Được Anh Yêu Mới Gọi Là Yêu

Chương 114-20


Bạn đang đọc Được Anh Yêu Mới Gọi Là Yêu – Chương 114-20


Đêm Giao Thừa, trở về nhà mẹ ruột chúc tết, tôi còn đặc biệt trang điểm.

Trang điểm xong xuôi, tôi chạy ra phòng khách hỏi Mr.

Tô: “Anh xem, em có gì khác không?”
Mr.

Tô nghiêm túc nhìn tôi một lúc: “Em bôi trát cái gì lên mặt vậy? Sống mũi kìa, đuôi mắt nữa, thứ sáng lấp lánh đó là gì vậy?”
Tôi sướng rơn: “Là highlight đấy! Có phải rất đẹp không?”
Mr.

Tô kéo tôi ra trước cửa, chỉ vào câu đối rồi hỏi tôi: “Có phải em bôi hết lớp nhũ vàng trên này lên mặt không? Anh nói cho em biết, có độc đấy, hại da vô cùng! Em còn không mau rửa sạch sẽ cho anh!”
Tôi: “…”
Mùng một Tết năm nay, tôi kéo theo Mr.

Tô ngồi lì trong rạp chiếu phim từ trưa, xem liền một mạch các bộ: Tây Du – Phần Lục Yêu, Đại Náo Thiên Trúc, Đạp Gió Rẽ Sóng.
Bên trong phòng chiếu phim rất nóng, tôi hỏi Mr.

Tô: “Anh không nóng sao?”
Anh: “Lúc em dựa vào vai anh ngáy khò khò, rất nóng…”
Tôi: “Em còn ngáy cơ á…”

Anh: “Nước miếng của em cũng nóng…”
Tôi: “Bả vai nóng?”
Anh: “Chỗ nào cũng nóng hết.”
Xem xong phim, chúng tôi về nhà mẹ chồng ăn cơm, bà hỏi chúng tôi mấy bộ phim đó có hay không.
Mr.

Tô: “Đổi ba phòng chiếu, Vy Vy ngủ hai bộ rưỡi.”
Mẹ chồng: “Thế con ngồi đó cả chiều mà không buồn ngủ sao?”
Mr.

Tô: “Cũng buồn ngủ chứ ạ!”
Tôi: “Thế sao anh không ngủ đi chứ!”
Mr.

Tô: “Sợ em tỉnh dậy lại không hiểu tình tiết phim.”
Mùng hai tết, chúng tôi tiếp tục đi xem bộ phim Kungfu yoga.

Tôi và Mr.

Tô đặt ghế gần chính giữa, nhưng xem một hồi, tôi bỗng dưng cảm thấy không nhìn rõ phụ đề nữa.

Tôi lấy kính 3D của anh nhìn thử, kết quả vẫn vậy.

Sau khi ra khỏi rạp chiếu phim, Mr.

Tô đi đo thị lực mắt.
Hai mắt của tôi đều cận 3,75.
Bác sĩ hỏi tôi: “Trước kia cô cận bao nhiêu?”
Tôi: “Cũng chỉ hơn ba độ thôi.”
Mr.

Tô liếc xéo tôi: “Mắt trái 3,25, mắt phải 2,75.”
Tôi: “Yeahh, lần này bằng nhau rồi.”
Mr.

Tô: “Em có bị ngốc không?”
Tôi thay một chiếc kính cận mới rồi bước ra ngoài.

Ôi chao, cả trời đất dường như đều nét căng!
Mr.

Tô: “Đưa di động cho anh.”
Tôi đưa cho anh: “Máy của anh đâu? Sao lại lấy di động của em?”
Mr.

Tô: “Sai này anh sẽ kiểm soát thời gian nghịch điện thoại di động của em, mỗi ngày chỉ được chơi một tiếng.

Em chọn cách chơi liền một tiếng hay trong vòng sáu tiếng, mỗi tiếng mười phút?”
Tôi: “Thị lực kém đi là hiện tượng tất yếu khi sức khỏe giảm sút mà!”
Anh: “Ừm, giúp mắt em kém chậm hơn là việc tất yếu của anh.”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.