Đọc truyện Dược Biệt Đình – Chương 38: Bệnh thứ 38
Xe taxi dừng lại trước cổng tòa án, Tiền Hàng trả tiền xuống xe. Nguyễn Văn Hách chưa từng đến, đứng ở trước cổng nhìn vào kiến trúc cao ngất bên trong, trên đỉnh tòa nhà có treo một quốc huy màu đỏ chói mắt, rất giống thần miếu của nước ngoài, có rất nhiều cây cột.
“Đường lang nhìn kìa, chúng ta đến dưới chân Thượng Đế rồi.”
Tiền Hàng giáng một bộp tay lên đầu Nguyễn Văn Hách, “Cậu cũng không sợ bị huân chết à, đàng hoàng coi chớ có ầm ĩ ở đây.”
Đây là nơi nào chứ, là cơ quan yếu địa. Nói không chừng có đại quan đi ngang qua, lỡ như Nguyễn Văn Hách quậy lên không chỉ mang đến phiền phức cho anh, bệnh viện cũng sẽ xui xẻo, anh cũng không muốn thêm một cái lỗi nặng lên lý lịch của mình đâu.
Hai người đi vào cổng chính, cổng khép chặt, có cửa hông bên cạnh mở ra, cảnh sát mặc quân trang đứng bên cổng, đứng nghiêm thẳng tựa như tượng đá. Đây là lần đầu tiên Tiền Hàng đến loại địa phương thế này, nên mang túi văn kiện lo lắng đề phòng đi ngang qua trước mặt cảnh sát. Lúc Nguyễn Văn Hách đi ngang qua cảnh sát thì đột nhiên dừng lại, cũng thẳng người dòm cảnh sát cúi chào, Tiền Hàng im lặng kéo cậu qua muốn đi, vị cảnh sát kia cư nhiên chào lại.
“Các anh có chuyện gì sao?” Cảnh sát thả tay phải xuống, lạnh mặt hỏi.
“Chúng tôi đến đưa đồ, ở đây đang mở phiên tòa thẩm lý một vụ khởi kiện đúng không?”
“Việc này tôi không rõ, mỗi ngày đều có mấy vụ khởi kiện cần thẩm lý.”
Tiền Hàng hỏi thăm vị cảnh sát này cần đến đâu để hỏi người biết rõ tình hình, mà đối phương cái gì cũng không biết. Nói cảm ơn xong, anh đang nghĩ có nên gọi điện thoại cho Ôn Thủy hay không, nhưng mà Ôn Thủy là người khởi tố có lẽ sẽ ở trong tòa nghe thẩm án, giờ gọi điện thoại sợ cũng chẳng ai nghe máy.
Lúc Tiền Hàng đang hỏi thăm, mắt Nguyễn Văn Hách đảo tứ bề, phát hiện thấy một hình bóng quen thuộc bèn giơ tay chào hỏi, Ôn Thủy bị chào đi qua phía bên này. Tiền Hàng nghe Nguyễn Văn Hách kêu Ôn Thủy, vừa xoay đầu quả nhiên trông thấy y.
Ôn Thủy không nói gì khác, nhận lấy đồ Tiền Hàng mang đến rồi đi về phía tòa kiến trúc có treo quốc huy, cũng gọi bọn anh đi theo. Tiền Hàng rất muốn mang Nguyễn Văn Hách đi về ngay, nhưng mà đã thấy trận địa này nhất thời không thể quay về, dù sao thì tâm tình gần đây của Nguyễn Văn Hách khá ổn định sẽ không gây chuyện, cho nên đi theo Ôn Thủy tiến vào.
Tiến vào là một đại sảnh rộng lớn sáng sủa mà lại nghiêm trang, Ôn Thủy vào cửa thì trực tiếp rẽ trái đến thang máy chờ. Vài phút sau thang máy đến tầng một, bọn họ đi vào, chỉ chớp mắt một cái thang máy dừng lại mở cửa. Tầng lầu này đặc biệt yên tĩnh, thỉnh thoảng cũng có vài người đi ngang qua, thế nên Tiền Hàng ngay cả thở cũng không dám thở mạnh, ngay cả Nguyễn Văn Hách cũng không dám càn rỡ như thường.
Ba người ra khỏi thang máy một đường đi thẳng đến cuối hành lang, Nguyễn Văn Hách trái ngoái phải nhìn mấy lần muốn mở cửa trên hành lang tiến vào, may là có Tiền Hàng kịp thời kéo cậu trở lại. Đi được nửa đường, trong một gian phòng có một người phụ nữ trung niên chừng bốn mươi tuổi đi ra, có lẽ Ôn Thủy chính là đi tìm cô, y đi thẳng đến chỗ người phụ nữa kia. Người phụ nữ biết Ôn Thủy dừng lại nói chuyện với y, nghe nói có chứng cứ mới thì liếc mắt nhìn hai người sau lưng Ôn Thủy.
“Còn có chứng cứ mới ư, mới ra tù à?”
Người phụ nữ nhỏ giọng hỏi Ôn Thủy, rất bất hạnh nghe thấy tiếng vọng hành lang, Tiền Hàng đen mặt. Nguyễn Văn Hách phụt một tiếng cười ầm, giơ tay sờ cái đầu tóc gai tay đó, Tiền Hàng đẩy móng vuốt cậu ra, sớm muộn gì cũng sẽ cho cậu biết lợi hại.
“Nếu đã có chứng cứ mới thì đi theo tôi thôi.”
Người phụ nữ mang bọn anh đi tiếp về trước, Tiền Hàng đã tức đến không nói nên lời, nhưng chỉ đành đi theo họ.
Đi thẳng về trước có một lối rẽ, họ rẽ vào đi được hơn mười mét thì dừng lại trước hai cánh cửa. Người phụ nữ mở cửa đi vào bảo bọn anh chờ bên ngoài, bọn anh không thể nói gì hơn, đứng ngoài cửa nói chuyện phiếm chờ người phụ nữ đi ra. Mất phút sau, bọn anh dường như nghe thấy tiếng máy khuếch âm từ bên trong nói tạm ngưng phiên tòa.
Ôn Thủy nói xong thì cùng bọn anh lùi ra khỏi cửa, bởi vì trong chốc lát nữa sẽ có người đi ra từ trong này. Quả nhiên bọn anh vừa mới lui ra, hai cánh cửa kia bật mở, hai ba chục người nối đuôi nhau mà ra, người phụ nữ kia cũng vậy. Bọn anh theo cô đi đăng ký vật chứng, lại tốn thêm một chút thời gian mới xử lí xong, sau đó Ôn Thủy đưa Tiền Hàng và Nguyễn Văn Hách trở về bệnh viện.
“Chuyện các anh ở bên ngoài bị tập kích tôi cũng biết, người của tôi đã báo cho tôi rồi.” Ôn Thủy nói lúc lái xe, giải thích rõ cho Tiền Hàng biết đám người đến sau kia là người của y.
Tuy rằng Tiền Hàng hết hồn, nhưng càng sợ hãi chính là không thể chọc tới Ôn Thủy, gia hỏa này có lai lịch lớn, chân đạp trên hắc bạch lưỡng đạo.
“Ha ha, đừng cẩn thận như vậy, tôi chỉ là mướn mấy tên du côn, không phải xã hội đen gì đâu.” Ôn Thủy nhìn ra Tiền Hàng đang cảnh giác cái gì, nhưng Tiền Hàng cũng không thở nhẹ ra.
Xe của họ dừng tại bệnh viện, chiếc xe đen kia đã mất dáng, Ôn Thủy nói với Tiền Hàng đang xuống xe: “Tôi muốn người của Lý Cường không dám tới nữa, nhưng các anh cũng phải cẩn thận, tôi sợ lão không chết tâm mà giở trò.”
Tiền Hàng đồng ý, rồi cùng Nguyễn Văn Hách trở về bệnh viện, Ôn Thủy thì lái xe đi xa. Hai người trở về tìm thuốc trị thương, khi Tiền Hàng đang giúp Nguyễn Văn Hách thoa thuốc còn cảnh cáo cậu sau này còn gặp chuyện thế này thì phải tranh thủ chạy.
“Ta không chạy, ta không làm rùa rúc đầu.” Nguyễn Văn Hách bĩu môi phản bác Tiền Hàng.
Cậu không làm rùa rúc đầu lại còn phát bệnh, lời mắng thầm của Tiền Hàng đến bên mép rồi lại nuốt trở về, nhưng mà vẫn dặn dò Nguyễn Văn Hách sau này đừng làm loại chuyện nguy hiểm này nữa. Nguyễn Văn Hách làm mặt quỷ liếc Tiền Hàng, thoa thuốc xong thì liền chạy mất.
Chiều, Tiền Hàng nhận được thông báo, nói có bệnh nhân mới đến nằm viện, mà phòng bệnh lại nằm lệch đối diện với Phương Chưng. Việc này khiến Tiền Hàng nghi vấn, bởi vì gian phòng bệnh kia có người.
“Gian phòng đó không phải số 399 ở à, hắn xuất viện rồi?”
“Không có, bệnh của hắn nghiêm trọng chuyển qua phòng khác rồi, để tránh làm phiền đến bệnh nhân khác.”
Hướng Cát Trình nháy mắt với Tiền Hàng, đại khái là bảo anh đừng hỏi gì thêm, anh thật sự không hỏi gì khác nữa.
Bệnh nhân mới đến tên Vương Minh, số 517, nghe nói là sau khi bị bạn gái đá thì u uất không vui sinh ra chướng ngại tình cảm, người nhà lo lắng bệnh tình chuyển xấu nên đưa đến bệnh viện chữa trị.
Sau khi bệnh nhân mới đến, chủ nhiệm đặc biệt gọi Tiền Hàng tới, cũng bảo anh trông coi bệnh nhân mới này. Tiền Hàng chỉ xem như đây là chủ nhiệm gây khó dễ cho anh, ai cũng biết anh là một người mới, một bệnh nhân còn trị không xong, giờ lại thêm một tên, mặc dù anh có oán hận, nhưng cũng không thể không đồng ý.
Tiền Hàng trở lại khu nằm bệnh trông thấy Vương Minh đang vào phòng bệnh, anh đứng nhìn bên ngoài cửa, chí ít phải quan sát tên này trước, tránh việc gã có khuynh hướng bạo lực. Vương Minh đứng trong phòng bệnh nhìn khắp bốn phía, phát hiện Tiền Hàng thì liếc xéo anh, Tiền Hàng xác định đây là một bệnh nhân, bởi vì bệnh nhân nơi này thường hay liếc xéo người khác. Vương Minh sau khi nhìn qua không nói gì, leo lên giường ngồi bắt đầu ngớ người. Tiền Hàng quan sát một hồi rồi đi, xem ra đây cũng là một bệnh nhân thuộc dạng trầm lặng, cũng may là không loi nhoi như Nguyễn Văn Hách, bằng không anh sẽ sớm bị bệnh nhân quậy chết.
Phương Chưng vẫn luôn ở cửa nhìn bệnh nhân mới nhập viện, nên lúc Tiền Hàng đi ngang qua thì nhỏ giọng gọi anh lại, Tiền Hàng biết tên giả điên này có chuyện muốn hỏi, mở cửa đi vào nói chuyện với hắn.
“Số 399 cũ đi rồi?” Phương Chưng xuyên qua song cửa sổ nhìn phòng bệnh nằm xéo đối diện, Vương Minh đến cửa nhìn, hắn lập tức rời khỏi cửa.
“Đúng, bên bệnh viện ra quyết định lâm thời rất gấp.”
Tiền Hàng nghĩ sao cũng cảm thấy kì quái, vốn chỉ có ba cái bệnh viện tâm thần, hai cái kia nằm ở ngoại thành tổng cộng có thể chứa một trăm năm mươi bệnh nhân, nên bệnh viện anh đang làm việc này vốn chính là to nhất cũng có quyền uy nhất. Bệnh viện số 5 tuy lớn, nhưng không có nghĩa là tất cả bệnh nhân đều sẽ nằm viện, thế nên còn trống mấy chục gian phòng, hoàn toàn không cần mang số 399 cũ đi, còn an bài ở phòng đối diện Phương Chưng, trừ phi tên Vương Minh này có lai lịch. Tiền Hàng nhìn ra bên ngoài, những bệnh nhân ở xung quanh phòng bệnh của Phương Chưng, ngoại trừ Nguyễn Văn Hách, đều có bác sĩ phụ trách trông coi, duy độc không có chính là số 399. Giờ đây số 399 đi rồi, Vương Minh mới đến lại giao cho anh, không biết bệnh viện đang chơi trò gì, cơ mà mặc kệ chơi cái gì, vẫn là cẩn thận mới tốt.
Tiền Hàng đi ra từ phòng bệnh của Phương Chưng, muốn trở về phòng làm việc xem tư liệu của Vương Minh, lại trông thấy Nguyễn Văn Hách mang dép lạch bà lạch bạch chạy trên hành lang, phương hướng kia chính là khu làm việc. Tiền Hàng nghĩ nhóc điên này lại muốn quậy cái gì đây, vì thế lặng lẽ theo sau.
Nguyễn Văn Hách hoa chân múa tay chạy vào khu lầu làm việc, Tiền Hàng đè thấp bước chân đi theo phía sau, hai người giống như cảnh sát với ăn trộm trong phim hình cảnh, ở trong bệnh viện chơi trò chơi nhàm chán.
Nguyễn Văn Hách tâm tình siêu tốt chạy đến tầng hai của lầu văn phòng, thả chậm bước chân đi đến phòng làm việc của Tiền Hàng, vừa đi vừa lầm bầm rón ra rón rén. Đến được phòng làm việc của Tiền Hàng, Nguyễn Văn Hách vểnh mông dán lên cửa nghe ngóng, không nghe tiếng động bèn vặn nắm cửa lặng lẽ mở cửa ra, cửa phát ra một tiếng cọt kẹt. Nguyễn Văn Hách hệt như trộm cong lưng tiến vào, quét mắt nhìn giường không có ai, cậu cứ cho rằng Tiền Hàng đang ngủ trên bàn làm việc, càng không dám phát ra âm thanh đến gần bàn. Chân vừa bước một bước, trên eo bỗng cảm giác có một đôi tay ôm lấy cậu, cậu bị dọa hét toáng lên, miệng liền bị bịt lại.
“Kêu cái gì, muốn kêu đại ma vương tới luôn à?” Tiền Hàng dùng chân đá lên cửa.
“Đường lang mi chuồn vào đây làm gì?”
Tiền Hàng thả Nguyễn Văn Hách ra, “Đây chính là lời tôi muốn nói, cậu đến phòng làm việc của tôi làm gì?”
“Làm mi.”
“Cậu, nói, cái, gì?”
“Ngồi trong phòng mi chơi á.”
Tiền Hàng làm lơ nhóc điên, ngồi vào trước vi tính của mình mở tư liệu bệnh nhân ra, có thể là do Vương Minh mới đến, cho nên tư liệu của gã còn chưa được nhập vào. Nguyễn Văn Hách thấy Tiền Hàng không để ý mình, bèn chạy tới bên người anh cùng xem, không ngờ Tiền Hàng đang baidu Ôn Thủy. [ý nói anh đang tra thông tin Ôn Thủy trên mạng, baidu cũng tựa như google của mình vậy]
“Anh điều tra Ôn Thủy?”
Nguyễn Văn Hách đột nhiên hỏi, Tiền Hàng nghe thấy âm thanh khá gần nên xoay đầu, chiếu chút nữa đụng vào mặt Nguyễn Văn Hách. Hai người ngây ra, Nguyễn Văn Hách đỏ cả mặt, sau đó không nói tiếng nào chạy ra ngoài.
Tiền Hàng không hiểu nổi, nhưng mà chờ đã, Nguyễn Văn Hách biết anh muốn điều tra Ôn Thủy, hai người kề sát nhau thì đỏ mặt, lẽ nào vừa nãy Nguyễn Văn Hách thanh tỉnh?