Bạn đang đọc Được Làm Công Chúa: Chương 5
Tại số nhà 38, biệt thự của Nam Nam( thằng nhox):
-Lí Mĩ Mi Ni, còn anh?_ Mi Ni tự giới thiệu
-Cô ko cần phải biết tên tôi_ Thằng nhox nói cái làm cụt cả hứng của nó
-Ko! Tôi muốn biết, ai đời có người làm nào ko biết tên của ông chủ…zz
-Ở đây có, cô ko cần thiết phải biết!_ Thằng nhox nhún vai
-Sao lại ko cần thiết, anh ko cho tôi biết tên, tôi ko biết phải gọi anh = cái gì cả_ Nó
-Tuỳ cô_ Thằng nhox
-Anh nói thế, zậy từ nay tôi sẽ kêu anh là … là…( đang suy nghĩ đấy)… là .. a ha… là ông chủ củ tỏi. Đừng có mà từ chối nha bời vì anh ko chịu nói tên cho tôi biết, hơn nữa trên áo của anh có in hình củ tỏi kìa… ka ka!!!
Thằng nhox ( Nam Nam) khẽ cười vì mức độ ngố của Mi Ni. Thực ra là trên áo của thằng nhox có in hình 2 chiếc bình màu trắng, vậy mà Mi Ni có thế nhìn ra đó là 2 củ tỏi!!! –> pó tay!!!…zzz
-Tuỳ cô! Ngay hôm nay cô có thể làm việc được ko? Tôi đói rồi!_ Thằng nhox
-Làm việc? Làm việc gì cơ, anh đói thì liên quan gì tới tôi!!!
-Tôi đói rồi, cô có thể đi nấu cơm cho tôi ăn đc ko?_ Thằng nhox nhắc lại( Mi Ni đúng là cái con chuột máy chậm hiểu nhất thế giới)
-À, ờ ờ!!! Tôi đi làm ngay thưa ông chủ củ tỏi…zzz!!!
Nó bỏ cặp sách xuống và đi rẽ sang trái
-Cô định đi đâu đấy? Thằng nhox
-Tôi đi nấu cơm thưa ông chủ củ tỏi!
-Cô định nấu cơm trong nhà vệ sinh àh? Phòng bếp ở hướng này cơ mà_ Thằng nhox chỉ tay sang phải….
-À, ờ ờ…_ Đúng là nó ngốc thật, từ trước đến nay Nam Nam đã nhìn thấy rất nhiều đứa con gái ngốc, nhưng đều là giả vờ ngốc để được thằng nhox chú ý. Nhưng đúng là người giúp việc mới của thằng nhox ngốc thật, nó khác với tất cả những đứa con gái thằng nhox từng gặp…
* * * * *
Vào bếp chưa đầy 30 giây, Mi Ni bỗng lật đật chạy ra:
-Ông chủ củ tỏi! Trong bếp ko có 1 thứ thứ gì cả, thế thì tôi nấu ăn làm sao được???
-Cô tự đi mua về mà nấu_ Thằng nhox
-Vâng! Àh ko, tối rồi thì còn ai bán nữa mà mua_ Nó
-Tôi ko cần biết, cô tự lo lấy_ Thằng nhox lạnh lùng nói với nó.
Nó lại lủi thủi đi vào bếp, lần này chưa đầy 15 giây lại lật đật chạy ra:
-Ông chủ củ tỏi, tôi đã nghĩ ra cách. Nhưng mà nếu bây giờ tôi kêu cơm hộp thì ông chủ trả tiền hay tôi trả tiền zạh?_ Hoá ra cách của nó là kêu cơm hộp…. nản
-Tôi chán ghét ăn cơm hộp rồi! Nếu hôm nào cũng kêu cơm hộp thì tôi thuê cô làm gì?_ thằng nhox nổi cáu
Nó lại tiếp tục lủi thủi đi vào bếp: “Anh thuê tôi để còn dọn nhà nè, lau nhà nè,… còn ối việc để làm chứ riêng gì nấu cơm…”
Và lần này, chưa đầy 5 giây sau đó, nó lại chạy ra:
-Ông chủ củ tỏi! Đợi tôi 20 phút, tôi sẽ mang đến cho anh hương vị not cơm hộp_ Nó vừa nói vừa vội vàng chạy đi ra cửa….
* * * * *
-Mẹ Năm, mẹ Năm!!!_ Mi Ni thở hổn hển chạy vào nhà
-Mi Ni àh? Sao bảo về trễ, vừa lúc mẹ mới dọn cơm, vào ăn luôn đi con!
-Ko! Con ko ăn đâu, con vội lắm! Mẹ lấy cho con ít cơm, ít thức ắn, àh ko nhiều nhiều cơm lên 1 chút
Vừa lúc Nhất Nam cũng ở đó:
-Bà lấy cơm đi làm gì thế chuột máy!
-Lấy làm gì ko cần ông quan tâm!!!
Hai đứa sắp sửa cãi nhau thì mẹ Năm đưa đồ cho Mi Ni, nó vội vã chạy biến đi luôn, mẹ Năm gọi theo:
-Chạy từ từ thôi con!!
-Vâng! Con biết rồi thưa người phụ nữ tuyệt vời nhất trên đời!_ Nó lá ối lên……
* * * * *
Đúng 20 phút sau (thực ra là khoảng 19 phút mí chục giây gì đó), nó trở lại biệt thự số 38:
-Tèn tén ten ten ten! Ông chủ củ tỏi chuẩn bị ăn cơm!!!!
5 phút sau, tại phòng ăn, sau khi đã dọn ra hết đồ ăn, Nam Nam và Mi Ni cùng ngồi vào bàn:
-Cô ăn cùng tôi sao_ Nam Nam ngạc nhiên
-Uh`! Tất nhiên, tôi cũng chưa ăn cơm mà! Nè, xúc cho ông chủ củ tỏi bát cơm đầy ú luôn nè_ Vừa nói, nó vừa đưa cho thằng nhox bát cơm
-Măm măm, ục ục, chẹp chẹp,…. ủa!!! Ông chủ mau ăn đi chứ, nhìn gì mãi thế, ngon lắm đấy, đừng xem xét bề ngoài mà đã vội đánh giá chất lượng, đây đều là những món ăn do mẹ Năm của tôi làm đấy! Còn ngon hơn cả đồ ăn ngoài nhà hàng…
Nam NAm nếm thử, đồ ăn tuy hết sức bình thường( canh ngót, đậu phụ rán, thịt lợn kho, dưa chua muối,…) nhưng lại nóng sốt mang đến cho thằng nhox cảm giác kì lạ, chắc có lẽ đây là hương vị của gia đình: Lần đầu tiên 1 người giúp việc ngồi ăn cùng, thậm chí là ăn hết cả phần của Nam Nam đã mang đến cho thằng nhox 1 cái gì đó thật ấm áp, 1 sự ấm áp mà đã từ lâu thằng nhox ko còn có đc…
* * * * *
Ăn cơm xong, dọn dẹp xong, Mi Ni định về nhà nhưng nó vẫn cảm thấy thiếu mất thứ gì. Có lẽ là tiếng đàn piano…
“Tại sao hôm nay anh ta ko đánh đàn, mọi ngày đứng ngoài mình vẫn nghe được tiếng đàn, sao hôm nay được vào trong nhà lại ko nghe gì nữa là sao???”_ Nó nghĩ thầm, chợt, Nam Nam bỗng lên tiếng:
-Có phải cô đang muốn nghe tôi đánh đàn piano ko?
-Đúng!!! Àh àh đâu có, thôi tôi về đây bi bi ông chủ củ tỏi nha!_ Nó vội vã ra cửa.
-Nếu ko muốn sao tối nào vào lúc tôi đánh đàn cô cũng đều đứng ngoài cửa nhà tôi?_ Thằng nhox
Nó: mắt chữ “O”, mồm chữ “A” quay lại nhìn chằm chằm zô thằng nhox: “Tại sao anh ta lại biết, why? why????”
-Cô đang nghĩ vì sao tôi lại biết có phải ko?_ Thằng nhox đoán trúng ý nó rồi_ Ở ngoài cổng của biệt thự có lắp camera, vì thế nên ngày nào cũng nhìn thấy cô, vì thế nên tôi mới nhớ ra được cô lúc ở nhà hàng Windy…
Mắt nó tròn xoe, nó ko nói được gì cả, và thằng nhox cũng ko nói gì nữa mà ngồi xuống bên chiếc đàn piano màu trắng… Một bản nhạc thân quen với nó lại vang lên, trong giây phút ấy, dường như nó đã để ý nhiều hơn tới thằng nhox chứ ko phải là tiếng đàn… Ôi ôi ôi, thằng nhox đánh đàn mới nhẹ nhàng làm sao, nó cảm thấy một cảm giác gì đó rất lạ len lỏi vào tim nó… rất lạ… rất lạ….