Đọc truyện Được Chồng Như Ý – Chương 15: Như là nhặt được bảo vật
Người nhà họ Hoa có làm như thế nào cũng không nghĩ đến cô năm nhìn cũng không đáng chú ý, vậy mà lại có thể bước vào nhà họ Giang, mà lại nhận được sự quan tâm của cậu Giang như vậy.
Trong lời nói này liền nhìn ra được, Giang Hiểu cưới cô năm không chỉ không lạnh nhạt, ngược lại còn như là nhặt được bảo vật.
Nhà họ Hoa có năm cô con gái, cô cả Hoa Ngọc Hân và cô hai Hoa Ngọc Anh đều đã lập gia đình, mà tuổi cũng đã qua ba mươi.
Mặc dù là cô ba Hoa Ngọc Đình chưa lập gia đình, nhưng mà cũng đã 28 rồi, Tạ Minh Doãn mới vừa 26, cách nhau 2 tuổi.
Hơn nữa lấy tính tình đó của Hoa Ngọc Đình, người đã từng lấy được ảnh hậu, cũng rất chướng mắt với dạng cậu ấm ăn chơi như là Tạ Minh Doãn, dù sao thì anh ta cũng đã từng mập mờ với rất nhiều ngôi sao nữ ở trong giới giải trí.
Hoa Ngọc Khiết là một giảng viên đại học, dạy môn lịch sử, năm nay cũng đã 26 tuổi, mặc dù là chưa lập gia đình nhưng mà có một người bạn trai là cảnh sát, tình cảm của hai người bọn họ rất tốt.
Đánh chết cũng không chịu liên hôn, hơn nữa nhan sắc của Hoa Ngọc Khiết so với mấy chị em thì xem như là rất bình thường, cậu hai nhà họ Tạ cũng chưa chắc vừa ý.
Cuối cùng sau khi đã tổng hợp lại suy nghĩ, mới nghĩ đến con gái nhỏ Hoa Ngọc Nhi đã cho sống ở núi Trung Thúy nhiều năm rồi.
Vẫn là câu nói đó, Hoa Ngọc Nhi có thể đồng ý liên hôn, cũng không phải là dễ nói chuyện, cũng không phải là tính cách mềm mỏng, chủ yếu vẫn là quan tâm đến đến bà cụ Hoa.
Ở trong sân, khi mà bà cụ nhìn thấy cháu gái đã về thì rất là vui mừng.
Hai dì bảo mẫu đỡ bà rời giường, Hoa Ngọc Nhi vội vàng đi tới lấy một cái gối mềm dựa ở sau lưng cho bà nội.
“Về rồi đó hả?” Bà cụ nắm chặt tay của cháu gái.
“Bà nội, mấy ngày nay bà nội đã tốt hơn chút nào chưa ra?”
“Ừm, đỡ hơn nhiều rồi.”
“Vậy là tốt rồi, buổi sáng bà đã ăn cái gì ạ?” Hoa Ngọc Nhi quan tâm hỏi.
“Ăn cũng không ít, còn uống nửa bát cháo trắng nữa đó.” Bà cụ cười rất hiền lành.
Hoa Ngọc Nhi gật gật đầu, ngồi ở trên ghế đầu giường nhìn bà nội, trong lòng vẫn còn cảm thấy chua xót đôi chút.
“Ngọc Nhi à, bà đã nghe nói chuyện trong hôn lễ rồi, con làm đúng đó, cho dù là gia thế nhà của chúng ta không bằng nhà họ Tạ thì cũng không thể để bọn họ đùa cợt được.”
Hoa Ngọc Nhi cười cười, có chút miễn cưỡng.
“Đứa bé nhà họ Giang thế nào, người nhà họ Giang đối xử với con có tốt không?”
Sau cái ngày tổ chức hôn lễ, Hoa Ngọc Nhi đi theo Giang Hiểu đến nhà chính, cũng chưa từng trở lại.
Bà cụ cũng chỉ có thể hỏi thăm một chút, nhưng chuyện cụ thể thì cũng không biết rất rõ, cho nên thấy rất lo lắng, sợ là đứa nhỏ này phải chịu ấm ức ở nhà họ Giang.
“Bà nội, bà yên tâm đi, người nhà họ Giang… đối xử với con cực kỳ tốt.”
Hoa Ngọc Nhi dùng chữ cực chính là để cho bà nội yên tâm.
“Cái đứa nhỏ này, chắc là bị ấm ức cũng không chịu nói với bà nữa. Ngọc Nhi à, con là do bà nuôi lớn từ nhỏ, bà nội đã từng nói để con lấy chồng cũng không phải là vì lợi dụng con để gia tộc khởi tử hồi sinh, bà cũng đã từng tuổi này rồi, thật ra cũng không quá coi trọng vinh quang gia tộc, ngược lại là bà lo lắng sau khi bà chết rồi, không có ai chăm sóc cho con thì rất cô đơn.”
“Sức khỏe của bà nội vẫn còn khỏe mạnh mà, có thể sống đến 100 tuổi luôn.” Hoa Ngọc Nhi vội vàng nói.
Bà cụ cười cười, lại ho khục khục vài tiếng.
Hoa Ngọc Nhi nhanh chóng cầm khăn tay đưa tới.
“Bà nội cũng đã 84 tuổi rồi, một người sống đến từng tuổi này cũng đã đủ, cũng không thể ở bên cạnh con quá lâu. Bà nội biết… chỉ hi vọng là cho dù con có gả đến nhà nào thì nhà chồng cũng đối xử với con tử tế.”
Không đợi Hoa Ngọc Nhi nói chuyện, bà cụ lại hỏi tiếp: “Đứa bé nhà họ Giang đâu rồi? Có đi đến đây cùng với con không, để bà nhìn một chút.”
“Bà nội… có gì để mà nhìn đâu chứ, anh ấy cũng… chỉ là người bình thường thôi, vóc dáng rất bình thường.”
Hoa Ngọc Nhi không quá muốn để cho bà nội gặp Giang Hiểu là bởi vì sợ anh nói lung tung, cũng là cảm thấy ấy dù sao chuyện của hai người bọn họ cũng không phải là thật, cũng không cần thiết phải làm rình rang như vậy.
Dù sao nói không chừng một ngày nào đó cũng sẽ ly hôn thôi, có lẽ cũng không cần phải đến ba năm, mấy cậu ấm nhà giàu như thế này dễ dàng nhất chính là thay lòng đổi dạ.
Đang nói chyện, ở cửa vang lên một âm thanh thánh thót.
“Ngọc Nhi, em thế mà lại nói xấu anh ở trước mặt của bà nội hả?”
Thân thể của Hoa Ngọc Nhi chấn động: Ngọc Nhi, cô rõ ràng là không quen biết với anh mà.