Bạn đang đọc Được Chiều Sinh Kiêu: Chọn Trúng Vương Phi Trẻ Con – Chương 12: Bị đuổi theo
Trong triều đình, hoàng đế uy nghiêm hiển hách ngồi trên long ỷ, vẻ mặt cũng rất ân cần nhìn Thương Nguyệt Vô Triệt dưới bậc thềm ngọc.
“Thập Tam, Lạc vương phủ của con thế nào? Bắt đầu xây dựng lại sao?”
“Xin hoàng thượng yên tâm, nhi thần đang bắt tay xây dựng lại.”
Nghe vậy, hoàng thượng mới yên lòng buông thả vẻ mặt.
Ngay sau đó, hắn bắt đầu nổi giận: “Rốt cuộc là ai to gan dám mạo phạm Thập Tam vương gia như vậy?”
Ánh mắt của hắn nghiêm khắc quét về hướng các đại thần khác dưới bậc thềm ngọc: “Các ngươi có phát hiện gì?”
Những người khác nhìn qua lại lẫn nhau, sau đó đều rối rít cúi đầu tỏ vẻ xấu hổ.
“Khốn kiếp! Kẻ địch đều lấn tới đầu trẫm, các ngươi thậm chí ngay cả một chút đầu mối cũng không có, triều đình nuôi các ngươi để làm gì!”
Nói xong, ánh mắt của hoàng thượng dừng ở trên người của Hình bộ thượng thư: “Trọng ái khanh, trẫm lệnh ngươi giúp Thập Tam vương gia điều tra kỹ án này.”
Thương Nguyệt Vô Triệt cả người căng cứng, gương mặt tuấn tú hơi ngưng tụ lại, đáy mắt xẹt qua vẻ lo lắng.
Để Hình bộ thượng thư tới tra án? Tiểu Oa Nhi kia chẳng phải sẽ bị gặp đại nạn?!
“Hoàng…..” Hắn còn chưa kịp mở miệng, ngược lại có người khác vượt trước một bước.
“Hoàng thượng, chuyện này sợ rằng không ổn.” Mục ngự sử đột nhiên lên tiếng.
“Mục ngự sử, khi nào đến phiên ngươi lên tiếng.” Hoàng thượng có chút bực mình mà lườm qua.
“Hoàng thượng xin bớt giận, hôm qua hoàng thượng hạ lệnh để Trọng đại nhân trợ giúp Thập Nhị vương gia điều tra về chuyện Nhật Nguyệt giáo phản loạn, nay……..Thần chỉ sợ Trọng đại nhân đồng thời gánh vác hai việc lớn như thế liệu………..” Mục ngự sử kéo dài âm cuối, sau đó ánh mắt tỏ ý mà liếc về phía Trọng đại nhân.
Thương Nguyệt Vô Triệt đem ánh mắt trao đổi giữa bọn họ thu hết vào mắt, môi mỏng hắn nhàn nhạt nâng lên.
Không đợi Trọng đại nhân có điều trả lời, hắn liền giành nói: “Hoàng thượng, nhi thần xin chỉ mình xử lí chuyện này, nhi thần muốn rèn luyện một chút, xin hoàng thượng thành toàn.”
Hoàng đế yên lặng nhìn Thương Nguyệt Vô Triệt một hồi lâu, ánh mắt chậm rãi nảy lên ý cười: “Hả? Thập Tam……..Trưởng thành rồi………Ha ha ha………Được rồi được rồi, vậy cứ để cho tự Thập Tam đi xử lý chuyện của mình đi.”
“Tạ hoàng thượng.” Thương Nguyệt Vô Triệt rất lớn giọng mà tỏ vẻ hưng phấn, làm cho người khác cảm thấy hắn thật chỉ là đứa trẻ nóng lòng biểu hiện chính mình.
………..
Cuối hẻm hoang vắng, một đạo bóng dáng nhỏ gầy đang nhanh chóng chạy trốn, gắt gao đuổi theo phía sau là những thường dân ăn mặc bình thường.
“Đứng lại, đừng chạy!”
Lạc Lạc thở hồng hộc quay đầu lại: “Các ngươi đừng đuổi theo thì ta sẽ không chạy nữa á!”
Thuận theo, ánh mắt của nàng ngoái nhìn Thiếu Ngân dẫn đầu, nàng biết đó là tùy tùng thân cận của Thương Nguyệt Vô Triệt.
“Này này, chủ tử của các ngươi cũng thật đúng là hẹp hòi, không phải chỉ là cái viện thôi sao, cái đó có tiền thì xây dựng cái một là được, làm gì mà phải đuổi theo đứa bé chạy trốn như thế, ta cả một phân tiền cũng không có, cho dù chộp được ta cũng đền không nổi à, hà tất thế!”
Nàng cong miệng mà oán trách, Thương Nguyệt Vô Triệt cái tên háo sắc nhà ngươi, ta làm nổ một cái sân nhỏ của ngươi, bị ngươi ôm một lần “dùng” một lần cũng coi như huề nhau đi.
Chạy chạy, trước mặt đột nhiên là ngõ cụt.
Ánh mắt của nàng thẳng tắp: “Không phải chứ, ông trời cũng quá biết chỉ đường ình đi!”