Đọc truyện Dược Nhân Độc – Chương 57
– Đọc nhiều truyện hơn tại website ngontinhplus.com –
Si tâm cổ này rất tàn ác, lại không dễ dùng…Huynh muốn đem nó đối phó với người nào?”
Tư U cầm cổ trùng nhét vào tay áo, ” Việc này không cần ngươi quản, bổn ma tự có an bày.”
Liên Cưu lại rất hứng thú: “Tại hạ thấy huynh không giống kẻ sẽ khốn đốn vì tình…!Tại hạ rất tò mò, người nào làm đường đường Tư hộ pháp muốn cầu mà không được, một hai phải dùng cách mê hoặc này để nắm giữ tâm can?”
Giọng nói Tư U chợt âm trầm: “Bổn ma nói, đây là việc riêng của bổn ma.”
“Tất nhiên, tất nhiên.” Liên Cưu uống một ngụm rượu, “Nhưng tại hạ phải nhắc nhở huynh, nếu hạ cổ với ai, nhất định ánh mắt đầu tiên phải thấy được huynh, hạ cổ tuy có thể nảy sinh tình dục, khiến người trúng cổ nhất thời toàn tâm toàn ý yêu huynh, ngoại trừ huynh không có kẻ khác, nhưng sẽ không yêu cả đời.
Huynh đối với hắn tình ý càng sâu, chấp niệm càng lớn, thì cổ trùng sẽ suy yếu càng nhanh.
Đến lúc cổ trùng chết đi, thì mộng xuân cũng tàn, hết thảy lại thành không, ngày hắn chết cũng liền kề, huynh phải chịu đau khổ ly biệt, đó là đại giới.”
……………………………………………………………………………………………………!
Tư U ngẩng đầu uống một ngụm rượu, trầm tư nói: “Là uống rượu độc để giải khát sao? Giây lát…giây lát cũng tốt.
Ta không cầu một đời một kiếp, chỉ mong ấm áp nhất thời, nếu y chết, bổn ma sẽ cùng chết.”
Bạch Đàm nghe Tư U nói câu này, trong lòng nhen nhóm cảm giác bất an–
Hắn sinh tình với lão ma đầu như vậy, hay là muốn lão ma đầu dùng?
Nghĩ như thế, trong đầu hắn bất giác tưởng tượng cảnh hai người thân mật âu yếm, liền nắm tay thành đấm.
Thì ra…Hắn vẫn không bỏ xuống được.
Liên Cưu uống một ngụm rượu, lại nói: ” Huynh nói thử xem, hiện tại Thiên Túc cùng tiểu yêu nghiệt kia có phải đang ở chung hay không?”
“Cũng có thể, nhưng mà bọn họ không đi xa được.
Cơn bão cát này xem ra không sớm tan, bọn họ nhất định ở gần đây tránh bão, chờ thời tiết tốt hơn, ta sẽ phái chim ưng ra ngoài thu thập tin tức.”
“Cũng tốt” Liên Cưu vỗ vỗ con sói thảo nguyên đang nằm bên cạnh.
“Nó cũng có thể giúp.”
Bạch Đàm nghĩ thầm, hai kẻ này đúng là đang cấu kết làm việc xấu, nếu không phải Ly Vô Chướng còn thương tích trên người, hắn sẽ ra tay xử lý hai tên này.
Không nghĩ ở lại, Bạch Đàm kéo Ly Vô Chướng lùi đến chỗ buộc ngựa, thì đúng lúc này hắn cảm thấy một vật thể thon dài chạm vào mắc cá chân, là rắn! Hắn theo bản năng thu chân, dùng Thí Nguyệt trong tay chém xuống, ai ngờ cái đầu rắn bị chặt đứt vẫn lao tới, cắn lên bắp chân mình!
Bạch Đàm bị đau khẽ rên lên, lập tức phía đầu bên kia có tiếng thú gầm rú, nghiêng đầu vừa nhìn, quả nhiên thấy Liên Cưu cùng con sói đã đứng dậy, trong lòng liền kêu không ổn, một chân cũng tê rần.
“Người nào ở đó!”
Liên Cưu quát to, con sói lớn kia cũng nhảy lên, mạnh mẽ lao qua hàng bụi rậm cao đến eo, động tác nó nhanh như chớp, lập tức Bạch Đàm cầm Thí Nguyệt, chém xuống một đao.
Chỉ nghe nó rú lên thảm thiết, đầu sói liền rớt xuống, máu văng ba thước.
“Tiểu yêu nghiệt!”
“Đúng là đạp mòn giày không tìm được, ai ngờ lại ở đây!”
Thấy vài bóng người đã đuổi sát tới, Bạch Đàm nhanh đẩy Ly Vô Chướng lên lưng ngựa, bản thân chưa kịp lên, thì một đạo kình phong phía sau lưng đã xé gió vút tới, hắn lập tức vung chưởng lên thân ngựa, làm nó ăn đau điên cuồng chở Ly Vô Chướng rời đi, một tay huy đao chắn sau lưng, chân bị thương không tiện nhảy lên đành lăn người một cái, tránh đòn truy kích của Liên Cưu, lại thấy lợi trảo đã ở trước mặt, liền dùng “Tru thiên hóa ma chưởng” nghênh tiếp, chớp mắt, lại dùng “Yêu thị mị hành”.
Hiện tại hắn nhiêu cốt đã khai, trên người mị khí cực nồng, phối cùng mị thuật, sao Liên Cưu có thể chống lại, tức khắc ngẩng người, bị Bạch Đàm một chưởng đánh trúng ngực, miệng phun ra một búng máu, đánh bay đập vào thân cây.
Nhưng Bạch Đàm còn chưa kịp đứng dậy, một vật màu đen đã nhanh chóng bay đến, hắn một tay bắt lấy, thân thể trượt mạnh ra sau, Tư U như hình với bóng ép sát, âm hồn không tan ở trên không đối chưởng, giao thủ được mấy chục cái, Bạch Đàm vẫn vô pháp thoát thân, độc tính lại tái phát, liền rơi xuống hạ phong, cùng Tư U đối chiến, chưởng phong cả hai liền đánh trúng ngực đối phương, chấn động khiến hai bên lùi xa mấy mét, Bạch Đàm nhân cơ hội duỗi tay triệu hồi Thí Nguyệt, lại thấy Tư U vung tay, trường tác uốn lượn, ngăn đạo hàn quanh chém đến, nháy mắt lại quấn chặt chân bị thương của hắn, lập tức treo ngược hắn lên thân cây.
Bạch Đàm mắt thấy trời đất quay cuồng, đầu óc choáng váng, bản thân không xuất được lực ở trên không trung giương nanh múa vuốt, lại không nắm được bất cứ vật gì.
“Tiểu tử không biết trời cao đất dày!” Tư U cười dài đi đến, nắm tóc thiếu niên lên ngửi, ” Quả nhiên mùi của hồ ly tinh, thật ghê tởm, ta phải thiêu sống ngươi, để trừ hại cho võ lâm.”
Dứt lời, liền lấy ra một mồi lửa trong ngực, chậm rãi để sát vào ngọn tóc thiếu niên.
Bạch Đàm liều mạng giãy giụa, tóc lại bị gã nắm chặt, không thể động đậy, ngọn lửa nháy mắt đã bùng lên, tạo ra một mùi khét nồng nặc, nhưng đúng vào lúc này, một trận kình phong đã đánh đến, giây lát đem lửa dập tắt! Một bóng người từ trên cao lao đến, ôm Bạch Đàm vào ngực, Tư U sợ hãi kêu lên một tiếng: “Giáo chủ –”
Lời còn chưa dứt, gã đã bị tát hai cái thật mạnh, bị đánh văng xa mấy trượng, ngã trên đất.
Vu Diêm Phù cởi trường tác cho hắn, ôm thiếu niên vào lồng ngực, nắm lấy đoạn tóc đã cháy khô, dùng đao chặt đứt, cúi đầu nhìn khuôn mặt đã trắng bệch không còn chút máu, trong lòng cũng khó chịu: “Còn nơi nào bị thương?”
Bạch Đàm mới từ trên cây xuống, đầu váng mắt hoa, lại thoáng thấy Tư U bò dậy, gã nhấc tay, một vật thể màu trắng đã xé gió bay đến, hắn vội vàng che chở Vu Diêm Phù, một chưởng bổ đến.
Vật màu trắng kia gặp vật cản liền hóa thành bột mịn, vút một cái con trùng cổ bay đến, lại không dám tiến gần Vu Diêm Phù, nháy mắt đã chui vào lòng bàn tay hắn.
Bạch Đàm lùi về sau vài bước, nhắm mắt, Vu Diêm Phù liếc thấy tay Tư U lại duỗi đến, đồng tử liền co rút, sợ gã lại làm thương Bạch Đàm, xuất một chưởng đánh gã văng xa, xoay người ôm lấy Bạch Đàm: “Đàm Nhi!”
Bạch Đàm nghe giọng của y, tim đập kịch liệt, giống như năm đó lúc từng động tâm.
Nhưng lòng hắn hiểu rõ, bản thân rất nhanh…!rất nhanh sẽ chết.
Mang theo trái tim không còn thống khổ chết đi, cũng có thể xem là chuyện tốt.
Hắn như trút được gánh nặng, trên người lại khô nóng, giống kẻ uống say, vô cùng khát khao cùng người này thân thiết, nhịn không được ôm sát cổ Vu Diêm Phù, đem đầu vùi vào cổ y, ưm một tiếng: “Sư tôn…”
Vu Diêm Phù chấn động, cảm thấy bản thân như ở trong mơ: “Sao thế, Đàm Nhi?”
“Ta rất sợ…Người ôm ta, đừng buông.” Bạch Đàm lẩm bẩm trong miệng, nói xong liền rút vào lồng ngực y.
“Được, vi sư không rời bỏ ngươi.” Vu Diêm Phù bắt mạch cho thiếu niên, thì thấy mạnh tượng hỗn loạn không bình thường, ánh mắt liền trầm xuống, ôm người, đi đến trước mặt Tư U, dùng một tay bóp chặt cổ gã.
“Tư u, ngươi đã làm cái gì?”
Tư u ngẩng đầu, khuôn mặt thê lương khẽ nhắm mắt, giọng run rẩy: “Giáo chủ…thuộc hạ không nên cãi lệnh người, người nếu muốn lấy mệnh thuộc hạ, thuộc hạ không dám trái, mong nhận cái chết.”
“Ngươi cho rằng bổn tọa không thể xuống tay?” Vu Diêm Phù mâu quang lạnh lẽo, một bàn tay di chuyển sau cổ gã, hỗ khẩu ghì chặt, sau đó liền nghe một tiếng xương kêu răng rắc khiến lòng người sợ hãi, ngón tay liền xuyên qua ba phần xương tỳ bà.
Tư u kêu thảm một tiếng, cả người run rẩy.
Vu Diêm Phù từng chút từng chút di chuyển đến cổ tay gã, đôi con ngươi nheo lại, trong đáy mắt lóe ra sát ý nhàn nhạt: “Tư U, nghĩ đến lần đầu ngươi xuống tay với hắn, bổn tọa niệm tình số ngươi chưa tận, có công giúp đỡ bổn tọa, không có truy cứu, nhưng ngươi đừng lợi dụng lòng nhân từ của bổn tọa xem đó là kim bài miễn tử.
Bổn tọa hỏi ngươi lần nữa, ngươi hạ cái gì lên người hắn? Bổn tọa hỏi một lần, liền bẻ gãy một cái xương của ngươi….cho đến khi ngươi chịu nói mới thôi.”
Chiếc mặt nạ bằng ngọc tỏa ra hàn ý lạnh thấu xương, giống như pho tượng “Ngọc Diện Tu La”.
Tư U toàn thân rét lạnh, như rơi vào địa ngục hàn băng, thủ đoạn người này gã là người rõ nhất.
Chẳng qua giờ này, người nhận lãnh lại là bản thân.
“Là…..!Là Liên Cưu hạ cổ, thuộc hạ chỉ là….chỉ là không nhịn được mối thù mất cánh tay!”
Vu Diêm Phù càng siết chặt ngón tay, niết xương tỳ bà của gã kêu lên răng rắc: “Bổn tọa đã hứa báo thù cho ngươi? Ngươi vì sau không ở lại Long Môn chờ, ngược lại chạy theo người của Nguyệt Ảnh Cung?
Tư U đau đến mặt tái nhợt, không chịu được lắc đầu, chỉ cảm thấy không xong đến nơi, liền quỳ rạp xuống: “Thuộc hạ vừa rời khỏi Long Môn, thì gặp đoàn người của Liên Cưu, biết được bọn họ muốn tìm người cùng trở về Nguyệt Ảnh Cung, thuộc hạ liền nghĩ đến thân phận đặc thù của giáo chủ, nên cùng đồng hành với bọn họ.
Ai ngờ lại gặp hắn ở đây….”
Vu Diêm Phù ra tay nhanh như chớp, một tay điểm xuống huyệt vị của gã, đem mấy chỗ huyệt vị quan trọng phong bế: “Bổn tọa tha ngươi một mạng, xuyên xương tỳ bà của ngươi, phế một kinh mạch, để ngươi không dùng được trường tác, cũng không xài được tay này.
Nếu lại có dị tâm với hắn, bổn tọa liền khiến ngươi sống không bằng chết.”
Tư U run rẩy quỳ rạp trên mặt đất, khuôn mặt vặn vẹo như khóc như cười.
“Tư u tạ……!tạ ân giáo chủ tha mạng.”
– – giáo chủ, rất nhanh……!rất nhanh ngài sẽ biết được, cảm thụ của ta bây giờ.
Tiểu yêu nghiệt kia sớm thôi sẽ chết, mà Tư U không rời bỏ ngài, chết không thay đổi.
Lúc Vu Diêm Phù ôm Bạch Đàm đi về trước vài bước, thì thấy một chiếc xe ngựa đang rời khỏi ốc đảo, liền lập tức tung người nhảy lên, đánh gục mấy gã trên xe, kéo Liên Cưu từ trên xe xuống, lại thấy sắc mặt của gã xanh mét, máu tươi đầy miệng, đã bất tỉnh nhân sự.
Không có thời gian quan tâm việc khác, Vu Diêm Phù điểm hai huyệt trên người Liên Cưu, rồi đẩy người qua một bên, lập tức ôm Bạch Đàm vào thùng xe, cởi y phục xem thương thế của hắn, giải độc chữa thương.
Khi máu độc được hút ra, Bạch Đàm liền mơ màng tỉnh dậy, vừa mở mắt, thì thấy Vu Diêm Phù đang ngồi xổm ở phía dưới, cúi đầu nâng mắt cá chân của hắn, khuôn mặt bị băng vải bao lấy nhuộm đầy máu tươi, không khỏi sửng sốt, nói khẽ: “Sư tôn.”
– —————.