Đọc truyện Dược Nhân Độc – Chương 14
Bạch Đàm giơ tay, đánh cái “bốp” vào mặt y: “Làm càn!”
Hắn lớn lên quá mức thanh diễm, thư hùng khó phân biệt, lại còn luyện tập mấy năm mị thuật, nên không tránh được mấy câu giang hồ đồn đãi như “Yêu nô”, “Luyến sủng”, cùng mấy từ này đứng chung một chỗ, bởi vậy đặc biệt ghét cay ghét đắng người khác đề cập tới tướng mạo của mình, dược nhân này ngay trước mặt đâm vào chỗ đau của hắn, kêu hắn làm sao không buồn bực đây?
“Chủ nhân… Thứ tội.”
Thấy dược nhân nằm sấp xuống đất, Bạch Đàm giơ chân nâng cằm y lên, cúi người xuống, nhìn chằm chằm vào con ngươi của y, bàn tay hướng xuống phía dưới tìm kiếm, hung thần ác sát nói: “Ngươi lần sau mà còn dán tùy tiện mạo phạm bản tọa, bản tọa đem ngươi thiến——chặt món đồ chơi này đem đi nấu canh tẩm bổ.”
Vu Diêm Phù rên lên một tiếng, bụng dưới lập tức căng cứng.
Ngón tay Bạch Đàm phút chốc cứng đờ, sắc mặt trở nên cực kì khó coi, buông tay ra, dùng sức tát làm đầu y lệch qua một phía, cúi người định hút một ngụm máu, nhưng tầm mắt lại lơ đãng nhìn về phía Đàn Không, phát hiện sợi dây đàn vốn đã đứt đoạn giờ từng sợi đã được thay thế bằng tóc bạc, không khỏi sững sờ.
Hắn dùng tay vân vê dây đàn màu trắng, “Ngươi…cái này là ngươi làm?”
Vu Diêm Phù trong lòng cười lạnh, sư phụ bị ngươi dày vò thành thế này, còn nhìn được nữa sao? Gật gật đầu: “A Si rảnh rỗi, nên giúp chủ nhân sửa đàn, tay A Si vụng, chủ nhân không nên ghét bỏ.”
“Gân mạch ngón tay ngươi đều bị đứt đoạn, không có khí lực, nhưng ngược lại là khéo léo nhanh nhẹn” Bạch Đàm nhìn y dịu ngoan tựa như ngựa thuần, cảm thấy thật vừa mắt, ôm đàn Không ngồi lại trên giường nhỏ, “Xét thấy ngươi lấy việc này bù lại, chuyện lúc nãy coi như không tính.” Vừa nói vừa đem chân giơ đến trước mặt y, “Nếu ngươi đã khéo léo nhanh nhẹn, chi bằng giúp bản tọa bóp chân một lúc.”
Lời vừa dứt, đã thấy dược nhân nhìn chằm chằm đôi chân như ngọc khắc của hắn, tầm mắt lập tức như bị đóng đinh, đem mũi chân nắm chặt lấy, tựa như đang nâng trong tay món ngon tuyệt hảo, hô hấp cũng bắt đầu dồn dập.
Trong lòng Bạch Đàm thấy thực kì quái, lại cảm nhận được tay dược nhân ở đúng trên huyệt vị của mình xoa xoa ấn ấn, thực sự cũng lười quản, miễn cưỡng nằm xuống, còn đạp một chân lên ngực của dược nhân, chỉ trong chốc lát, đã thoải mái mơ mơ màng màng.
Vu Diêm Phù có chút chịu không nổi, tiểu yêu nghiệt này thật đúng là do thượng thiên phái tới khắc y, quả thực là đem y bức tới điên mà, nhưng y cũng thực không dám làm càn, sợ Bạch Đàm lại phát điên lên, thật sự sẽ đem y đi thiến, cả người giờ như chịu cực hình khó nhịn.
“Mạnh một chút…ưm…mạnh hơn một chút…” Lúc này, Bạch Đàm rên hừ hừ còn làm tình thế thêm trầm trọng, giọng nói lộ ra vẻ biếng nhác, vừa yếu ớt lại vừa mềm mại.
Vu Diêm Phù không thể nhịn nỗi đem chân hắn đẩy sang một bên, nhảy vào trong nước.
Bạch Đàm nghe tiếng bọt nước văng tung toét, thì giật cả mình, mơ mơ màng màng tỉnh dậy, thì nhìn thấy Vu Diêm Phù núp ở một góc ao, cũng không biết đang làm cái gì, chập trùng lên xuống.
“A Si? Ngươi đang làm cái gì, lại đây tiếp tục bóp nga?”
Bạch Đàm tò mò mà đến gần, Vu Diêm Phù không thể làm gì là càng chìm vào đáy ao, thấy hắn dáo dác đứng vịnh tại mép ao, rất giống con mèo nhỏ định bắt cá, nội tâm không khỏi ngứa ngáy, ngón tay vừa động, thì một nhánh Quỷ Đằng đã lặng lẽ vươn lên trên, cuốn lấy chân Bạch Đàm, sau đó y vươn thân lên, hai cánh tay mở rộng, làm bộ như sắp chết đuối.
Bạch Đàm nhìn thấy y giãy dụa trong ao, có chút khẩn trương, phi thân liền muốn đi cứu người, ai ngờ chân lại bị thứ gì đó ngáng lấy, cả người chìm vào trong nước, bị một đôi tay tựa như mãnh xà vững vàng ôm lấy, va vào trong lồng ngực cứng rắn, tựa vào thành ao thô ráp.
Bên trong làn nước tối tăm, hắn đối diện với con ngươi màu lam hẹp dài gần trong gang tất, mơ hồ cảm thấy sự nguy hiểm.
Một khắt sau, đôi môi bị một vật mềm mại lạnh lẽo ngăn chặn, máu tươi ngọt ngào ở giữa môi lưỡi tản ra.
Trong nháy mắt, hắn như con mèo bị mùi cá tươi dụ dỗ quên cả chống cự, đói khát mút nuốt máu tươi mà đối phương đưa cho, hồn nhiên không biết đầu lưỡi người kia cũng nhân cơ hội này xâm nhập khoang miệng.
Vu Diêm Phù dùng một tay níu vào khối đá nhô ra trên thành ao, dựa vào sức nổi nâng thân thể Bạch Đàm lên, đưa tay mở vạt áo bào của hắn.
Trường bào tơ lụa ở trong nước tản ra, làm thân thể thiếu niên như ẩn như hiện.
Làn da trắng hơn cả tuyết, thân hình cân xứng, giống như bức tượng được chạm khắc tinh tế mà thành, lại giống yêu hồ ngàn năm hóa thành hình người, quả thật là xiêu hồn lạc phách mị hoặc nhân gian.
Nhiêu Cốt còn chưa nảy nở, đã là như vậy, nếu mà nảy nở, e rằng cũng giống mẫu phi cùng tổ tiên của hắn, cũng thành tai tinh hại dân hại nước.
Nghĩ như vậy, lòng lại càng nôn nóng, ánh mắt lơ đãng xuyên qua khe hở trường bào mới chú ý thấy một vết sẹo lõm mờ nhạt trên bụng thiếu niên.
Nó không lớn, là một vết thương hình tam giác giống như mũi tên ba cạnh tạo thành, từ dưới hướng lên, lúc đó nhất định là đem cả ổ bụng đâm nát.
Khắc này trước mắt Vu Diêm Phù bỗng chợt loét lên hình ảnh, là Bạch Đàm hai mắt vô thần ngẩng đầu, hai tay nắm lấy mũi tên, tàn nhẫn mà đâm vào bụng mình, máu tuôn ào ạt.
Tim bỗng dưng co thắt, một luồng khí tức bạo ngược ác liệt trào dâng trong lòng, y mạnh mẽ nắm sau gáy Bạch Đàm, đem đầu hắn tựa vào thành ao, cúi đầu, cắn vành tai nơi mình đã từng lưu dấu tích.
“Ừm!” Bạch Đàm tựa như bị phỏng, quay đầu che lại lỗ tai mình, tựa như vô cùng chán ghét.
Đầu Vu Diêm Phù như bị dội nước đá.
Sao nào, không thích vi sư lưu lại dấu ấn?
Vậy càng phải làm ngươi nhớ sâu thêm một chút.
Xoay đầu thiếu niên, đặt bàn tay xuống, định cắn một cái lên vành tai mềm mại, thì thấy mí mắt hắn khẽ run lên, sặc một ngụm nước, cảm giác hắn sắp tỉnh lại, y nhanh chóng chìm xuống đáy ao.
“A…” Bạch Đàm chậm rãi tỉnh lại, vuốt nước ướt đẫm trên mặt, chỉ cảm thấy khi không rơi vào giấc mộng không thể nhớ nổi, vành tai một bên có chút đau đớn, hắn ngồi dậy, mới phát hiện trên người giờ đã ướt như chuột lột.
Vừa nãy, mình rơi xuống nước à?
“Bẩm giáo chủ, có người cầu kiến.” Lúc này, chuông đồng bên ngoài đột nhiên rung lên.
“Đàm ca ca!”
Nghe thấy Mê Sa ở bên ngoài có chút hốt hoảng loạn gọi, Bạch Đàm phủ thêm ngoại bào, rồi kéo cửa, một người bất ngờ nhào vào lòng ngực, một đầu tóc vàng như tơ tằm phủ đầy khuỷu tay hắn: “Tác Đồ kia lại tới nữa rồi!”
Bạch Đàm đem cậu che chở ở đằng sau, mặt không gợn sóng nhìn về đoàn người cách đó không xa, đi xuống bậc thang.
Tác Đồ hất lên áo bào bằng da, uốn gối nửa quỳ xuống, tầm mắt không dám ở lâu trên người Bạch Đàm, chỉ liếc mắt nhìn chằm chằm mỹ nhân tóc vàng thất kinh ở phía sau hắn, nhanh cúi đầu: “Thuộc hạ hôm qua đã mạo phạm giáo chủ, thỉnh ngài chớ để trong lòng, đây là một chút tâm ý của thuộc hạ, không đáng là chi.”
Vừa dứt lời, mấy tên tùy tùng phía sau bê một thùng gỗ từ trên xe xuống, mở ra.
Bên trong có một vật ngân quang sáng loá, là một cái áo lót mỏng, tựa như vô số vảy bạc mà bện thành, nhìn qua so với vải lưới đen càng thêm mềm mại, Bạch Đàm ở Tàng Kinh Các đọc qua rất nhiều sách vở, vừa nhìn đã biết đó là từ vây cá nhám ở Nam Hải luyện thành, vật ấy đao thương không nhập, hỏa thiêu không hỏng, là bảo bối cực kì trân quý.
Hắn liếc mắt nhìn, không hề bị lay động: “Đem nó đến lấy lòng bổn tọa, ngươi xem ra rất có thành ý.
Nhưng nếu ngươi tưởng dùng nó để đổi người của ta, thì khỏi uổng phí tâm tư.”
Tác Đồ lắc đầu, thô cổ họng: “Thuộc hạ, thuộc hạ không có ý này.” Gã vắt óc biểu thị lòng trung thành với hắn, ngữ khí vội vàng, “Thuộc hạ phát hiện được một chuyện quan trọng, cần bẩm báo với giáo chủ.”
“Ồ?” Tác Đồ nhìn Bạch Đàm đang đứng sau cánh cửa bĩu môi, hấp tấp nói “Giáo chủ cần cẩn thận tên dược nhân kia, đem hắn giấu kỹ một chút, bằng không e rằng sẽ mang tới tai họa.”
“Lời đó có ý gì?” Bạch Đàm chỉnh lại sống áo, nghe thấy lời này, cánh tay hơi ngưng lại.
Tác Đồ đến gần một bước, Bạch Đàm đề phòng mà nhìn gã.
” Năm đó lúc thuộc hạ theo sư tôn tới Nguyệt Ẩn cung lấy Phá Nhật, đã từng thấy y ở Nguyệt Ẩn cung.
Tên cùng danh hiệu, thuộc hạ tuy không biết, thế nhưng con ngươi màu lam này thuộc hạ nhớ rất rõ, y là cung đường chủ của Nguyệt Ẩn cung, xem tình hình ngày đó, không phải hộ pháp thì cũng là đường chủ, chắc rằng địa vị không thấp.”
“Nguyệt Ẩn cung, cung đường chủ?” Bạch Đàm hơi ngạc nhiên, nhớ tới vết tích trên tay y, thầm nghĩ, quả nhiên là do sử dụng cung, xem ra đúng là người của Nguyệt Ẩn cung.
Tác Đồ vừa đi, thiếu niên tóc vàng liền nhào vào lòng ngực của hắn.
“Làm sao vậy?” Bạch Đàm sờ sờ một đầu tóc vàng của cậu.
“Đệ thấy huynh dạy dỗ Tác Đồ kia, thật là lợi hại, đệ cũng muốn học võ công, để người khác không dám bắt nạt đệ! Đàm ca ca, huynh bây giờ đã làm giáo chủ, có thể cho Ly Vô Chướng làm sư phụ của đệ không?” Mê Sa chỉ tay vào Ly Vô Chướng đang trầm mặc đứng ở một bên, “Đệ muốn như hắn có thể biến ra rất nhiều mặt, còn có thể ở trên trời bay tới bay lui!”
“Đi, ta không thu đồ đệ, phiền phức muốn chết.” Ly Vô Chướng vung vung tay, đem mặt nạ tháo xuống ném cho cậu, ” Muốn đổi mặt, tự mình chơi đi.”
Mê Sa nhận lấy, thích không buông tay cầm chơi, lại bị thằn lằn “Tam Độc” từ trong ngực Ly Vô Chướng chạy đi thu hút, Mê Sa hét to một tiếng, chạy đuổi theo, ở trong tuyết xém chút nữa trượt chân.
Nhìn bóng một người một thú, Ly Vô Chướng nở nụ cười: “Tiểu tử này thật giống ngài năm đó mới đến, cái gì cũng đều cảm thấy mới mẻ.”
Bạch Đàm nghe hắn nhắc lại chuyện cũ năm đó, không vui hừ nhẹ một tiếng: “Mê Sa từ lúc lên núi tới nay, ngoại trừ “Xà phòng” chỗ nào cũng không thể đi, đương nhiên là thấy cái gì cũng đều mới mẻ.”
Ly Vô Chướng tự biết mình nói sai, lập tức im lặng, lại nghĩ tới cái gì, do dự lấy ra một hộp thư bằng đồng trong ngực, đưa tới tận tay đối phương: “Giáo chủ, thuộc hạ nhận được cái này.”
Bạch Đàm mở ấn niêm phong bên trên hộp thư, mở mảnh da dê đặt bên trong nó, vừa nhìn không thấy mặt chữ, thì quay người đi vào phòng, ở trên ánh nến hơ một lúc, một chuỗi kí tựa nhỏ đỏ tươi như máu hiện ra.
“Đại hội võ lâm? Chiến thư?” Bạch Đàm hừ nhẹ một tiếng, ” Giở cái trò quỷ chết tiệt gì, lão ma đầu vừa chết, đám người này đã không đợi được muốn cướp lấy vị trí bá chủ Tây Vực?”
“Giáo chủ giết nguyên bá chủ võ lâm Tây Vực, một lần ra tay đã thành danh, giết ngài, chẳng khác nào chiến thắng “Thiên Ma”, ngồi vững vàng trên vị trí bá chủ võ lâm Tây Vực, có thể hiệu lệnh quần hùng, có thể hiểu được, tất nhiên bọn họ sẽ hạ chiến thư cho ngài.
Đại hội võ lâm năm nay, giáo chủ không đi là tốt nhất.”
Bạch Đàm lộ ra vẻ mặt ngoan độc: “Không đi? Để bổn tọa trở thành con rùa đen rút đầu? Mặc cho người người trên giang hồ lưu ra những lời đồn đãi vớ vẩn, nói bổn tọa là luyến sủng lấy sắc mê hoặc người, dựa vào thân thể, dựa vào mị thuật, mới có thể ngồi lên vị trí giáo chủ, ngàn người kị, vạn người làm? Cơn giận này, bản tọa không nhịn được.
Bọn họ muốn nhìn xem bổn tọa là dáng vẻ gì, bản tọa sẽ cho bọn họ thấy.”
Vu Diêm Phù nghe hắn nói muốn đến nơi hẹn, trong lòng nhất thời cả kinh..