Bạn đang đọc Được Chiều Sinh Kiêu: Chọn Trúng Vương Phi Trẻ Con – Chương 85: Trừng Phạt Vương Phi Trẻ Con
Lạc vương phủ.
Lạc Lạc nhắm mắt theo sát bước chân Thương Nguyệt Vô Triệt, hắn đi một bước, nàng cũng đi một bước, hắn đứng lại, nàng cũng đứng lại.
Không phải nàng thích đi theo người này, mà là người này…
“Thương Nguyệt Vô Triệt, nhanh một chút đem ngân châm trên người ta rút ra, thật khó chịu!”
Lạc Lạc cau chặt mày, tay không ngừng vươn về phía sau để gãi lưng, lại không tài nào gãi đúng chỗ.
Thương Nguyệt Vô Triệt từ lần đầu nghe vẫn là tiến về phía trước, cho đến khi đi vào phòng ngủ của nàng, hắn tìm ghế ngồi xuống, mắt lạnh nhìn bộ dáng nhíu mày nhăn mặt của nàng.
Thấy hắn thờ ơ, Lạc Lạc thay đổi bộ dạng đáng thương, đi qua nắm lấy cánh tay hắn làm nũng: “Vô Triệt ca ca, ngươi đại nhân đại lượng hãy tha cho ta đi.”
Hắn mấp máy môi không nói lời nào, nhìn tưởng như không để ý giọng nói mềm dịu của nàng, kì thực trong lòng đã sớm mềm nhũn.
Mặt không biến sắc phe phẩy chiết quạt, thuận tiện hưởng thụ tay nàng trắng nõn xoa bóp, mắt hắn híp híp lại giả vờ ngủ say.
Nũng nịu thật lâu, nhưng không thấy đáp lại, Lạc Lạc ngẩng đầu nhìn lên ——
“Vô Triệt ca ca!” Nàng nói có chút nghiến lợi cắn răng.
Nếu như hắn quả thật dám ngủ… Nàng sẽ cho nổ tung phủ của hắn lần nữa!
“Không cần vọng tưởng sẽ làm nổ tung phủ của ta, nếu không…” Hắn đột nhiên mở mắt, ánh mắt sắc bén lóe ra hàn quang lạnh lẽo, cực kì vô tình mà cảnh báo.
A!
Lạc Lạc cơ hồ buông tay hắn ngay lập tức, nuốt nước miếng một cái chống lại ánh mắt lãnh khốc của hắn.
Không ổn, tâm tư của nàng đã bị hắn nắm được!
“Ha ha… Sao thế được, nơi này dù gì cũng là nhà của ta sau này, ta tại sao lại làm như vậy.” Lạc Lạc nháy con ngươi đen nhánh xinh đẹp, đối với hắn ha hả cười.
Bất quá, nụ cười xinh đẹp của nàng đối với hắn không có tác dụng.
Hắn “bá” một cái thu hồi chiết quạt đứng lên, từ trên cao bí hiểm nhìn xuống nàng.
“Không phải nàng đã vì Ngân Diện tính toán cùng ta giải trừ hôn ước rồi à? Cho nên hôm nay nàng làm tất cả hủy diệt giao ước giữa chúng ta, nàng cố ý phá hư cái danh hiệu Lạc vương phi là do muốn đối thủ của ta – Thương Nguyệt Lưu Vân chiếm thế thượng phong…”
“Ta không có.” Lạc Lạc cứng rắn nói.
Có lẽ, lúc trước nàng ở cùng một phe với Ngân Diện, bởi vì giận chó đánh mèo nên từng có ý nghĩ như vậy, nhưng mà lúc ở trong tửu lâu ý nghĩ đó đã bị nàng triệt để loại bỏ, còn bởi vì Trọng Tiêu Hi mạo phạm nàng trong lúc tâm tình của nàng không tốt.
Hơn nữa… Tức giận là một chuyện, gây bất lợi cho Ngân Diện ca ca là một chuyện khác, nàng yêu hận rõ ràng!
“Không có sao?” Hắn nhíu mày cợt nhã, hỏi ngược lại.
Lạc Lạc lại gãi lưng một chút, nhíu gương mặt cố nén khó chịu, mím môi trong sáng nói: “Không có chính là không có, ngươi tin hay không tùy thích.”
Nói xong, nàng lại bắt đầu gãi, cảm giác khó chịu trên người ngày càng khuếch tán, nàng khổ sở thở dốc.
Đối với khổ sở của nàng, hắn chỉ lạnh nhạt nhếch môi: “Tiểu oa nhi, biểu hiện hôm nay của nàng khiến ta rất không hài lòng, cho nên… Tối nay nàng nên chịu bị trừng phạt.”
Nói xong hắn tiêu sái phất tay áo, ưu nhã cất bước đi ra ngoài, đối với kêu gào cầu khẩn của Lạc Lạc ở phía sau, hắn chưa từng dừng bước.
Nhìn bóng lưng hắn vô tình, Lạc Lạc chỉ hận trong tay không có một thanh kiếm để chém tới.
Rốt cuộc, Lạc Lạc không nhịn được cơn ngứa đang bộc phát trên người, nàng thu hết sức lực hét lên: “Thương Nguyệt Vô Triệt là trứng thối siêu cấp vũ trụ!”
Cơ hồ phân nửa người trong Lạc vương phủ đều bị âm thanh này làm cho chấn động.
Đi ở bên ngoài đình viện, Thương Nguyệt Vô Triệt cuối cùng cũng dừng bước chân lại một chút.
Hắn nhàn nhạt nâng lên khóe môi, đáy mắt treo lên nụ cười.
Hạ nhân đi qua có chút quái dị nhìn gương mặt dịu dàng của hắn.
Vương gia không phải đang gây gỗ cùng Tiểu vương phi? Bị mắng, tâm tình cùng dáng vẻ không phải sẽ tốt như vậy chứ?
Đối với ánh mắt khác thường của hạ nhân, Thương Nguyệt Vô Triệt nhìn cũng không thèm nhìn một cái liền tiếp tục bước đi.
…………..
Ban đêm gió lớn, ánh trăng rọi vào trong nước, lăn tăn tản mát ánh sáng.
Lạc Lạc nằm trên ghế tựa của quý phi, cười ha ha mím môi vất vả nói: “Hoan Hỉ, lại dùng sức gãi một chút, thật là nhột.”
“Dạ, tiểu thư.”
Hoan Hỉ lại tăng thêm sức khiến Lạc Lạc cong cả lưng.
“Tiểu thư, về sau người nên ít chọc giận Thập Tam gia đi, Thập Tam gia võ công cao cường, đối với người bất lợi.” Hoan Hỉ vừa lắc đầu vừa khuyên giải.
Lạc Lạc ánh mắt thẳng tấp nhìn chằm chằm mặt nạ màu bạc trong tay, mím môi không nói một lời.
Thấy mình khuyên nhủ trước sau như một không có tác dụng, Hoan Hỉ chỉ có thể thở dài.
Xuyên thấu qua ánh trăng trong sáng, màu bạc phản xạ tia sáng chói mắt.
“Ngân Diện ca ca…” Lạc Lạc thật thấp nỉ non, tròng mắt long lanh dần phủ sương mờ.
Bất tri bất giác, bóng đêm tối dần…
“Hoan Hỉ, ngươi đi nghỉ đi.” Lạc Lạc không còn hơi sức từ trên ghế quý phi bò dậy.
“Tiểu thư, người như vậy…….Ngủ được sao? Nếu không nô tỳ đi cầu vương gia giúp người.” Hoan Hỉ âu lo, cuối cùng thu hết dũng khí nói.
“Không… Không được cầu xin hắn.” Lạc Lạc quật cường quay mặt, đi về phía giường.
Nhìn thân thể Lạc Lạc nhỏ nhắn nằm vào trong chăn mềm nhắm mắt lại, Hoan Hỉ vẻ mặt đau khổ chỉ có thể khẩn trương, trong lòng đối với Thương Nguyệt Vô Triệt toàn là oán trách.
………..
Trăng tròn ở giữa những ngôi sao từ từ di động, xuyên qua đầu ngọn cây, từ cửa sổ trút xuống ánh trăng mông lung.
Đột nhiên, Lạc Lạc mơ hồ cảm thấy có người đang dõi theo nàng.
Loại cảm giác này…
Nàng chợt mở mắt, theo bản năng nhìn ra ngoài cửa sổ.
Chỉ thấy Ngân Diện toàn thân áo trắng nhẹ nhàng đứng ở đó, tóc đen ở trong gió đêm phất loạn.
Mặc dù cách một khoảng, mặc dù không khí mờ ảo, nhưng Lạc Lạc vẫn biết… Hắn đang nhìn nàng.
Thấy nàng mở mắt, Ngân Diện mũi chân điểm nhẹ một chút, trong nháy mắt, bóng dáng hắn liền nhẹ nhàng đứng trước giường nàng.
“Lạc Lạc.” Hắn giọng nói kêu nàng trầm thấp.
Vui vẻ nhìn hắn, rồi lại không nhịn được tức giận.
Lạc Lạc dứt khoát hừ nhẹ: “Ai cho huynh vào phòng của ta, ta không muốn nhìn thấy huynh.”
Nàng đem mặt hất đến phía bên kia giường không nhìn hắn, tính trẻ con cuồn cuộn nổi lên, nàng lấy chăn che kín mặt không thèm nhìn hắn.
Chỉ chốc lát sau, nàng liền cảm thấy đệm giường lún xuống, biết là hắn đã ngồi xuống.
“Không cho phép ngồi lên giường ta.” Âm thanh của nàng buồn bực từ trong chăn truyền ra.