Dược Ngọt Thuốc Ngọt

Chương 5


Bạn đang đọc Dược Ngọt Thuốc Ngọt – Chương 5


Sở Trú quay đầu, nhìn thấy Lương Dược đang ngồi xổm, cả người trốn dưới quầy.Anh còn chưa hiểu rõ tình hình thì hai người đàn ông đối diện đã chú ý tới anh.


Diện mạo Sở Trú quá xuất chúng, muốn người khác không chú ý cũng khó.”Này, cậu nhóc, cậu có thấy một cô gái mặc áo khoác màu cam, mặt mũi rất lẳng lơ không?” Vẻ mặt Hoàng Mao hung dữ hỏi.Lương Dược trốn dưới quầy nghe vậy, tay nắm chặt chuẩn bị bắt cú lúc nào cũng có thể xông ra.

Lúc nãy túm quần áo Sở Trú là do phản xạ cơ thể, cô không có thói quen nhờ người khác giúp đỡ, cũng cảm thấy tính cách Sở Trú như vậy sẽ không lo chuyện bao đồng.Lương Dược nhanh chóng tính toán trong đầu, đối phương có hai người, không khó để đối phó, phiền phức là ở đây là nhà sách, đánh nhau không tiện.Đúng lúc cô nghĩ biện pháp thoát thân thì nghe thấy giọng hờ hững của Sở Trú, lạnh lùng trầm thấp, giống như một trận gió lạnh thổi vào tai cô.”Không biết, tránh ra.”Động tác của Lương Dược dừng lại, bất ngờ trợn to mắt.”Mày có thái độ gì đấy?”Hoàng Mao bị Sở Trú chọc giận, thấy anh mặc đồng phục học sinh, cho rằng anh là loại dễ bị bắt nạt nẹn định chìa tay ra đẩy một cái.Nhưng anh ta còn chưa chạm vào anh, cổ tay đã bị Sở Trú mặt không biểu cảm chặn lại, dùng sức bẻ ngược ra phía sau.”A!” Hoàng Mao đau đến mức hít hà.Xung quanh yên lặng không tiếng động.Ánh mắt mọi người đều dừng trên người Sở Trú, tất cả đều không tin người thiếu niên nhìn qua thì cao gầy này lại có sức lực mạnh như vậy.Tuy Lương Dược không nhìn thấy chuyện xảy ra ở bên ngoài, nhưng vẫn có thể cảm nhận tình hình chiến đấu từ tiếng kêu thảm thiết của Hoàng Mao.

Cô đối với người tên Sở Trú này càng ngày càng thấy tò mò, ban đầu còn tưởng là đầu gỗ chỉ biết đọc sách, thế nhưng không ngờ còn là cao thủ đánh nhau.Cô muốn thò đầu ra xem tình hình, lại sợ bị người khác phát hiện thì mâu thuẫn sẽ càng ngày gay gắt hơn, vì vậy đành cố nhịn sự tò mò, tiếp tục ngồi án binh bất động.”ĐM, con mẹ nhà mày!”Bị nhiều người nhìn như vậy, Hoàng Mao trong cơn giận dữ cảm thấy mình mất hết thể diện, vừa định tung nấm đấm về phía Sở Trú lại bị người đàn ông xăm hình ngăn lại: “Được rồi, mày quên chúng ta đến đây là để làm gì rồi sao? Gây chuyện ít thôi, người phụ nữ kia không giống loại người sẽ đến nhà sách, chúng ta đến chỗ khác tìm xem.”Hoàng Mao nghe xong, đành phải nhẫn nhịn, hung hăng trừng mắt nhìn Sở Trú: “Coi như nhóc con mày gặp may mắn, đừng để tao gặp mày lần nữa, nếu không thì gặp một lần đánh một lần!”Sở Trú lạnh lùng liếc anh ta, không nói chuyện.”Được rồi, mau đi thôi!” Người đàn ông xăm hình túm tay anh ta lôi đi, vẻ mặt có hơi không được tự nhiên.


Hoàng Mao không cảm nhận được không có nghĩa anh ta không cảm nhận được, khi Sở Trú u ám nhìn chằm chằm bọn họ, anh ta cảm nhận được sự nguy hiểm đang đến gần.Lương Dược nghe thấy tiếng bước chân của bọn họ xa dần thì có hơi bất ngờ, như vậy là xong rồi?Cô thò nửa đầu ra nhìn bên ngoài, nhưng chỉ kịp thấy bóng lưng thon dài của Sở Trú rời đi.Cao gầy, thẳng tắp, không vội vã cũng không chậm chạp.Cũng giống như lúc đến.Sở Trú xách túi sách đi ra khỏi nhà sách, nhìn thấy Triệu Ức Hào chờ ở cửa.”Ôi, ông nội của tôi ơi! Cuối cùng cậu cũng ra rồi!”Triệu Ức Hào vừa thấy anh thì gào khóc, lập tức dính sang đây: “Cậu có biết cậu đã đi vào bao lâu rồi không? Nửa tiếng! Suốt nửa tiếng! Đi ỉa cũng không lâu như vậy chứ?”Sở Trú mặc kệ cậu ta, chân dài bước về phía trước: “Đi về.””À à, vừa nãy tôi ở cửa thấy cậu xích mích với người ta.


có chuyện gì sao, cậu không sao chứ?”Triệu Ức Hào vội đuổi kịp, sóng vai đi với anh.Sở Trú ngáp một cái, không trả lời.Triệu Ức Hào lập tức đổi giọng: “Tôi muốn hỏi là, người đàn ông kia có sao không?”Sở Trú cảm thấy hết chỗ nói rồi, liếc nhìn cậu ta: “Cậu không thấy anh ta đi rồi sao?”Câu hỏi ngu ngốc gì thế.”Tôi chỉ đùa chút thôi.” Triệu Ức Hào lập tức cười ha ha: “Cậu vẫn chưa nói rốt cuộc bên trong xảy ra chuyện gì đâu, đang yên lành sao lại đánh nhau?””Ai biết.” Trong đầu Sở Trú hiện lên gương mặt quyến rũ của Lương Dược, tất cả là do tên đầu sỏ này gây ra.Anh không muốn xen vào chuyện của người khác, nói một câu Không biết cũng đã là hết lòng quan tâm giúp đỡ, không ngờ đối phương không biết điều còn cố tình động vào anh.Anh nhớ lúc Lương Dược túm lấy anh rồi lập tức buông ra, lúc đó, cô không cầu cứu mà chỉ xin lỗi.Có thể bị cái loại người kia làm khó dễ, bản thân chắc cũng không phải loại hiền lành gì.Cho dù anh không ra tay, cô cũng có thể hoàn toàn tự mình giải quyết.Sở Trú thờ ơ nghĩ.Triệu Ức Hào thấy anh không nói gì cũng không hỏi lại mà nhắc tới chuyện khác, chỉ hận không rèn sắt thành thép nói: “Cậu lại thật sự không đến tiệc sinh nhật của Lương Văn, mẹ nó quả thật tôi đã chuẩn bị xong cả quần áo rồi! Cô gái xinh đẹp như vậy mà cậu còn chướng mắt! Sở Trú, cậu thật sự nên đi kiểm tra xu hướng tình dục đi!””Cút.” Sở Trú đưa túi sách cho cậu ta, cực kỳ bình tĩnh: “Dây dưa làm gì, muốn đi thì cậu đi đi.”.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.