Đọc truyện Được Chồng Như Ý – Chương 5: Xin chỉ bảo nhiều hơn
Giang Hiểu tựa đầu vào chiếc cột trong phòng, uể oải cất tiếng nói: “Đơn giản lắm, tôi không muốn bị người ta hôn một cách vô duyên vô cớ, kiếm hời từ tôi thì phải chịu trách nhiệm chứ.”
Gương mặt Hoa Ngọc Nhi ửng đỏ, nụ hôn ban nãy cũng là nụ hôn đầu tiên của cô đó, được không hả?
Nhưng tình hình lúc đó đã như thế, mục sư nói vậy, còn có rất nhiều người đang nhìn, cô có thể trốn tránh được hay sao?
Sao mà cô biết được người đàn ông này lại thù dai như vậy chứ, chỉ hôn một cái thôi mà phải chịu trách nhiệm à?
“Cậu Giang, bất đắc dĩ lắm tôi mới phải làm vậy thôi, nếu như anh thấy mình bị thiệt thì có thể trả lại.” Hoa Ngọc Nhi giải thích với anh, cô nén tức vào lòng.
“Trả lại? Ý của cô là muốn tôi hôn cô lại ư, nghĩ đẹp thế.”
Hoa Ngọc Nhi:…
Lúc ấy Hoa Ngọc Nhi nghĩ như thế này, sao trên đời này lại có một người đàn ông vô liêm sỉ như anh ta kia chứ?
Anh ta là ví dụ điển hình của câu đã chiếm được lợi còn tỏ ra uất ức, nhưng người ta nói chuyện có lý lẽ như thế, bởi vậy cô cũng không bắt bẻ được gì.
Chỉ có thể nén nhịn mà thôi…
Thấy mèo hoang nổi nóng, Giang Hiểu lại tiếp tục nói: “Tôi biết bây giờ nhà họ Hoa của cô đang gặp khó khăn về mặt kinh tế, cần phải quay vòng vốn gấp, chứ bằng không cũng chẳng liên hôn với nhà họ Tạ một cách gấp rút như vậy. Nếu như nhà họ Tạ có thể cho cô, vậy thì nhà họ Giang của tôi cũng có thể cho cô, Hoa Ngọc Nhi, cưới tôi cô sẽ không thiệt thòi một chút nào đâu, tôi không dám tự nhận mình giỏi đến nhường nào, nhưng chắc chắn tôi giỏi hơn cậu hai Tạ.
“Anh bằng lòng giải nguy cho nhà họ Hoa của tôi ư?”
Chuyện này khiến cho Hoa Ngọc Nhi cảm thấy hết sức ngạc nhiên, cô rời khỏi nhà từ bé, tình cảm với ba mẹ và các chị rất nhạt.
Nhưng cô rất thương bà, bây giờ nhà họ Hoa đang đứng trước nguy cơ, bà luôn tỏ ra buồn bã.
Vốn dĩ sức khỏe của bà cụ Hoa đã không khỏe, bây giờ bà còn âu lo đến mức nhập viện.
Chứ bằng không Hoa Ngọc Nhi cũng sẽ không hy sinh hôn nhân của mình để liên hôn, thành toàn cho gia tôc, cô nào có vĩ đại như vậy.
Giang Hiểu gật đầu.
“Vậy anh có điều kiện gì?” Hoa Ngọc Nhi hỏi anh ta.
“Kết duyên chồng vợ với tôi, biến vở hài kịch này thành sự thật, làm theo cái sai, biến giả thành thật.” Giang Hiểu nói một cách dứt khoát.
“Làm trong bao lâu?” Câu hỏi của Hoa Ngọc Nhi khiến cho Giang Hiểu nghẹn lời.
Phải làm bao nhiêu lâu ư, anh thật sự vẫn chưa từng nghĩ đến vấn đề này.
Nhưng để Hoa Ngọc Nhi yên tâm, anh vẫn đưa ra thời hạn: “Nhiều nhất là ba năm, sau ba năm nếu như cô không muốn tiếp tục ở lại nhà họ Giang thì tôi có thể ký đơn ly hôn, trả lại tự do cho cô.”
“Nói miệng không có bằng chứng.” Hoa Ngọc Nhi vẫn không chịu thôi.
“Chúng ta có thể viết giấy, nhưng phải giữ kín, không được để cho người thứ ba biết.” Giang Hiểu thêm một điều kiện.
Hoa Ngọc Nhi im lặng thêm năm giây, cuối cùng vẫn thỏa hiệp.
“Thành giao.”
Thấy Hoa Ngọc Nhi đã đồng ý, không biết gì sao mà trong lòng Giang Hiểu thấy nao nao.
Vì cô gái này là một người rất thú vị, chỉ sợ là ba năm sau, bọn họ sẽ còn quấn quýt với nhau hơn nữa.
“Vậy thì…xin cô chỉ bảo nhiều hơn trong cuộc đời còn lại.” Giang Hiểu nửa đùa nửa thật.
Hoa Ngọc Nhi đứng dậy, rồi mới chậm rãi quay mặt về phía anh, cô đính chính một cách nghiêm túc: “Chỉ ba năm.”
Rõ ràng cô đang nhắc nhở anh, hôn nhân của hai người bọn họ cũng chỉ kéo dài trong ba năm mà thôi, bởi vậy đừng nói là cuộc đời còn lại.
Nhưng những thứ này không quan trọng, quan trọng nhất là, đây là lần đầu tiên Giang Hiểu nhìn thấy gương mặt thật của Hoa Ngọc Nhi.
Khi nãy cô hôn anh quá nhanh, anh còn chưa kịp nhìn kỹ thì người ta đã thả khăn xuống rồi, ban nãy vừa định mở miệng thì cô đã quay người đi, bây giờ bốn mắt nhìn nhau, anh chỉ cảm thấy ngạc nhiên.
Gương mặt ấy, dung mạo ấy…nếu chỉ có thể dùng bốn chữ để hình dung, đó chính là nghiêng nước nghiêng thành.
Có tin đồn rằng cô năm bị cà lăm, nhưng người nói năng rất trôi chảy.
Có lời đồn cô năm rất xấu, nhưng người ta đẹp nghiêng nước nghiêng thành.
Bởi thế, lời đồn không đáng tin một chút nào…
Giang Hiểu không phải kẻ háo sắc, nhưng vào giây phút nhìn thấy Hoa Ngọc Nhi, trông anh giống hệt như người mất hồn, không thể nào dời tầm mắt đi được