Đạp Lãng chắc chắn không phải là bần cùng mạt hạng để bị ta lừa gạt, cũng không cần thiết phải chen chúc trong cái lều rách của ta, làm ta ngủ cũng không ngon. Kết luận: Bọn họ rất hà tiện, rất nhỏ nhen. Nhưng đã thu tiền thì cũng không thể đuổi họ ra, ta đành nhẫn nhịn chịu khổ một đêm vậy.
Sáng sớm hôm sau, ta nhanh như cắt thu dọn lều trại, khẩn cấp đuổi người, dự định mỗi người một ngả.
“Có chuyện gì nhớ gửi thư cho ta.” Trước khi cất bước, Đạp Lãng còn nhìn vào ánh mắt sung huyết đầy tơ máu – hậu quả của một đêm thức trắng – của ta mà dặn dò qua lại. Ta ngồi xoa bóp hai bắp chân tê rần, hoàn toàn không có hứng thú để ý tới hắn.
Hai ngày sau, ta cùng Liễu Phi đặt chân tới Phạt Cổ sơn.