Được Làm Công Chúa

Chương 15


Bạn đang đọc Được Làm Công Chúa: Chương 15

Đây là câu chuyện ở Việt Nam…. Ngày chủ nhật đã đến…. và 2 vợ chồng bà Vũ Mai đang đợi sẵn ở nhà hàng Windy để được gặp Mi Ni… Nhưng làm sao có thể cơ chứ… Mi Ni đang ở tận bên Hồng Kông cơ mà….
Giới thiệu 1 chút về 2 vợ chồng bà Vũ Mai:
Họ chính là chủ nhân của 1 tập đoàn lớn với 1 số tài sản hết sức khổng lồ_ Tập đoàn Lí Mĩ kinh doanh trên rất nhiều lĩnh vực đã có lịch sử từ rất lâu…….. Cuộc sống của họ giống như của hoàng đế và hoàng hậu…. Luôn luôn có hàng chục người vệ sĩ đi theo bảo vệ…. Người hầu trong nhà lên tới con số hàng trăm…. Họ sống ở 1 căn nhà có mái trong dát vàng… chẳng khác gì một toà lâu đài mà bao tập đoàn khác phải ganh tị……
Tuy vậy… 17 năm về trước họ lại phải gánh chịu một biến cố cực kì to lớn…. Ông Lí Mĩ Đồng Quân… Vị chủ tịch hội đồng quản trị thứ 48 của tập đoàn Lí Mĩ (và cũng là chồng của bà Vũ Mai) đã mắc phải “bẫy” của 1 tập đoàn cạnh tranh khác… dẫn tới mức toàn bộ tài sản và cơ nghiệp hàng trăm năm bị sụp đổ… Họ bị phá sản… tất cả mọi thứ trong 1ngày bỗng chốc biến mất… Khi ấy, đứa con gái duy nhất của họ vừa ra đời… Tuyệt vọng… 2 vợ chồng đành phải bỏ con và đi tới quyết định tự sát… họ hi vọng một người có tấm lòng hảo tâm sẽ cưu mang nó. Lúc ấy, ông Đồng Quân có viết 1 mẩu giấy ghi là họ của đứa trẻ đó chính là “Lí Mĩ” và để lại một sợi dây chuyền làm tin vào trong nôi cho nó…. Nhưng sau đó… nhờ tìm ra được nguồn vốn đề phòng bất trắc của dòng tộc… Hai vợ chồng bà Vũ Mai đã gây dựng lại được cơ nghiệp nhanh chóng… Họ đã đi tìm lại đứa con gái bé bỏng suốt thời gian qua nhưng mọi công sức dường như quá vô ích…. Nỗi nhớ con cứ đau đáu trong lòng 2 người, họ luôn hi vọng, luôn tin tưởng, cho dù là một thông tin nhỏ nhất, họ cũng luôn trân trọng để tìm kiếm …. chính vì thế ,ngay lúc biết họ của Mi Ni là Lí Mĩ…. Bà Vũ Mai mới hoảng hốt như thế…..
Nhưng dường như nỗi tuyệt vọng lại đang xâm chiếm trái tim của 2 người đó… Họ đã đợi rất lâu… Đợi đến quá giờ đi làm của nhân viên mà vẫn ko thấy Mi Ni đến….. Quá lo lắng… bà Vũ Mai liên tục gặng hỏi người quản lí:
-Quản lí…. Tại sao cậu bảo chủ nhật cô bé sẽ đến… Tại sao đến giờ này mà vẫn chưa thấy nó…..
-Dạ thưa phu nhân… việc này….._ Người quản lí đó cũng ko kém phần lo lắng bồn chồn, anh ta hết đi ra rồi lại đi vào…..
Thấy quản lí của mình có thái độ mất bình thường như thế, một nhân viên nhà hàng rụt rè nói nhỏ với anh ta:

-Anh quản lí! Có phải là phu nhân và chủ tịch đang đợi Mi Ni phải ko ạh?
-Ùh! Cậu biết nó ở đâu sao?_ Người quản lí sốt sắng
-Ko ạh
-Ko biết thì thôi đi làm việc đi…
-Nhưng thưa anh… em có cuốn vở học này của Mi Ni, hôm trước đi làm Mi Ni có để quên…. _ Cậu nhân viên đó rụt rè chìa cuốn vở có ghi địa chỉ trường lớp của Mi Ni ra trước mắt người quản lí….. Như bắt được vàng, mắt người quản lí sáng lên, vội giật lấy cuốn vở rồi chạy ra ngoài:
-Chủ tịch, phu nhân!!! Tôi…. Tôi biết cô bé ấy đang học trường nào…. Trên cuốn vở này có ghi địa chỉ……
2 vợ chồng bà Vũ Mai vội vàng lấy cuốn vở lại tay mình:
-Mình ơi…. _ Bà Vũ Mai ko ghìm nổi xúc động, bà đưa tay sờ từng nét chữ…._ Là chữ của nó…. là nét chữ của nó… mình mau cho người đến trường hỏi ngay địa chỉ của nó đi… mình ơi…..
Ngay lập tức…. lời nói của bà Vũ Mai được thi hành…. Mặc cho là ngày chủ nhật…. mọi thông tin về Lí Mĩ Mi Ni vẫn được cung cấp một cách nhanh chóng….. Và 2 vợ chồng bà Vũ Mai cũng nhanh chóng tìm đến được ngôi nhà nhỏ bé mà 17 năm qua con gái họ đã sống_ ngôi nhà nhỏ bé của mẹ Năm…..
Hơn chục chiếc xe hơi đỗ trước cổng ngôi nhà đó… Hàng chục người mặc áo đen ra mở đường trước…. Tiếp theo 2 vợ chồng bà Vũ Mai.
Mẹ Năm đang phơi áo ngoài sân…. Sự xuất hiện của tốp người lạ hoắc khiến mẹ Năm ko khỏi lo lắng:
-Mấy người!!! Mấy người là ai… Tại sao là kéo vào nhà tôi thế này cơ chứ
-Thưa chị chúng tôi chính là………….._ Và cuộc nói chuyện của 3 người (mẹ Năm, bà Vũ Mai và ông Đồng Quân) bắt đầu…. Thân thế của Mi Ni dần dần được hé mở…..
* * * * *

-Đúng là khi tôi nhìn thấy nó, nó đang nằm trong 1 chiếc nôi màu hồng, trong nôi có rất nhiều thứ đồ chơi đắt tiền cùng với mẩu giấy đó và chiếc dây này_ Mẹ Năm vừa nói vừa đưa sợi dây chuyền cho bà Vũ Mai
Bà Vũ Mai lại ko ghìm nổi xúc động khi nhìn thấy sợi dây:
-Đúng nó rồi…. đúng là sợi dây này mà…. Tôi… tôi rất cảm ơn chị, thành thật rất cảm ơn chị vì đã cưu mang nó, đã chăm sóc nó giúp chúng tôi suốt thời gian vừa qua…..
-Đúng vậy, chúng tôi rất cảm ơn chị_ Ông Đồng Quân tỏ vẻ biết ơn mẹ Năm.
-Xin chị…._ Bà Vũ Mai lại xúc động quỳ xuống trước mẹ Năm như thể hiện sự biết ơn trân thành nhất… Mẹ Năm vội vàng đỡ bà Vũ Mai:
-Xin bà đừng làm thế… Thực ra trong suốt thời gian qua, tôi cũng đã ko cho nó được 1 cuộc sống sung sướng , tôi nghèo lắm….
-Ko… Chị đã cứu mạng nó cho chúng tôi_ Ông Đồng Quân ngắt lời mẹ Năm
-Đúng_ Bà Vũ Mai tiếp lời chị_ Chúng tôi sẽ mãi mãi biết ơn chị… mãi mãi…. àh đúng rồi…. nó đâu rồi… Mi Ni đâu rồi…._ Vừa nói bà Vũ Mai vừa đảo mắt khắp gian nhà
-Thực ra… nó đã đi Hồng Kông rồi_ Mẹ Năm ngần ngại trả lời….
-Đi Hồng Kông_ 2 vợ chồng bà Vũ Mai cùng thốt lên!!!_ Đi Hồng Kông sao? Tại sao nó lại đi Hồng Kồng_ Bà Vũ Mai sốt sắng

-Chuyện dài lắm…._ Và mẹ Năm bắt đầu kể………
Sau khi mẹ Năm đã kể lại tất cả xong:
-Chuyện là vậy sao? Vậy thì khi nào nó sẽ về_ Ông Đồng Quân cũng sốt sắng ko kém bà Vũ Mai… Thực lòng ông rất muốn được nhìn thấy Mi Ni….
-Cũng chưa biết nữa_ Mẹ Năm ngần ngại trả lời_ Nhưng khi nào nó về tôi nhất định sẽ liên lạc với 2 người…..
Và họ quay về…. trong lòng ngập tràn những niềm hồi hộp lo lắng xen lẫn hạnh phúc tột cùng….Sắp được nhận lại người con gái đã thật lạc tới 17 năm trời, có bô mẹ nào mà ko như thế cơ chứ…. “Nhất định bố mẹ sẽ bù đắp cho con… nhất định con àh”………….
* * * * *
Còn về phần mẹ Năm, vừa buồn nhưng lại vừa vui…. Mi Ni sắp nhận lại bố mẹ… sẽ sắp phải xa bà… nhưng bù lại… nó sẽ lại có được một cuộc sống sung sướng hơn lúc này… sẽ ko còn phải đi làm thêm từng ngày mà gầy rộc hết cả người nữa….
Nhất Nam đã đứng ở bên trong và nghe hết câu chuyện giữa mẹ mình với bố mẹ của Mi Ni. Chuột máy ngốc nghếch nhưng đáng yêu trong lòng của Nhất Nam có thân thế là con gái duy nhất của 1 tập đoàn giàu có… thật ko thể tin nổi…. Địa vị của Nhất Nam với nó khác nhau quá…. 17 năm sống cùng 1 căn nhà… Giờ đây lại sắp có 1 sự thay đổi lớn…. Điều đó mới buồn làm sao…. “Mi Ni… Mi Ni… Tôi ko muốn điều đó xảy ra…”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.