Đọc truyện Dược Nhân Độc – Chương 51
Giờ phút này, Bạch Đàm chỉ cảm thấy vô cùng nhục nhã, cố tình tránh tay y nhưng không ngờ lại phát hiện Phá Nhật Việt không biết từ khi nào đã rơi vào tay đối phương.
Không đợi người khác nâng mấy người trọng thương từ trên đài xuống, hắn liền hướng Vu Diêm Phù tung ra sát chiêu, chính dụng nguyên hình một chiêu trong “Địa ngục mười chín biến” vừa mới học được, Vu Diêm Phù lập tức sử dụng chiêu “Vũ phong lộng nguyệt” tránh đi, nhưng trước ngực vẫn bị đao khí xé rách, da thịt truyền tới từng trận đau đớn, y quét mắt nhìn ngực mình, một đạo vết thương hiện ra trước mắt, quả nhiên giống hệt vết thương trên người đệ tử Không Hành Môn, thì nội tâm liền trầm xuống đến tận đáy–
Y sao không nhận ra miệng vết thương do hung khí của mình tạo ra?
Thí nguyệt là loại binh khí một khi đã nhận chủ, Tư U căn bản là không thể dùng, dấu vết trước mắt, chính là chứng cứ vô cùng xác thực.
“Bổn tọa lúc ấy chẳng qua muốn giết Tư U, không cẩn thận mới làm thương người nọ!”
Lời biện giải của hắn chìm trong biển người lên án, dường như nhỏ nhoi không đáng kể.
Ta không có! Ta không có! Ta không có! Hắn nhất thời cực kì giận giữ, huyết khí nghịch chiều, ngực như muốn bạo liệt, trong lòng không thể kiềm được mà sinh ra sát ý mãnh liệt, chỉ muốn hủy thiên diệt địa, cùng mọi người đồng quy vu tận, hắn tung người nhảy lên đỉnh đầu tượng Phật trên lôi đài, trong tay súc khởi nội lực, nhìn chằm chằm một tăng nhân có vẻ mặt trống rỗng, dùng “Tru thiên hóa ma chưởng” bất nhờ vung đao qua.
Trong nháy mắt, một tiếng duệ ngân kinh thiên động địa chấn động đến tận trời, như trận gió lớn mà càng quét, thế đi rào rạt, trực diện hướng thẳng mấy người Không Hành Môn.
Sắc mặt Vu Diêm Phù khẽ biến, một tay vung ra, trường tác như đầu xà quấn lấy cái trống lớn, quăng tới trước mặt nhằm ngăn cản đòn tấn công chí mạng vào mấy người Không Hành Môn, chỉ thấy mặt trống cứng rắn đều bị lõm vào trong, mấy cái tăng nhân vẫn bị chấn động đến văng ra ngoài, cửa hình đầu rồng cũng ầm ầm sập xuống!
Vu Diêm Phù nhảy lên, đáp xuống đầu vai tượng Phật, Bạch Đàm chém giết đến đỏ mắt rồi, vừa thấy y xông lên, cũng không nghĩ nhiều, lại tung ra một chiêu, cơn gió lốc làm nửa phần vai của tượng Phật dập nát, Vu Diêm Phù xoay người đáp xuống phần trên tay Phật, khó khăn lắm mới né được, vậy mà phế phủ vẫn bị chấn động đến đau nhức, hai lỗ tai ong ong, dù cho Phá Nhật còn ở trong tay, thế nhưng muốn chiến đấu cũng thập phần gắng sức, không khỏi hối hận vì lúc trước đã dạy sói con này quá nhiều.
Giờ phút này, ý niệm trong đầu y lại càng thêm rõ ràng– tuyệt đối không để hắn nắm giữ võ công.
Nếu không, dù sớm hay muộn cũng phải gặp di thiên đại họa.
Vu Diêm Phù trái tránh phải né, cũng không tiếp cận được Bạch Đàm: “Bạch Đàm! Ở trên lôi đài quýêt đấu sinh tử thì được nhưng đánh dưới lôi đài chính là làm bậy, sẽ trở thành kẻ địch của toàn võ lâm!”
Bạch Đàm đứng trên đầu tượng quan sát mọi người, cuồng tiếu vài tiếng: “Thế nhân khinh ta nhục nhã ta, xem ta là yêu nghiệt, cùng coi ta là địch thì có khác gì! Bổn tọa sợ cái gì? Bổn tọa chính là không sợ sinh tử, không sợ thần Phật! Nghịch thiên vọng hành làm xằng làm bậy thì thế nào! Bổn tọa giết người chính là nhất thời thống khoái!”
Dứt lời, hắn vậy mà dùng một đao chém xuống đầu tượng Phật, dẫn tới một tràng tiếng kinh hô, rồi nhảy lên không trung, lập tức bay lên khung đỉnh, đáp xuống bảo cái kim quang* trên đầu tượng Phật, thì phát hiện ở trung tâm bảo cái có một đôi tượng phi thiên bốn tay nâng một cái khay, trên khay có đặt một hạt châu lớn màu đỏ rực rỡ.
Hắn lập tức hiểu ra, hạt châu này chính là huyết xá lợi chỉ có võ lâm minh chủ mới có quyền đoạt, hạt này cùng hạt hắn đào từ tim Vu Diêm Phù là giống nhau, theo lời đồn, nếu ăn được viên huyết xá lợi này thì có thể nghe tiếng của thần, nội lực trong phút chốc sẽ tăng thêm mấy thành và “Giác giả” – người bất tử bất diệt trong Thành Tàng Long- sẽ nhận người đoạt nó làm Đế Thích Thiên, nghe lời người đó, tùy nghi sai khiến.
*Bảo cái kim quang: lộng bằng vàng che phía trên tượng phật
– Đọc nhiều truyện hơn tại website ngontinhplus.com –
Bạch Đàm cười lạnh một tiếng, thấy thắng lợi đã trong tầm tay, lập tức nhảy tới chính giữa bảo cái, muốn đoạt lấy huyết xá lợi.
Vừa thấy cảnh này, mọi người trong lâu đều xôn xao thầm thì không tốt, nhưng vì e Bạch Đàm, không một người nào dám xông lên.
Khi đầu Phật gãy rơi xuống lôi đài, phát ra một tiếng ầm vang đến đinh tai nhức óc, giống như tiếng than khóc của Phật Đà, vang vọng đến thiên không đại địa, đủ làm nhật nguyệt vô quang vạn vật suy tàn.
Lúc này, rất nhiều người đã bắt đầu nhớ tới lời đồn không biết bao giờ đã lưu truyền về thời khắc nhật thực, khi ấy tai họa sẽ lâm thế, ma vật ra đời, địa ngục mở rộng.
Mọi người không hẹn mà cùng nhau suy đoán, tên ma vật kia cùng người đứng ở trên cao, thiếu niên không ai vượt nổi chính là cùng một người.
Giờ đây, Vu Diêm Phù sao có thể để hắn dễ dàng đoạt được huyết xá lợi, bèn thuận thế dẫm lên phần cổ tượng Phật rồi nhảy lên bảo cái, thì thấy Bạch Đàm đang vươn tay về phía huyết xá lợi, sắp đoạt được vào tay, hai tượng Phi Thiên nghe tiếng mà chuyển động, vặn vẹo khởi vũ, bốn cánh tay kết hình hoa sen nhanh như ảo, bảo vệ huyết xá lợi bên trong, làm Bạch Đàm cho dù chém, chặt, bổ, đâm dùng mấy chiêu, cũng không thể đột phá.
“Ngươi cho rằng huyết xá lợi dễ đoạt được như vậy?” Vu Diêm Phù nheo hai mắt, bước một bước dài vòng sau lưng hắn, Bạch Đàm lúc giờ đây giống như một con thú đói khát, chỉ muốn đoạt lấy vật làm hắn no bụng ngay trước mặt, trong cơn nóng vội, hắn đơn giản dùng Thí Nguyệt chặt ngang bốn cánh tay của Phi Thiên, rồi xúc khởi nội lực xoay người một chưởng hướng người phía sau đánh tới, một tay nhân cơ hội đoạt lấy huyết xá lợi trên khay vàng.
Vu Diêm Phù lúc này cùng hắn lấy cứng đối cứng, Hổ khẩu chấn động đến đau đớn như muốn nứt, mùi máu tươi trong cổ họng dâng lên khiến y không khỏi âm thầm tự giễu: Từ sau khi bước chân lên vị trí bá chủ võ lâm, mấy chục năm cũng chưa từng gặp đối thủ nào vừa mắt, hành trình ba lần đến Trung nguyên, cũng là như thế.
Nhưng bây giờ gặp được, lại chính là người y một tay nuôi dưỡng, dưới tình cảnh này, đúng là thiên đại châm chọc.
Thừa lúc Thí Nguyệt ngăn lại bốn cánh tay Phi Thiên, Bạch Đàm nắm lấy huyết xá lợi, nhưng đúng vào lúc này, một tiếng sáo thê lương đột nhiên vang lên, theo sau đó, một cái bóng đen từ bên dưới bảo cái nhảy lên, một nhánh Quỷ Đằng thon dài quấn lấy cánh tay Bạch Đàm, Bạch Đàm tức thì chỉ cảm thấy cổ tay đau nhức, cầm không được vật nóng trong tay, làm nó rơi xuống dưới.
Vu Diêm Phù nào có khả năng phân thân, không rảnh đi đoạt huyết xá lợi, lập tức dùng đao chặt đứt sợi dây leo đang quấn quanh cổ tay Bạch Đàm, thì thấy Nhân Trùng Độc dùng một trảo đánh úp tới, nên vội vàng đem người bảo hộ trong lồng ngực, trên mặt chợt lạnh lẽo, mặt nạ vậy mà bị đánh rớt xuống, một khuôn mặt băng kín vải bố xuất hiện làm Bạch Đàm sửng sờ tại chỗ.
Vu Diêm Phù lúc này chưa được Nhan Như Ngọc tạc lại khuôn mặt, đành phải bôi nước thuốc chống phân hủy, lấy băng vải quấn kín rồi mới đeo mặt nạ bằng ngọc này bảo tồn da thịt.
Mặt nạ bị lấy xuống, tất nhiên là khuôn mặt trông có vẻ quỷ dị vô cùng, làn da chưa lành lại bị đánh thương, làm cho da thịt dưới vải bố thấm huyết, khiến cho y đau đớn so với lột da còn hơn gấp trăm lần, tuy y có lực nhẫn nại kinh người, cũng đau đến gân xanh trên cổ lộ ra.
Bạch Đàm vậy mà đẩy y, giống như gặp phải quái vật lui về sau vài bước.
Vu Diêm Phù vô cùng chật vật cúi người nhặt lấy mặt nạ đeo vào, không muốn hắn nhìn thấy bộ dáng y lần nữa.
Bạch Đàm cũng lười quan tâm, nhanh chân đuổi theo Nhân Trùng Độc đang nhảy lên cửa sổ mái vòm thoát ra ngoài.
Nhân Trùng bò lên đầu một con rồng, trong miệng ngậm lấy huyết xá lợi, hắn lập tức cũng nhảy lên Long Môn, leo lên lưng rồng.
Lúc này trời đã vào đêm mây đen ngợp trời, cuồng phong gào thét, đất trời u ám không trăng không sao.
Bạch Đàm miễn cưỡng giữ vững thăng bằng, chậm rãi đi về phía Nhân Trùng, Vu Diêm Phù cũng tung người đáp phía sau Nhân Trùng, liền hình thành thế đánh tiền hậu giáp công.
Thì đúng lúc này, trên trời bỗng vang lên tiếng sấm kinh thiên, tia chớp xé toạt mây đen, mưa to trút xuống xối xả, Nhân Trùng rống lên một tiếng, toàn thân phát ra tiếng xương kêu “răng rắc”, thân mình bỗng cao lên ba thước, hai mắt sáng rực như đuốc, miệng mọc răng nanh, tay xuất hiện móng vuốt, nhìn sơ giống pho tượng A Tu La nặn lên đáng sợ đến rợn người, nó xoay ngươi ra sau, hướng Bạch Đàm mà đánh tới.
“Tránh ra!” Vu Diêm Phù một đao chém tới, “Keng” một tiếng, Việt Đao thế nhưng giống như chém phải khôi giáo kim cương, Phá Nhật bậc tuyệt thế thần binh vậy mà không may may làm thương được Nhân Trùng, khác hẳn lần trước, Bạch Đàm lập tức đề nội lực, bổ thẳng vào cổ nó, lại bị nó nghiêng đầu dùng răng cắn chặt thân đao, đem huyết xá lợi đang ngậm nuốt vào trong bụng, làm Quỷ Đằng toàn thân giãn ra, phun ra vô số tiển trùng.
“Cẩn thận cổ trùng, đừng để nó chui vào cơ thể!”
Bạch Đàm rút đao lui về sau vài bước né tránh, vừa rồi nhìn thấy Nhân Trùng nuốt xuống huyết xá lợi, hắn liền biết đã mất hi vọng tranh đoạt, trong đầu đang căng chặt như dây đàn bỗng nhiên đứt gãy, thất vọng cùng cực, khí huyết ngược chiều cũng không thể áp chế, một ngụm máu tươi điên cuồng trào ra, cả thân mình lảo đảo, một chân dẫm vào khoảng không mà rơi xuống.
Vu Diêm Phù thấy thế thì kinh hãi, nhanh như chớp tiến một bước dài, ở trên thân rồng vươn tay ra, khó khăn lắm mới bắt được vạt áo hắn, thì thấy hắn vung Thí Nguyệt lên, ánh đao chợt loé, vạt áo lập tức bị đao chém rách, Bạch Đàm như diều đứt dây nhẹ nhàng rơi xuống phía dưới, chính là một lòng muốn chết.
Vu Diêm Phù ngược gío nhảy xuống, nhìn chằm chằm thiếu niên giơ hai tay như bay nhanh chóng rơi xuống, chỉ cảm thấy bản thân lúc này như đang trong sóng to gío lớn bắt một con cá nhỏ, nếu sai lầm mất đi, cuộc đời này cho dù có lên Bích Lạc có xuống Hoàng Tuyền, cũng khó lòng tìm được.
Y ra sức duỗi tay nắm lấy tóc thiếu niên, trên không đem người ôm chặt vào lòng, thiếu niên liều mạng giãy giụa, Vu Diêm Phù nghiến chặt hàm răng, đem người gắt gao ôm lấy, mới xoay người đâm thẳng vào một ô cửa sổ nhảy vào trong.
Thở hổn hển mấy hơi, Vu Diêm Phù mới cúi đầu cẩn thận nhìn người trong lòng, nội tâm đang kinh hoàng chưa nguôi thì bỗng giật mình.
Hai má thiếu niên trong lồng ngực giờ đây xuất hiện tơ máu nhàn nhạt, đôi mắt phượng sắc bén cũng đang xung huyết, đôi môi tím ngắt, rơi vào trạng thái tẩu hỏa nhập ma, không biết có đánh mất lí trí phát cuồng hay không?
“Cút! Cút ngay!” Đầu óc Bạch Đàm một mảnh hỗn loạn, rống lên thật to, giơ Thí Nguyệt nhắm thẳng vào yết hầu đối phương, lập tức cánh tay bị nắm chặt, Hổ khẩu bị người nhéo một cái, làm Thí Nguyệt thuật đà rơi xuống, hắn lại vươn tay nhắm vào mặt người đeo mặt nạ.
Vu Diêm Phù xoay người tránh đi, đè cánh tay hắn xuống, khống chế hắn trên mặt đất, tay nhanh như chớp điểm mấy huyệt vị, một tay lấy hộp kim châm đâm vào mạch giữa của hắn, nâng người lên, bàn tay ấn vào huyệt Thần Đạo trên ngực, truyền vào một cổ chân khí giúp hắn khơi thông kinh mạch.
Bạch Đàm cắn chặt bờ vai y, lắc đầu quầy quậy, kêu ngao ngao, thật giống ấu thú phát cuồng, hàm răng cắn xuống xé rách da thịt, rồi mới chép chép miệng chăm chú mút vào.
Vu Diêm Phù mãnh liệt xiết chặt vòng eo của hắn, kề sát bên tai, giọng nói như niệm chú khẽ thì thầm: “Đàm Nhi, uống từ từ, ngươi cứ uống cho đủ, máu trong người vi sư đủ cho ngươi uống cả đời.”
Bạch Đàm chỉ lo ôm cánh tay y, vùi đầu vào uống máu, không nghe được y nói cái gì, Vu Diêm Phù có chút mất mát sờ sờ đầu của hắn, rồi nhéo nhéo vành tai, ôm người thêm chặt mấy phần.
“Không làm được bá chủ võ lâm, thì không muốn sống? Tính tình cũng thật ngoan liệt.
Mạng này của ngươi là vi sư nhặt về, ngươi muốn chết, cũng phải vi sư cho phép mới được, đừng mơ chính mình làm chủ, có biết hay không?” Bạch Đàm tất nhiên là không gật cũng không lắc đầu, đáp lại lời y chỉ là tiếng “ừng ực” cắn nuốt.
“Ngươi không từ chối, vi sư coi như ngươi đã đồng ý rồi.”
“Đàm Nhi, vi sư…..!thật sự thích ngươi.
Nếu người trong thiên hạ không dung ngươi, vi sư vẫn sẽ luôn che chở ngươi.
Chuyện ngươi làm sai, vi sư có thể chuyện cũ bỏ qua nhưng võ công của ngươi, nhất định không thể giữ.”.