Được Làm Công Chúa

Chương 13


Bạn đang đọc Được Làm Công Chúa: Chương 13

Sau khi từ nhà hàng Piano trở về khách sạn, tâm trạng của Nam Nam rất xấu, Mi Ni ko thấy Nam Nam nói bất cứ 1 câu nào kể từ lúc ấy, vẻ mặt thì vô cùng rầu rĩ…. Nó rất buồn, ko hiểu sao thấy thằng nhox như vậy nó cũng cảm thấy buồn… Nó suy nghĩ rất nhiều, nó nghĩ mãi, nghĩ mãi……..
Và sau 1 thời gian suy nghĩ kĩ lưỡng, ngay hôm đó, cụ thể là vào buổi tối, nó ko thể nào chịu nổi nữa, nó bắt taxi đi tới nhà hàng Piano….
* * * * *
Ánh nến lung linh ngập tràn cả căn phòng, ở góc bên kia, một bản nhạc nhẹ nhàng đang cất lên bởi đôi bàn tay của một người phụ nữ… chính là người phụ nữ ấy_ từ nay sẽ gọi người phụ nữ ấy là mẹ của Nam Nam (thằng nhox ) luôn cho tiện…. Mẹ Nam Nam đang ngồi bên chiếc đàn piano và khẽ lướt nhẹ đôi bàn tay…..
Nó lại lắng nghe…. lắng nghe…. nó cảm thấy có 1 cái gì đó rất giống thằng nhox…. rất giống củ tỏi của nó….
* * * * *
Bản nhạc ko kéo dài quá lâu, có lẽ mẹ Nam Nam đã biết là đang có sự hiện diện của Mi Ni ở đó. Bà tiến bước lại gần chỗ nó đang đứng:
-Là cháu sao? Cô rất vui vì lại được gặp ……

-Cô… Cô là mẹ của cậu ấy! Cô biết điều đó, nhưng tại sao… tại sao cô ko chịu nhận cậu ấy_ Nó ko để ẹ thằng nhox nói hết câu mà hét lên, may mắn thay là nhà hàng đã ko còn khách hàng nữa chứ nếu ko thì…. Nhưng mẹ thằng nhox ko quá để ý đến thái độ ko mấy thiện cảm của nó, bà chỉ nhẹ nhàng nắm tay nó:
-Cháu có thể đi ra đây với cô được ko?
Nó ko nói gì… mẹ thằng nhox nhẹ nhàng dắt nó đi
Bà đưa nó ra 1 khuôn viên ở phía sau_ Ko quá cầu kì nhưng yên tĩnh và thanh bình đến lạ thường_ Một hồ nước nhỏ, một bộ bàn ghế nhỏ, một bãi cỏ nhỏ,… và đặc biệt là 1 chiếc đàn piano nhỏ… Cái gì cũng nhỏ là ấn tượng của nó…. Mẹ thằng nhox bảo nó ngồi xuống ghế:
-Tại sao cô lại dẫn cháu ra đây chứ?
-Cô chỉ muốn 1 ko gian yên tĩnh
-Vậy bây giờ cô có thể nói cho cháu biết tại sao cô ko nhận cậu ấy! Chiều nay trong lúc ăn cơm, cháu thấy cô rất hay quay nhìn cậu ấy, ánh mắt cô nhìn cậu ấy rất nhẹ nhàng, rất trìu mến… Cô là mẹ của cậu ấy, tại sao cô ko nói ra…. tại sao cô……
-Cô …._ Mẹ thằng nhox ngắt lời nó nhưng sau đó lại ngập ngừng_ Cô … cô ko thể… cô đã bỏ đi từ lúc nó 8 tuổi, cô sợ … cô sợ Nam Nam sẽ ko chấp nhận… sẽ ghét bỏ cô….
-Ko! Cậu ấy ko ghét bỏ cô! Cậu ấy đã rất hi vọng cô sẽ nhận ra cậu ấy ngay từ giây phút đầu tiên_ nhưng cậu ấy đã thất vọng_ cô đã ko làm như thế, cậu ấy đã rất buồn, buồn lắm cô có biết ko?
-Cô biết….. cô cũng đã rất đau khổ…. cô nhớ nó, nhớ nó đến phát điên lên nhưng….
-Ngày mai, àh ko, tối mai cháu và cậu ấy sẽ đến, suốt thời gian vừa qua cậu ấy đã rất buồn, tính cách trở nên lạnh lùng và ít nói, cậu ấy rất muốn được gặp lại mẹ, cậu ấy đã quá thiếu thốn tình cảm gia đình, cậu ấy rất cô đơn… Cô biết ko, cậu ấy đã sống chỉ có 1 mình từ lúc 10 tuổi cho đên tận bây giờ….
-Sống 1 mình sao? Nó ko ở với bố…
-Đúng! Cậu ấy nói rằng rất ghét bố…. kể từ khi cô bỏ đi, cậu ấy đã rất chăm chỉ học đàn piano, và bây giờ cậu ấy đánh đàn rất hay, tiếng đàn của cậu ấy rất giống của cô…
-Nó… nó đã chịu học đàn Piano?_ Mẹ Nam Nam run run… nước mắt bỗng rơi ra trên khoé mi…_ Cô thật có lỗi…..

-Những gì có thể nói cháu đã nói hết rồi… cháu chỉ mong cậu ấy hạnh phúc… Thôi cô ạh! Cháu phải đi đây_ Nó đứng lên cúi đầu chào mẹ thằng nhox rồi định đi nhưng:
-Cô cảm ơn cháu! Cô rất cảm ơn cháu…. cảm ơn cháu rất nhiều… Có thể cho cô ôm cháu… ôm cháu 1 lát được ko?_ Nói rồi mẹ thằng nhox khẽ vòng tay ôm lấy nó…. Vuốt nhẹ lọn tóc rối xung quanh đầu nó đi, bà khẽ thì thầm:
-Con là bạn gái của Nam Nam àh? Nam Nam thật may mắn vì có được 1 người bạn gái như con… con dễ thương lắm…..
“Bạn gái của Nam Nam!!!”_ Trong 1 giây phút… 2 má nó nóng lên… một cảm giác lạ lại len lỏi vào tim nó…. Lẽ nào…. lẽ nào…. Thời gian ngắn ngủi làm người giúp việc cho thằng nhox đã khiến … đã khiến nó…
* * * * *
Nó rời khỏi nhà hàng Piano sau cái ôm tạm biệt của mẹ thằng nhox…
Đường vắng… nó ko còn thấy 1 cái taxi nào cả…
Càng tệ là nó lại cũng ko thể tài nào nhớ ra nổi tên khách sạn nó ở (= tiếng Anh nên chịu)
Nó lang thang trên đường…. Trời tối… Mỗi lúc 1 thêm lạnh… Bỗng nhiên nó thấy sợ…. Nó chạy, nó nhắm mắt lại chạy…. chạy hoài….
Mệt quá… Nó ko chạy nổi nữa… Nó đành ngồi xuống 1 chiếc ghế đá( 1 chiếc ghế đá ven đường)_ Nó sợ quá…. Nó bị lạc rồi… Từng cơn gió lạnh tạt vào người làm nó lạnh… Nó ko còn nhớ đường về… Nó sợ… Rồi… nó ôm mặt khóc và liên hồi gọi:

-Nam Nam… Nam Nam….
-Tôi đây… sao cô lại ngồi khóc ở đây_ Giọng nói này mới quen thuộc làm sao… Mi Ni lau nước mắt… ngẩng đầu lên… là Nam Nam… đúng là Nam Nam rồi…. Nó vội nhảy cẩng lên và ôm chầm lấy thằng nhox… nó bật khóc to hơn……..
-Hu hu!… Anh đây rồi… hu hu…. tôi sợ… tôi sợ lắm… tôi quên mất đường về…. hu hu… tôi….
-Đừng sợ nữa… có tôi đây rồi mà… Sẽ ko sao đâu_ Thằng nhox ôm lấy nó… đôi bàn tay siết chặt bờ vai nhỏ bé của nó…. Tại sao lại như thế… Tại sao cách thằng nhox nói và hành động với nó lại thật khác như thế này…. Một cái gì đó thật quan tâm và yêu thương… Phải chăng cảm giác lạ cũng đang len lỏi vào tim của thằng nhox
-… Hức .. hức… Mà… tại… sao.. anh… lại ở đây??_ Vừa thút thít khóc nó vừa hỏi cắt đứt dòng suy nghĩ miên man của thằng nhox….
-Tự dưng tôi muốn ra đây đi dạo…..
“Tự dưng” sao…. “Tự dưng” hay phải chăng là linh tính đang mách bảo để thằng nhox đến đây…. gặp nó… và ôm nó trọn trong vòng tay như lúc này…..


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.