Dược Nhân Độc

Chương 9


Đọc truyện Dược Nhân Độc – Chương 9


Tên truyện: Dược nhân độc
Tác giả: Thâm hải tiên sinh
Thể loại: Sinh tử, kiếp trước kiếp này, ân oán giang hồ, trọng sinh, cổ trang, phúc hắc tàn tật dược nhân công x tàn nhẫn tiểu mỹ nhân giáo chủ thụ, ngược.

Edit: Yuri
Chương 9
Ban đêm.

Trên đài chiêm tinh.

Bầu trời đầy sao đèn đuốc sáng ngời.

Một vị thanh y nam tử đang đứng vạt áo tung bay, cầm trong tay la bàn, nhìn ngọn núi tuyết phong sương mù xa xăm, lẳng lặng chờ người tới.

Chợt, một tiếng “Phạch” nhỏ vang lên tựa âm thanh của loài chim đập cánh, một bóng người quỷ mị đã xuất hiện sau lưng gã, nhưng nam tử vừa quay đầu, thì đã không thấy bóng dáng.

Lòng nghĩ Bạch Đàm đang sử dụng “Mị độn chú” thì nhất thời cả kinh, Cơ Độc bất đắc dĩ cười cười: “Giáo chủ chớ lấy thuộc hạ ra đùa giỡn, thuộc hạ là thành tâm vì giáo chủ giải ưu.”
“Ít nói nhảm, trước tiên bồi bản tọa luận bàn một phen.”
Lời còn chưa dứt, sau lưng đã có một trận kình phong kéo tới, Cơ Độc xoay người lại, Thí Nguyệt câu đã hướng tới trước mặt gã, không kịp rút ra trường tiên bên hông, gã giơ tay lên, vòng sắt trên cổ tay xoay chuyển không ngừng.

Đem khí thế hung mãn miễn cưỡng ngăn cản lại, một thân “Lưu Vân thanh thiên y” bằng tơ lụa cũng bị khí lưu nóng rực đốt tới từng mảnh từng mảnh cháy khét, không khỏi thương tiếc, nên lùi lại mấy chục bước, lớn tiếng xin tha: “Đừng đánh giáo chủ, Cơ Độc nhận thua!”
“Hừ, thật là vô vị.” Bạch Đàm thu tay, vẫn có chút chưa thỏa mãn.

Hắn giờ đây đại công vừa thành, ngứa tay cực kì, ai biết trong giáo lại không có một người chịu bồi hắn, thực sự là mất hứng.

Cơ Độc kéo kéo vạt áo đã cháy tan nát dở khóc dở cười, tâm tính tiểu giáo chủ trước sau như một, hơi chút giống hài tử.

Đến cùng, vẫn là bị người kia xem như sủng vật mà nuôi lớn…!Không ai chế trụ liền múa vuốt giương oai.

Nếu sư tôn còn tại thế, không biết hắn có thể ngông cuồng được hay không.

Bạch Đàm đi thong thả tới cạnh mặt nước giữa ao nhỏ, nhìn cảnh trời đêm phản chiếu bên trong, duỗi tay trên mặt nước tạo ra chút gợn sóng “Cho nên, ngươi bói được cái gì rồi?”
“Giáo chủ xin đừng nóng ruột, hãy cầm lấy vật này.”
Cơ Độc cung kính một tay cầm la bàn đưa tới, một tay nắm bàn tay kia của Bạch Đàm, ấn vào trong nước.

Lập tức, sóng nước mãnh liệt, trên mặt la bàn bắt đầu xoay tròn, nhắm thẳng vào ngôi sao đang phản chiếu trên mặt nước.

Bạch Đàm ngưng mắt nhìn, chỉ thấy ngôi sao kia chợt sáng chợt tắt, còn có một màu đỏ tươi kì dị.

“Kỳ quái, tinh tượng sao lại biến hóa kì lạ như vậy.” Cơ Độc lộ ra vẻ mặt khó xử, như muốn nói lại thôi.

Sắc mặt Bạch Đàm thay đổi, đè xuống nội tâm sốt ruột: “kỳ quái?”
Cơ Độc nói: “Để trở thành Minh Phi của người tu luyện, ngôi sao tất phải cùng người tu có quỹ đạo tương giao, mà ngôi sao tương giao với giáo chủ, lại là một ngôi sao chết.”
Nói xong, Cơ Độc chỉ vào một ngôi sao màu u lam.

Bạch Đàm nghi hoặc hỏi: “Lời này giải thích thế nào?”
“Người cùng giáo chủ mệnh số tương giao, đã chết.” Cơ Độc có ý ám chỉ.

“Chẳng lẽ ngươi là ám chỉ…!Vu Diêm Phù?” Bạch Đàm từng chữ từng chữ mà hỏi ngược lại.

Vu Diêm Phù là vết thương cũ trong lòng hắn, không dễ dàng quên được.

” Đúng vậy.”
Sắc mặt Bạch Đàm trở nên cực kỳ khó coi, từ kẻ răng phun ra vài chữ: “Như vậy, bản tọa nếu muốn luyện thành đại công, lẽ nào phải gian thi lão ma đầu kia sao?”
Dù là muốn trả lại hết sỉ nhục, ăn miếng trả miếng, hắn cũng không làm được cái loại chuyện bậc này.

Cơ Độc nghe hắn nói thẳng, lòng sợ hết hồn.

“Thiên Ma” Vu Diêm Phù là phong hoa tuyệt đại cỡ nào, tuy có uy danh đệ nhất cao thủ tây vực bên ngoài, nhưng vẫn có vô số kẻ ngưỡng mộ mà chạy theo như vịt, ngay cả công chúa Lâu Lan vừa gặp một lần đã nhớ mãi không quên y, phái người tới Đàn Thành mời y dự tiệc, vậy mà trong miệng Bạch Đàm, lại trở thành “Lão ma đầu.”
“Giáo chủ đương nhiên không cần phải làm như vậy.

Giáo chủ có từng nghe qua “Tri kỷ chi thuật” cùng “Âm phi” chưa? Nếu như “Minh Phi” đã chết, không thể hình giao, có thể thông qua phương pháp này mà mở lối đi riêng.

Nếu như giáo chủ không tin, có thể đi xem trong “Kinh Địa Tạng thập luân” nói gì.

Thi thể sư tôn an táng tại Vô Sắc giới, như vậy hồn phách vẫn còn lưu giữ, giáo chủ có thể nghĩ cách lấy một trong số hồn phách đó, luyện thành âm phi, trói hồn vào một pháp khí cụ, để sử dụng nó trong lúc tu luyện.”
“Ồ?” Bạch Đàm nhíu nhíu lông mày, nửa tin nửa ngờ.

Kêu hắn đi đối mặt với hồn phách của Vu Diêm Phù, hắn ngàn vạn lần không muốn, mà cũng là không dám.


Vu Diêm Phù là ma chướng của hắn, là trở ngại lớn nhất trên đường hắn tu luyện Lục Dục Thiên, nếu dựa theo lời nói của Cơ Độc, thì dùng phương pháp ngược lại, lấy ma chướng trợ giúp hắn tu luyện công pháp?
Thật là khó tưởng tượng.

Nhưng mà, đem hồn phách Vu Diêm Phù trói vào trong pháp khí, quả thật là thú vị vô cùng.

Ha, y đã đem hắn đùa bỡn trên tay nhiều năm như vậy, phong thủy lần này đã đổi chiều.

Cơ Độc nghe lời đoán ý, xem tâm cực chuẩn, hắn nhìn ra nghi ngại của Bạch Đàm, thì dựa sát vào, uyển chuyển nói nhỏ: “Giáo chủ nếu không làm được, Cơ Độc nguyện vì giáo chủ phân ưu.”
“Bản tọa vì sao phải tin ngươi?” Bạch Đàm nhếch lên đuôi mắt, nghiêng đầu, một tay đẩy vòng đeo bằng vàng trên vành tai Cơ Độc.

Đôi môi mỏng đỏ tươi gần trong gang tấc, nửa hé nửa mở, mê hoặc khôn tả, làm Cơ Độc – người đã từng chui vạn bụi hoa không dính phiến lá phong lưu lãng tử – cũng không tránh khỏi trong chốc lát thất thần.

Thình lình, Con mãng xà quấn trên tay bị đối phương nắm lấy.

“Lại nói, nếu ngươi là chưa xuất sư, ta còn phải gọi ngươi một tiếng Đại sư huynh nữa.

Vu Diêm Phù chết rồi, ngươi không đau không oán thì thôi, vì sao lại nghĩ trăm phương nghìn kế giúp ta không cho lão ma đầu an sinh?”
Cơ Độc lấy lại bình tĩnh, cổ họng khô khốc: “Thuộc hạ nhìn giống như người trọng tình trọng nghĩa?”
Bạch Đàm cũng cười theo, một đôi mắt phượng vừa lạnh vừa ma mị: “Lòng lang dạ sói, tâm địa rắn rết.”
Tuy là mắng người, cũng là giễu mình.

Cơ Độc mặt không đổi sắc, quỳ mọp xuống đất, hai tay chắp lại: “Đó là vì thuộc hạ có sở cầu.”
“Ngươi ngược lại thành thật.

Không giống những kẻ khác hư tình giả ý, nói trung thành tuyệt đối với bổn tọa, đều là đánh rắm.” Bạch Đàm cười lạnh một tiếng, tại lan can bằng đá ngồi xuống, “Nói đi, ngươi muốn điều gì?”
Cơ Độc không chút hoang mang, từ trong túi áo lấy ra một vật.

Bạch Đàm cúi đầu nhìn xuống, chớp mắt cả kinh, một cảm giác phức tạp khôn kể nảy sinh trong lòng ngực.

Cây Việt đao này, toàn thân Việt tựa như làm từ bạch cốt, đầu chuôi có khắc một gương mặt người mỏ ưng, đầu có sừng trâu, miệng ngậm đầu rồng, đôi mắt khảm lên một cặp ngọc thạch.

Hình dáng thân đao giống như một con chim bằng vàng muốn giương cánh bay, lưỡi dao có khắc một câu Phạn văn nhỏ, vàng chiếu chói lọi.

Bạch Đàm liếc mắt nhìn Thí Nguyệt Câu bên hông, một Câu một Việt, vốn là một đôi.

Hắn nhận ra vật này, đồng thời cũng có quan hệ chặt chẽ với nó.

Việt đao này chính là pháp khí lấy từ thần điện trong bản đồ kho báu, nó vốn là bảo vật trong tay nữ thần Laksmi vợ của thần Vishnu, không chỉ cùng một đôi với Câu đao của Vishnu, mà còn là then chốt để mở ra cánh cửa thần điện, năm đó lúc tuyết lở, cùng với hai loại pháp khí khác, bị một thợ thủ công may mắn chạy thoát đem theo ra ngoài.

Không ngờ, tin tức này bị bè lũ sơn phỉ biết, thợ thủ công bị ép vẽ ra bản đồ kho báu, rồi bị giết chết, một Việt một Câu cũng bị cướp đi, Câu đao năm đó rơi vào tay một vị trưởng lão Phù Đồ giáo, Việt đao lại bị người tranh đoạt không biết tung tích.

Sau đó, bản đồ kho báu bị Tây Dạ vương- phụ vương của hắn- đoạt được, phụ vương lại giao bản đồ kho báo cho quốc sư Phu Diêm Phù, lệnh y tìm kiếm bảo tàng kho báu bên trong thần điện.

Vu Diêm Phù phụng mệnh tra xét, phát hiện Việt đao bị dấu trong tay cung chủ Ẩn Nguyệt cung là một môn phái tà đạo ở Tây Cương, được đặt tên là “Phá Nhật”.

Phụ vương hắn nhất định là không biết, nhi tử sau khi được quốc sư tốt của ông thu làm đệ tử, bị người đối xử như thế nào–
Để đoạt được Phá Nhật, Vu Diêm Phù đem hắn trang điểm thành diễm cơ, tặng cho cung chủ Nguyệt Ẩn Cung mừng đại thọ năm mươi tuổi.

Kết quả, hắn học mấy năm mị thuật, rốt cục cũng có đất dùng.

Nhớ tới chuyện cũ năm đó, nghĩ lại mà lòng còn kinh.

Hắn gần như trần truồng ở trên tế đàn khiêu vũ, bị quăng vào lòng ngực yêu nhân bất nam bất nữ, thiếu chút nữa bị lão vũ nhục trước mặt mọi người, dùng miệng ngậm một đóa hoa tươi, đem phấn hoa thổi vào tai mắt đối phương.

Sợ hãi đến chảy nước mắt, hốt hoảng đến run cả người.

Vừa quay đầu lại, người nọ chỉ ở xa xa mà nhìn, không chút để ý phe phẩy quạt lông trong tay, môi mang ý cười, tao nhã lười biếng ngồi ở chỗ đó, cùng người khác trò chuyện đến là vui vẻ, giống như hắn đây chỉ là một màn kịch.

Ngay cả khi Các chủ Nguyệt Ẩn cung phát độc, hắn bị mọi người bắt, Vu Diêm Vù cũng không thèm liếc mắt một cái.

Bắt đầu từ hôm ấy, hắn đã rất rõ ràng, y và hắn, chẳng qua là loại cùng người qua đường ngẫu nhiên gặp mặt cũng không bằng.

Bị vứt trong thủy lao tối tăm không ánh mặt trời, xiên qua xương tỳ bà, nhận đủ mọi loại tra tấn.

Đôi mắt khóc đến mù lòa, cổ họng cũng bị độc câm, vẫn tâm tâm niệm niệm nghĩ, sư tôn sẽ không bỏ rơi hắn, sư tôn sẽ đến cứu hắn.

Hắn chờ đợi nha, chờ đợi nha, ở trong lao ngày ngày dùng bùn đắp nặn thành một pho tượng đất, gửi hi vọng vào phép màu nho nhỏ này, khát vọng Vu Diêm Phù sẽ nghe thấy tiếng gào thét trong tuyệt vọng của hắn.

Mà đợi rất lâu đợi rất lâu, Vu Diêm Phù cũng không có tới, nhưng lại có một tên sát thủ ở Nguyệt Ẩn Cung thấy thương hại hắn, người kia vì hắn mà phản bội Nguyệt Ảnh Cung, bảo hộ hắn chạy thoát, nhưng bản thân lại chết dưới tay Vu Diêm Phù.


Hắn cả đời cũng không quên được ngày đó.

Tại trước khi hắn hôn mê, Vu Diêm Phù từ trong khủy tay đã mất đi độ ấm của người nọ, ôm hắn lên nói rằng.

“Đàm Nhi, ngươi thế nào không nghe lời vi sư, tùy tiện theo người khác đi đâu?”
Giọng nói ôn nhu như thế, lại tàn nhẫn tới cực hạn, máu lạnh đến tận cùng.

Mạng ai trong mắt y, cũng đều là con giun cái kiến, không đáng nhắc tới.

Chỉ có người kia là cá biệt, là trong mười năm này, người duy nhất dùng chân tâm đối đãi hắn.

Nhưng hắn lại ngay cả dáng hình của người kia cũng không thể nhìn thấy.

Kêu hắn làm sao không thống hận đây?
…!
“Giáo chủ?” Cơ Độc thấy hắn tinh thần không yên, nhẹ giọng gọi.

Bạch Đàm như tỉnh giấc mộng, xoa xoa thái dương, không ngờ đã đổ đầy mồ hôi.

Hắn rũ mi xuống, con ngươi ảm đạm, lật lại chuôi Việt đao, cẩn thận xem xét.

Dưới ánh trăng, dòng chữ tiếng Phạn màu đỏ trên thân Việt dao như ẩn như hiện, theo cánh tay hắn khi tụ khi tán biến ảo khôn lường, chỗ liếc qua như lưu lại một đường bóng đen u ám, giống như có thể đem hư không cắt ra, sát khí bá đạo, là thần binh lợi khí mà cả thế gian hiếm thấy một lần, thực sự có thể cùng Thí Nguyệt câu hợp thành một đôi.

Thật sự thú vị, đồ vật Vu Diêm Phù cầu mà không được, lại từng cái từng cái rơi vào tay hắn.

Bạch Đàm khẽ vuốt thân Việt Đao, nhíu lông mày: “Vì Việt đao này, lão ma đầu năm đó phí công tốn sức không ít, cũng chẳng đoạt được, tại sao nó lại rơi vào tay ngươi? Ngươi đem nó đưa cho ta, lại là có ý gì?”
Cơ Độc khẽ mỉm cười: “Thực không dám giấu, thuộc hạ bản lĩnh khác thì không có, nhưng cực thiện thâu trộm.

Trong khoảng thời gian trước, giáo chủ chắc cũng nghe Nguyệt Ẩn cung có nội loạn, thuộc hạ nhân cơ hội dùng một chiêu thâu thiên hoán nhật.

Còn tại sao dâng cho giáo chủ, hẳn trong lòng giáo chủ cũng hiểu rõ?” Bạch Đàm tức giận nói: “Bản tọa ghét nhất cùng người khác vòng vo tam quốc.”
Cơ Độc nói: “Là vì bản đồ kho báu kia.”
Bạch Đàm đem Việt Đao giấu vào ống tay áo, đứng chắp tay: “Bản đồ kho báu đã bị bản tọa đốt trụi, ngươi còn không biết?”
Ý tứ rất rõ ràng, ngươi hết hi vọng đi, dĩ nhiên, đồ vào tay ta, ta sẽ không trả lại.

Cơ Độc dõi theo hắn, chỉ cảm thấy Bạch Đàm cầm chặt Việt Đao, thần thái trên mặt lộ đầy phòng bị, cực kì giống mèo nhỏ tham lam, đã được lợi mà còn không thu móng vuốt, ai tới gần đều phải cào một cái, nhưng trời sinh lại có da lông đẹp đẽ dụ người, khiến người ta không nhịn được nghĩ ôm nó vào lòng lòng, mạnh mẽ vuốt ve.

Đây cũng là nguyên nhân sư tôn trói hắn lại sao?
“Thuộc hạ từng nghe nói, giáo chủ có bản lĩnh đã gặp là không quên, chắc chắn, tự giáo chủ có phương pháp giải quyết.”
Bạch Đàm trong lòng hồi hộp.

Gã từ đâu mà nghe nói bản lĩnh này của hắn, ngay cả Vu Diêm Phù còn không biết, Cơ Độc là nghe hắn nói mơ sao?
“Mấy năm trước, có lần thuộc hạ đi qua tàng kinh các, ngẫu nhiên cũng gặp giáo chủ ở đó.

Thuộc hạ hiếu kỳ, chờ sau khi giáo chủ đi, liền tới kiểm tra, lại phát hiện tất cả ống trúc đều còn nguyên vẹn.

Sau còn có một lần, thuộc hạ ở ngọn núi sau Xà phòng phát hiện, nhìn thấy giáo chủ luyện chiêu “Tam phạm phá” trong Lục Dục Thiên, thế luyện kia bao hàm rất hoàn thiện, cực kỳ phức tạp, giáo chủ lại nhớ tới không sai một chỗ.”
“Được rồi.” Nhắc tới Xà phòng, Bạch Đàm cảm thấy xấu hổ không chịu nổi, lại còn có kẻ bàng quan xem hắn sống nhẫn nhục tạp bợ qua ngày? Không nhịn có chút thẹn quá hóa giận, lòng sinh sát ý, “Ngươi đây là uy hiếp bổn tọa?”
“Thuộc hạ không dám.” Cơ Độc một mực cung kính, “Điều thuộc hạ mong muốn, chẳng qua là có cơ hội được đi cùng giáo chủ, bên trong thần điện bảo vật mặt dù nhiều không đếm xuể, nhưng thuộc hạ thân mang bệnh nặng, chỉ cần một chén nước trong Biển Sữa thần điện.

Hơn nữa, tình cảnh của giáo chủ bây giờ, đúng là thập diện mai phục, thuộc hạ nguyện làm lá chắn bảo vệ giáo chủ.”
Bạch Đàm trầm mặc không nói.

Cơ Độc người này, thực sự là khôn ngoan, hắn khó mà lý giải được ý đồ của gã.

Nếu dám thẳng thắn bẩm báo như vậy, tất nhiên là có chuẩn bị, để lại hậu chiêu, như vậy nếu mình giết gã diệt khẩu, e rằng không thích hợp, một khi lộ ra bí mật mình nhớ bản đồ kho báu ra ngoài, bản thân sẽ trở thành mục tiêu công kích.

Mà người này nếu có thể làm lợi trảo tai mắt, thật là như hổ thêm cánh, quan hệ lợi ích gắn bó, so với cái gọi là trung thành lại càng có thể tin.

Cơ Độc cũng là người thức thời, không có tiến thêm một bước, chắp tay một cái: “Giáo chủ, thời gian đã không còn sớm, Cơ Độc còn chuyện quan trọng cần làm, nếu như có chỉ thị, giáo chủ cho ưng truyền tin là được, Cơ Độc hữu cầu tất ứng.”
Bạch Đàm thở phào nhẹ nhõm, phất ống tay áo, cho hắn đi.

Thấy người vừa phóng ngựa đi xa, hắn mới lấy “Phá Nhật” từ trong ống tay áo, tiện tay múa lấy vài đường, cảm thấy dùng thật vừa vặn, mới dùng mũi chân chấm nhẹ xuống đất, uyển chuyển nhảy lên, một chiêu Phi Thiên Tỳ Bà Thức, mềm dẻo tới cực điểm, vòng eo xoay chuyển, bổ, vén, chém, chặn, mạt, thế đao nhanh như chớp, ở trong hư không vẽ ra từng đường từng đường như sợi tơ, có thể so sánh với Phượng Hoàng Niết Bàn, chính là thế thứ ba trong tam phạm phá, “Địa ngục mười chín biến!”
Không phải rơi xuống địa ngục, linh hồn bị ép thành bột mịn, làm sao vừa đọc đã thành ma.

Nhìn thân ảnh trên cao, Ly Vô Chướng không nhịn được thở dài, nắm trong tay phong thư bằng vàng.


Thấy Bạch Đàm luyện đến say mê, cũng không tiện quấy rối, mới dự định rời đi, lại thấy hắn thân mình bỗng khựng lại, không biết thế nào, cả người như diều đứt dây từ trên đài chiêm tinh rơi xuống.

Ly Vô Chướng ngẩn người, lập tức phi thân bay lên, miễn cưỡng mới đỡ được người, còn chưa đáp xuống, Bạch Đàm liền đẩy hắn ra, một đường nhảy vào trong hồ nước trên đài chiêm tinh.

Không lâu sau đó, cả người ướt đẫm mà ra khỏi hồ, khuôn mặt trắng bệch như tờ giấy, lại đem Việt Đao ôm chặt trong ngực, giống như chỉ sợ bị người cướp, làm Ly Vô Chướng không biết nên khóc hay cười, tiến lên đón.

Còn chưa lại gần, thân thể Bạch Đàm bỗng dưng lảo đảo, nửa quỳ xuống đất.

Ho khan vài tiếng, liền phun một ngụm máu tươi.

“Giáo chủ? Người sao rồi?” Ly Vô Chướng cúi người xuống, đem đỡ hắn lên.

“Ha, không cần lo, mỗi lần phun được một chút máu, công lực bổn tọa liền tịnh tiến thêm một phần!” Bạch Đàm nở nụ cười, lau đi vết máu trên khoé môi, nói đại bịa chuyện, chỉ cảm thấy thập phần mất mặt.

Lấy được Việt Đao, liền đắc ý vênh váo, quên mất trong sách ghi kỹ muốn luyện “Địa ngục mười chín biến” cần luyện được Lục Dục Thiên tầng cao nhất thì mới được.

Huyết độc hắn còn chưa trừ, nội công cũng không học đến nơi đến chốn, xém chút là tẩu hỏa nhập ma.

Vừa muốn đứng lên, trời đất lại bắt đầu quay cuồng, cả người không tự chủ được mà ngã về phía trước.

Ly Vô Chướng cúi người ôm lấy hắn, không ngờ Bạch Đàm đã thu năm ngón tay thành trảo đặt trên đỉnh đầu mình, động tác Ly Vô Chướng chợt cứng ngắt, chạm vào thân thể nóng cháy, vẫn là đem người ôm ngang.

“Ngươi thật là to gan.” Bạch Đàm có chút yếu ớt, giọng nói lại như tiếng mèo kêu.

Ly Vô Chướng lỗ tai mềm nhũn, triển khai khinh công, nhún người nhảy lên.

Lúc ôm người xuyên qua Vô Sắc Giới, hoa tuyết lạc bay, hắn không khỏi nhớ lại ngày đông năm đó, phụng mệnh giáo chủ bắt Bạch Đàm đang đào tẩu, ngày đó cũng giống như vầy ôm người trở về, mà người trong ngực hắn nhỏ giọng khóc nức nở.

Ta không muốn lại nhìn thấy sư tôn, sư huynh, huynh thả ta đi có được không?
Cầu huynh.

Khi đó hắn tại sao lại không đáp ứng chứ?
Nếu như khi đó Bạch Đàm đi thật, sẽ không dẫn tới cục diện hôm nay.

Sư tôn mà hắn kính ngưỡng đã chết, sư đệ mà hắn thương yêu đã biến thành người mà ngay cả hắn cũng phải sợ hãi.

Nếu là sai đều là lỗi tại hắn, hắn ngàn vạn lần không ngờ tới Bạch Đàm chôn sâu hận ý như vậy.

Ly Vô Chướng thở dài, nhưng mà sư tôn, người rõ ràng đã động tâm với hắn, nếu không, tại sao lại rơi vào kết cục như giờ?
“Dám mạo phạm ta như vậy, ngươi đúng thật tự coi mình là sư huynh của ta?”
“Cũng không phải vậy.” Ly Vô Chướng tâm tình ảm đạm, trên mặt vẫn là dáng vẻ cợt nhã, bước nhanh không ngừng, “Bảo vệ giáo chủ là chức trách của thuộc hạ, thỉnh giáo chủ chớ nên trách tội mới phải.”
Đang nói, một vật gì đó tiến vào cổ tay áo hắn, ủi ủi một cái, thò cái đầu tam giác nhỏ ra hướng hắn làm nũng, thì ra là nhóc con vừa nhận hắn làm chủ nhân – thằn lằn nhỏ.

“Tam độc, chỉ có ngươi ngược lại hiểu ta.” Bạch Đàm sờ sờ đầu của nó, chợt Tam Độc nhảy xuống đất bỏ chạy, nhanh như chớp chạy tới một nơi cách đó không xa, tầm mắt hắn cũng bị dẫn tới nơi đó, khuôn mặt liền biến sắc.

Ly Vô Chướng cũng nhìn lại, thì ra là cây ưu đàm nở hoa bên cạnh giếng ủ rượu bị phong bế, trong màn đêm nhìn lại, khác nào từng đóa, từng đóa trắng hơn bông hoa tuyết, đẹp đến kinh tâm động phách.

Rượu trong giếng, là loại rượu ngon đích thân Vu Diêm Phù tự tay cất nhưỡng, những năm về trước y thường đến nơi đó uống rượu ngắm hoa.

Có gió đột nhiên nổi lên, cánh hoa rơi rào rào, bóng cây lồng bóng, tựa như trong không gian biến ảo một bóng người.

Nam tử ngồi bên cạnh giếng, khoác trên người trường bào hắc vũ, một dung nhan như ngọc nổi bậc, một suối tóc đen tùy ý xõa tung, đang vỗ về đàn Không thuần trắng đầu phượng trước người, hoa quỳnh khắp nơi ảm đạm lu mờ.

Ánh trăng dịu dàng làm giảm đi thần thái lạnh lùng của đuôi mày khoé mắt, khiến ý cười của y càng thêm đầu độc nhân tâm.

Nhưng những lời nói ra, lại từng câu từng câu đâm thẳng vào tim gan.

“Ta đối ngươi, tựa như đối hoa quỳnh, ngày ngày tưới, cẩn thận nuôi dưỡng, ngươi sắc hoa rực rỡ chỉ là rượu trong chén ta, vì ta mà uống, vì ta suy vong.

Những cái khác, chớ mà si tâm vọng tưởng, có hiểu hay không?”
Cách thức ấy dưỡng dục hắn lớn thành người, cái người mà hắn từng coi là nhật là nguyệt, cũng chính là kẻ trong thiên hạ này đối với hắn tàn nhẫn nhất.

Bạch Đạm giống như bị hỏa thiêu quay đầu, trừng mắt nhìn: “Hừ, ta không phải sai người đem đốt cái cây này? Tại sao giờ chúng lại nở hoa? Đúng là bám dai như đỉa, chờ đó ta sẽ thiêu chết ngươi lần nữa.”
Ly Vô Chướng tăng nhanh tốc độ, vội vã rời đi.

Bạch Đàm được gọi tên Bạch Đàm, cũng bởi vì cái đêm hôm ấy, lúc mang hắn về Thiên Sơn, hoa ưu đàm ba ngàn năm mới nở một lần bỗng chốc cùng nở hoa, Vu Diêm Phù tâm trạng thật tốt, liền ban cho hắn chữ “Đàm” làm tên.

Bây giờ, hoa quỳnh đã nở, mà cảnh còn người mất.

…!
Một luồng khí tức yếu ớt trong khí hải vốn dĩ trống rỗng ngưng tụ, Vu Diêm Phù chậm rãi mở mắt.

Quỷ Đằng quấn quanh thân tại trong nước đã mở ra, trôi nổi bồng bềnh.

Y mở ra năm ngón tay, đem nội lực tập hợp tại lòng bàn tay, rót vào trong nước.

Mấy cây Quỷ Đằng tựa như xà sống nhẹ nhàng chuyển động, quấn lấy một bên tay, mang y nổi lên.

Vu Diêm Phù bơi cạnh thành ao, nhô đầu ra khỏi mặt nước, cánh tay gầy gò không thể đỡ được thân người đứng lên, chỉ có thể miễn cưỡng bám vào thành đàm.

Y thở một hơi, nhìn vết thương khủng bố trên cổ tay, con ngươi cực kỳ u ám.


Nực cười nhất chính là, vết sẹo này, là do y sai người cắt xuống.

Ngày đó, nếu như y không phế bỏ gân mạch tứ chi của nguyên chủ thân thể này, có lẽ hôm nay không gian nan tới vậy.

Cái này chẳng lẽ gọi là nghiệp báo?
Y không tin số mệnh, không sợ thần phật, nhưng lâm vào tình trạng này, y không thể không tin.

Vu Diêm Phù ngưng mắt nhìn hình ảnh phản chiếu của mình dưới đáy nước.

Năm đó, ngươi bởi vì sư phụ giết chết người này, thương tâm lâu đến vậy, không biết ta bây giờ chiếm túi da của hắn.

Đàm nhi, nếu ngươi biết được, có nhẫn tâm giết chết sư phụ lần nữa hay không?
Lệ khí trong ngực cuồn cuộn, y mở ra năm ngón tay, cật lực nắm lấy khối đá góc cạnh bên thành ao, từng chút từng chút mà trèo lên trên, mu bàn tay tái nhợt cơ hồ nổi đầy gân xanh.

Ở phía dưới, Quỷ Đằng từng nhánh từng nhánh bám vào vách tường lan ra, như xúc tu nắm lấy trụ đá, mang y hoàn toàn kéo ra khỏi đầm nước.

Y còn chưa bò được tới trận Phù Đồ chuyên để luyện công, ngoài cửa đã nghe thấy tiếng bước chân.

Vu Diêm Phù lùi lại trong ao, chỉ chừa lại một đôi mắt lộ trên mặt nước.

“Cọt kẹt” một tiếng, một người ôm trong ngực một người đẩy cửa bước vào, đem hai món đồ vật đặt trên bàn, sau đó đi tới.

Y lặn vào trong nước, lẳng lặng theo dõi, thấy Ly Vô Chướng ôm Bạch Đàm cẩn thận từng li từng tí đặt bên cạnh ao, sắc mặt Bạch Đàm giờ ửng đỏ, dường như mệt mỏi cực kì nhắm ghiền hai mắt, để mặc người khác thay mình cởi áo tháo dây lưng.

Vu Diêm Phù không tự chủ được nhìn chằm chằm cái tay trên người hắn làm loạn, trong lòng ngửi thấy một tia ám muội.

Một là nhị đệ tử mà mình trọng dụng nhất, một là sủng vật của y, hai người này từ khi nào dây dưa cùng một chỗ?
Là lúc mình còn sống? Vậy sao mình không hề phát hiện?
Y bơi lại gần bên, duỗi cái tay ướt đẫm như bàn tay ma quỷ nắm lấy tay Ly Vô Chướng.

Không ngờ dược nhân trầm lặng sẽ có động thái này, Ly Vô Chướng buồn bực cứng người tại chỗ.

Bạch Đàm mở mí mắt dày đậm, liếc mắt nhìn hai cái tay trước ngực mình, nhất thời không rõ vì sao.

“Ngươi tên dược nhân này muốn làm cái gì? Ly Vô Chướng nhấc tay lên, cảm thấy vô cùng quái dị.

Vu Diêm Phù nhìn Bạch Đàm có chút yếu ớt, dáng vẻ mềm nhũn dựa vào lòng ngực kẻ khác, nhíu nhíu lông mày, một câu “Vi sư” muốn thốt ra khỏi miệng, đến bên mép, mới đổi lại thành “chủ nhân”.

Y há miệng, giọng nói đứt đoạn: “Trên người chủ nhân lại tỏa nhiệt, để ta tới giúp chủ nhân.”
Biểu tình trên mặt Ly Vô Chướng lại càng quái dị.

Hắn không phải chưa gặp qua dược nhân, dược nhân đều là bộ dáng dịu ngoan ngốc nghếch, nhưng dược nhân trước mắt này thực sự quá chủ động, chủ động đến mức có chút không bình thường.

“Lão ma đầu kia nuôi dược nhân tất nhiên là khác với mọi người.” Bạch Đàm nở nụ cười, căn dặn Ly Vô Chướng: “Vô Chướng, ngươi ra ngoài trước, bản tọa sẽ trị thương cho chính mình, kêu Nhân Đà đợi lát nữa rồi hãy tiến vào.”
Ly Vô Chướng gật đầu, đóng cửa lại, lui ra.

Vu Diêm Phù vẫn còn chìm đắm trong biệt hiệu “Lão ma đầu” của mình, chưa có khôi phục tinh thần.

Tại sao, trong mắt tiểu tử này, y chẳng những là “ma đầu”, mà còn là “lão”?
Bạch Đàm cởi giầy tất ra, đem chân trần ngâm vào trong nước, đang còn muốn cởi thắt lưng.

Cũng không biết thế nào, ở dưới ánh mắt ngầm ý “xin hãy cởi áo ra” của dược nhân, hắn có chút không dễ chịu.

Không phải hắn chưa từng khỏa thân trước mặt người hầu, nhưng dưới ánh mắt xem xét của tên này, hắn không hiểu tại sao lại xấu hổ, giống như đối diện với Vu Diêm Phù.

Rõ ràng, dược nhân này tâm tính lãnh đạm, không có một chút cảm xúc khác thường, chỉ là nhìn chằm chằm hắn không chớp mắt, tuy mắt không có độ ấm, nhưng là rất chăm chú.

Bạch Đàm không thể nhịn được, cả giận nói: “Ngươi nhắm mắt lại, không cho phép nhìn ta.”
Vu Diêm Phù theo lời hắn nhắm mắt, trong tâm lại nghĩ, trên người ngươi có chỗ nào sư phụ đây chưa từng thấy chứ?
Tiếng ùm vừa vang, Bạch Đàm nhảy xuống nước, nước đá lạnh lẽo bao lấy thân thể, làm cảm giác thiêu đốt tận tâm cam lập tức thối lui, ngay cả thân thể dược nhân cũng như tản ra từng luồng từng luồng khí tức mát mẻ, hắn không tự chủ dán lại gần, xoay người đem y đặt ở vách ao, cúi đầu đặt tại mạch máu trên cổ, tìm một chỗ tốt hạ môi xuống, mạnh mẽ cắn vào.

Mãnh liệt mút lấy mấy ngụm, rồi vừa liếm vừa gặm, ăn giống như hổ đói vồ mồi, cũng không thèm quản tới tướng ăn.

Bạch Đàm nuốt “Ực” một ngụm máu lớn, thần trí tựa hôn mê, mềm mại ngã xuống người dược nhân bên dưới.

Tóc mai ướt át quấy nhiễm cổ họng của Vu Diêm Phù, ngứa tới cào tâm.

Y dùng tay nâng lên cằm thiếu niên, rũ mắt nhìn lại, lơ đãng nhìn thấy dấu răng trên vành tai tựa như cánh hoa mỏng của thiếu niên, tầm mắt lẫn hô hấp đều ngưng lại.– cái dấu răng cắn này, là trước khi y chết cắn xuống.

Trong lòng Vu Diêm Phù run rẩy từng hồi, mơ hồ lại muốn đến gần cắn thêm một cái.

Hiển nhiên, y cắn một cái còn chưa đủ.

Tiểu tử này chỉ biết mình là dược nhân của hắn, cũng không biết, bản thân hắn nuốt huyết xá lợi của mình, cũng có thể coi là dược nhân của mình.

Máu, nước bọt, nước mắt, dịch thể cả người đều chứa đựng tinh hoa của huyết xá lợi, phương pháp nhanh nhất chính là sử dụng tấm thân xử nam của hắn để lấy lại nội lực, một lần ra tay liền có thể đoạt lại nội lực của chính mình.

Nếu lấy thân phận “Ân Nhân” này, cũng không phải là việc gì quá khó?
Hết chương 9.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.