Đọc truyện Dược Sư – Vô Chừng Phong – Chương 10
“Thiên lý truyền âm? Thiên… Thiên lý truyền âm!!!!” ⊙ 0 ⊙ Miếng thịt viên vừa ngậm trong miệng rơi bộp vào lại trong bát. Lấy lại bình tĩnh, khép miệng. Chú ý hình tượng a hình tượng.
“Ta không muốn đi.” Ta một khi đã khôi phục trạng thái bình thường thì không chút để tâm gạt bỏ ý định vừa chớm nở. Đối với ta mà nói, thiên lý truyền âm chẳng hề có tác dụng gì, ngược lại là một phiền toái lớn, ta không hơi đâu làm trạm cứu hộ cứ gọi là tới của hắn.
“Rõ ràng là ngươi đã đồng ý rồi…” Đạp Lãng vừa và cơm vừa lẩm bẩm.
“Các bước làm nhiệm vụ ngươi đã thăm dò kĩ chưa?” Ta tay gắp rau, miệng đưa câu hỏi. Tuy không muốn đi chút nào nhưng ta đã trót hứa rồi.
“Đầu tiên đi miếu hoang nhận nhiệm vụ. Chỉ cần dâng hương kết bái huynh đệ rồi quyên tiền cho miếu. Đạo sĩ già ngồi bên hòm tiền sẽ hỏi ngươi có muốn nhận nhiệm vụ Thiên lý truyền âm không. Nhận xong nhiệm vụ sẽ bị truyền tống đến một rừng rậm, chúng ta phải tìm ra tòa đạo quan (*) nằm sâu trong rừng. Nơi đó thờ phụng ba vị tiên nhân không biết tên. Bọn họ sẽ hỏi chúng ta ba câu hỏi, nếu có thể trả lời hợp ý họ thì sẽ được ban cho bản lĩnh thiên lý truyền âm.” Đạp Lãng nói vắn tắt quá trình nhiệm vụ.
“Có bản đồ khu rừng không? Vị trí tòa đạo quan kia thế nào? Ba vị tiên nhân nọ hỏi gì?” Ta tiếp tục tra khảo.
“Khu rừng diện tích quá lớn, mấy đôi làm nhiệm vụ trước đều nói họ có thể tìm được đạo quan hoàn toàn là nhờ vào vận khí. Hơn nữa, tòa nhà đó có vẻ là còn thường xuyên thay đổi vị trí, các cặp từng làm đều tìm thấy nó ở những chỗ khác nhau. Về những câu hỏi đặt ra thì hoàn toàn không trùng lặp.” Đạp Lãng lựa lời nói xong, vừa nói còn không quên quan sát sắc mặt của ta.
Ta nghe hết câu trả lời không có chỗ nào hữu dụng của hắn, “Rầm” một tiếng buông đũa.
“Trường Không…” Đạp Lãng lia mắt nhìn khuôn mặt không biểu cảm của ta. “Nếu ngươi thật sự…” Trong lòng hẳn đã tự động bỏ thêm cụm “không thích”.
“Ta ăn xong rồi.” Ta bình tĩnh nói.
“Thế nhiệm vụ…” Đạp Lãng vẫn chưa từ bỏ ý định gặng hỏi.
“Ăn xong phần ngươi đi, ăn xong đi miếu hoang.” Ta cười nói.
“Yeah!!” Đạp Lãng hoan hô một tiếng, tốc độ ăn trở nên nhanh như gió.
Cơm nước xong xuôi, ta thu dọn túi đồ, mang thêm một ít vật phẩm có khả năng cần dùng rồi cùng Đạp Lãng tới miếu hoang.
Đạp Lãng mua một bó hương, châm lửa cắm vào lư. Hai người chúng ta dựa theo trình tự được kể lại kết bái thành anh em kết nghĩa.
Tiếp theo, hắn từ trong ngực lấy ra một tờ ngân phiếu bỏ vào hòm quyên góp, nhìn ngân phiếu kia hình như có giá trị một ngàn lượng.
Lão đạo sĩ vừa thấy Đạp Lãng quyên tiền thì trên mặt lập tức nở ra một nụ cười tươi như hoa: “Các ngươi là tới nhận nhiệm vụ Thiên lý truyền âm hả? Lâu lắm rồi không ai tới làm nhiệm vụ này.”
Đạp Lãng gật đầu, phất trần trong tay lão đạo sĩ liền vung lên, cả hai người chúng ta biến mất tại chỗ.
Sau một trận hoa mắt chóng mặt, mở mắt ra đã thấy mình bị đưa tới một rừng rậm vô danh, thoạt nhìn như một khu rừng già rất già, khắp nơi đều có thể thấy những cây đại thụ tán rộng rợp trời. Ánh mặt trời không thể chiếu rọi tới tầng chót của khu rừng tạo nên một khung cảnh ảm đạm với những vệt sáng nhạt nhòa, có cảm giác giống như trời sắp tối.
Nội công của ta coi như thâm hậu nên hoàn cảnh như vậy cũng không gây trở ngại tới thị lực của ta. Chớp mắt vài cái, ta sà tới một gốc cây gần đó: “Thật không ngờ thứ gia vị hiếm có như bách vị thảo ở nơi này lại mọc nhan nhản đâu đâu cũng thấy.” Vừa cảm khái, ta vừa không một chút khách khí nhổ vài bó vứt vào trong túi, còn thuận tay vặt được một nắm hạt giống, khi trở về phải thử xem có thể gây giống không mới được.
Vừa quay đầu thì: “Còn có cả phượng lâm thảo!” Không chút do dự chạy tới.
“Oa~ Đây chẳng phải là linh quả sao?”
“Ồ…”
“A…”
Ta ở trong rừng chạy đông chạy tây. Nơi này đúng là một bảo khố, rất nhiều nguyên vật liệu trước kia tìm không ra đều xuất hiện ở đây.
“Phụ trọng của ngươi còn bao nhiêu?” Túi ta đã sớm chật căng nên túi của Đạp Lãng cũng bị ta trưng dụng.
“Còn có 1/10.” Đạp Lãng miệng trả lời, tay không ngừng nghỉ đập chết hằng hà sa số sinh vật kì quái vẫn không ngừng xuất hiện.
“Còn ít vậy?” Ta tham lam nhìn “thiên đường” nhân sâm, hà thủ ô hơn trăm tuổi cùng vân vân mây mây những loại thảo dược quý báu xung quanh, chỉ hận sao phụ trọng của chúng ta không thể là vô hạn.
Phía trước bỗng xuất hiện một đám cự lang chặn đường. Động vật trong khu rừng này có vẻ đều đã trải qua biến dị, so với những con cùng loài chúng ta từng gặp trước đây lợi hại hơn nhiều.
Xem xét bầy sói tứ chi hữu lực, một cái bóng đèn chợt sáng lên chói lọi trong đầu ta: “Bắt sống!” Nhắc nhở Đạp Lãng một chút, ta liền vọt qua trước.
Sau nửa canh giờ bị chúng ta đánh còn vài giọt máu, hồi đầy máu, lại đánh, lại hồi… lặp lại n lần, đàn sói ngoan ngoãn cõng theo mấy cái sọt do ta dùng nguyên vật liệu chế tác tại chỗ đi theo sau mông chúng ta. Nhìn đống nguyên liệu tuyệt hảo tràn đầy các sọt, nước miếng của ta không kiềm chế được mà tràn ra ào ào.
Lại đi thêm một lúc thì gặp một bãi đất trống sáng sủa, một tòa đạo quan nghiêm trang hiện ra trước mắt chúng ta.
“Đã tới rồi à?” Ta tiếc nuối nhìn mấy cái sọt còn chưa đầy trên lưng đàn sói. “Ngươi đợi thêm một lát nha!” Vừa nói, một bên nhanh như chớp vặt trụi tất cả dược liệu trân quý trong vùng phụ cận ném vào sọt trên lưng đàn cự lang.
Nhồi đầy sọt, ta thỏa mãn đi theo Đạp Lãng vào trong đạo quan, xuyên qua vài đại viện rộng lớn thì tới chính điện. Bên trong quả nhiên thờ cúng tôn giả của trường phái tu đạo. Đạp Lãng kéo theo ta cùng dâng hương. Thời điểm hương được cắm vào trong lư, cảnh sắc xung quanh chúng ta lại biến đổi. Dưới chân mây trắng đóa đóa, quanh thân sương khói lượn lờ, đối diện chúng ta là ba vị tiên nhân một hồng y, một lam y, một bạch y.
Vị tiên nhân áo đỏ mở miệng đầu tiên. Phất trần của hắn vung lên một cái, ba người chúng ta liền đứng trong một căn phòng tràn ngập vàng bạc, châu báu quý giá. “Chỉ cần một người trong các ngươi đâm chủy thủ vào ngực người kia thì tất cả những thứ ở nơi này đều sẽ là của người động thủ.” Tiên nhân áo đỏ lấy ra một thanh chủy thủ đưa về phía chúng ta.
Ta ngắm vàng bạc châu báu quanh người, lại quay về nhìn Đạp Lãng.
“Cất chủy thủ của ngươi đi, chúng ta sẽ không làm như ngươi muốn.” Đạp Lãng quả quyết tuyên bố.
Tiên nhân áo đỏ cười cười, liếc ta một cái: “Còn ngươi quyết định thế nào đây?”
Ta lại nhìn nhìn núi vàng biển bạc xung quanh cùng Đạp Lãng, không chút do dự nhận chủy thủ nhét vào tay Đạp Lãng: “Ngươi giết ta đi, nhận được tài bảo thì chia 70 – 30, ta 70 ngươi 30.” Tài bảo nhiều như vậy dĩ nhiên còn đáng giá hơn mạng của ta nha!!
Khóe miệng Đạp Lãng giật vài cái, còn không đợi hắn kịp nói gì thì cảnh vật trước mắt lại biến hóa. Vô số tài bảo tiêu thất, bù lại xuất hiện một bộ áo giáp và một thanh bảo kiếm.
Lấy tới xem thuộc tính:
Hồng Liên thiên giáp: phòng ngự 99,9999…% (Editor: túm cái váy lại là số thập phân vô hạn tuần hoàn:v)
Hồng Liên thiên kiếm: lực xuyên thấu 99.9999…%
Lại giương mắt lên nhìn thấy tiên nhân áo đỏ vẫn cầm chủy thủ đứng lù lù bên kia.
“Chủy thủ kia rõ ràng ta đã đưa cho ngươi, sao giờ lại ở trong tay hắn?” Ta kì quái hỏi Đạp Lãng.
“Ta cũng không biết. Lúc nãy trong tay đột nhiên nhẹ hẫng, chủy thủ kia đã biến mất không thấy tăm hơi rồi.” Đạp Lãng nhún vai.
“Xì, dù không vớ được kho báu thì ta vẫn nghĩ có thể nuốt được thanh chủy thủ chứ…” Ta buồn bực ca thán.
“Nếu ngươi vẫn đặt ra tình huống chọn lựa như trước thì ta có thể khẳng định câu trả lời của chúng ta sẽ không thay đổi.” Đạp Lãng nói với hồng y tiên nhân.
Hồng y tiên nhân mỉm thu hồi chủy thủ: “Tốt lắm, các ngươi đã thông qua khảo nghiệm của ta. Vốn còn muốn thưởng cho các ngươi tự mình lựa chọn một quyển bí tịch võ công, nhưng những bí tịch ta có thể đưa ra đều đã không thể sánh bằng công phu trên người các ngươi nên đành thôi vậy~”
Hắn vừa dứt lời thì lập tức biến mất, thế chỗ hắn là lam y tiên nhân.
Chú thích:
*đạo quan: là nơi thờ cúng những vị tiên có nguồn gốc là con người nhưng tu dưỡng đắc đạo. Ở VN thì hình như không có khái niệm này nên mình sẽ giữ nguyên bản gốc.