Bạn đang đọc Đừng Yêu Tao, Hãy Để Tao Yêu Mày !: Chương hapter 21 : Nát bét!
P/s: Chapter này không thích hợp cho những ai sợ ma :))
Tặng chị @HyLeo69
Đền bù cho 1000 cái cmt nhé ~~ đọc vui vẻ ^^
Nhớ nghe nhạc nữa :v
—–
Trong đêm tối, Đăng cùng nó mần mò theo ánh đèn flash của điện thoại mà đi. Phải công nhận, tại sao sáng thì trời nóng như là thang, tối thì cứ lạnh như mùa đông. Cũng khổ, vì nghĩ trời nóng nên hai người chỉ mặc áo thun, bây giờ lại lạnh quá, đến áo mưa ni lông của chẳng có để mà trùm…
~♦
~- Hai đứa kia đi đâu mãi mà chưa về nhỉ?!
Cô Hương, cô của Đăng, tức là con dâu của ông bà của Đăng và con ruột của xuôi gia của ông bà của Đăng… Lên tiếng. Bé An ngồi cạnh cũng ề à kêu ca hai người về trễ. Hoa lo lắng cho hắn, dĩ nhiên là chẳng thèm nghĩ đến nó làm gì.
…
…
10:30 p.m…
Chịu hết nổi, Hoa soi đèn đi tìm người cần tìm. Tất nhiên đã có sự đồng tình của mọi người.
~♦
~Trời càng tối, càng lạnh, hai người càng sợ, chỉ biết dính vào nhau mần mò tìm đường về nhà. Trăng sáng, một hình trăng lưỡi hái in hằn trên bầu trời đêm, rất đẹp, và cũng rất đáng sợ… Tiếng ve ngày một nhỏ hơn, thay vào đó là tiếng dép lê trên đường của hai đứa, loạch xoà loạch xoạch…
Nếu bạn gặp phải tình huống này thì sao nhỉ?!…
Píp… Píp… Píp…
Điện thoại nó hiện lên dòng chữ mà không một ai mong muốn, nhất là trong hoàn cảnh như thế này…
“Pin yếu!”
Vì cạn năng lượng, ánh đèn flash điện thoại của nó cũng tối đi một nửa, hắn hơi hoảng, khẽ trách:
– Mày, khi nãy còn chơi game với cả chụp hình… Aiss…
Nó cũng bất mãn, nhưng chẳng phản bác lại làm gì, chỉ hỏi:
– Mệt quá mày còn bao nhiêu phần trăm?!
Hắn đáp:
– Tám lăm… Chẳng biết đủ dùng không… Mà dép này mang khó chịu quá à…
– Ráng đi.
~♦
~Trời vẫn tối, bọn nó vẫn nhờ ánh đèn flash mạnh mẽ của cái điện thoại mà tìm đường đi. Chẳng ai trong số hai người ( trừ con Boo :v ) biết được rằng, họ đang đứng ngay đằng sau căn nhà trọ bị chủ bỏ hoang đã lâu. Mà ngay con hẻm nhỏ họ khá xa, cũng có một nguồn sáng lớn, chủ nhân của nguồn sáng ấy không ai khác ngoài Hoa – người đang ra sức tìm hai người, nói đúng hơn là tìm Đăng. Sống ở mảnh đất này đã mười lăm năm, nói Hoa sợ ma thì không phải, mà nói không sợ cũng không chính xác. Tóm lại là, vì sợ, Hoa không dám hé răng một câu, chỉ biết soi đèn mà đi. Cũng không trách được, dù có gan dạ, dũng cảm như thế nào thì Hoa cũng là con gái, mà lại một mình ra đường ban đêm, nói không sợ thì Hoa không phải người rồi!
Píp… Píp… Píp…
Lần này là điện thoại hắn thông báo, thông báo rằng, năng lượng pin điện thoại của hắn chỉ còn vỏn vẹn mười phần trăm pin… Xác định rồi… Chắc chắn rồi…
Bụp…
Xung quanh hai bọn nó giờ đây tối om, chẳng nhìn thấy một cái gì. Tay hai người vẫn đan chặt vào nhau, không chịu buông, chính xác hơn là không dám buông…
Ông trời ơi… Bây giờ đến mấy giờ rồi cũng khó mà biết được! Cũng một phần lỗi là do cái làng này, một cái bóng đèn có đáng bao nhiêu đâu mà không thèm lắp vào. Giờ còn nhìn thấy gì nữa đâu mà tìm đường…
Húúúú
~~Tiếng hú ở đâu đó vang lên, xé toạc đi sự im lặng vốn có của bầu trời đêm nay. Tiếng hú kinh dị ấy, nó đã vô tình làm thức tỉnh sợi dây thìn kinh sợ hãi của hai người. Nó sợ đến nỗi chỉ muốn mặc quần ướt mà chạy trốn, tay nó bám chặt thật chặt lấy tay hắn, còn hơi trơn vì mồ hôi trên người cả hai đang bắt đầu túa ra…
~♦
~Ở một nơi nào đó…
Hoa lia đèn xung quanh, lần này gan hơn một tí, mở miệng gọi lớn:
– Anh Đăng ơiiii ~ anh Đăngggg ~…
Mắc dáo dác tìm xung quanh, mồm miệng liên tục gọi tên hắn ( chứ không gọi tên nó ) trong tuyệt vọng… Hai người kia thật sự đã bị lạc đường rồi! Mong rằng họ không lạc vào trước cái nhà trọ đó…
Thật ra, căn nhà trọ bị bỏ hoang ẩn chứa cả một bí mật rợn tóc gáy. Nghe đồn rằng, trước đây bà chủ dãy nhà trọ này là một người rất đàng hoàng, tử tế và cực kỳ tốt bụng. Không may, một lần, bà bị ông chồng “thần kinh” của mình hiểu nhầm rằng bà ngoại tình. Thẳng tay cầm cây búa, ra sức chặt. Ông ta dùng chính cây búa ấy, băm nát bét cả cái đầu của bà ra. Sau đó, ông ta bị tử hình. Còn linh hồn của bà chủ căn nhà trọ ấy, vì chết oan mà vẫn ám lấy ngôi nhà, nơi người đàn ông kia đã thẳng tay kết thúc cuộc đời của bà…
Hoa cũng phát sợ khi nghĩ đến cái câu chuyện ám ảnh đó… Còn có tin đồn rằng, một đám trẻ con hiếu kỳ, đã rủ nhau khám phá căn nhà. Kết quả không khả quan lắm, một đứa trẻ trong đám đã chết do chạy không kịp. Tóm lại là, không một ai dám đến gần căn nhà. Tiếc rằng, tiếc rằng hai người kia vẫn chưa biết chuyện này!
~♦~
Trở lại với hai nhân vật chính nào! Bạn nghĩ họ sẽ làm gì?! Biết không? Họ đang đứng trước căn nhà trọ được nhắc đến ở phía trên đấy!
Chẳng hiểu tại sao, căn nhà mà tụi nó đang dựa vào để mò đường bỗng dưng phụt sáng. Nhà nhìn khá cũ, nhưng có vẻ tiện lợi. Hắn nảy ra ý kiến, xin vào nhà ngồi nghỉ ngơi một tí. Đi thêm một tẹo nữa chắc hai người sẽ chết vì mệt mất… Cánh cửa hàng rào khá cũ kĩ, màu sơn xanh lá mạ đã tróc mòn. Vách tường vôi cũng chẳng hơn gì cái cửa, tường bị ẩm mốc hết cả. Ánh sáng rọi ra từ phía trong nhà, nhưng cửa nhà đang đóng, hắn chỉ là tiện tay đẩy cửa thôi, nhưng không ngờ cửa lại mở ra thật. Lại nghĩ đơn giản rằng chủ nhà quên khoá cửa! Lạ một chỗ, cả cửa rào lẫn cửa chính của căn nhà này đều không có khoá. Cứ cho là chủ nhà đi vắng hay đại loại như thế đi, vậy, đèn khi nãy trong nhà là do ai bật??!!
Từ lúc đi đến trước cửa cái nhà này, với giác quan thứ sáu của một đứa con gái, nó cảm thấy cực kỳ bất an. Có một cái cảm giác kỳ lạ lắm!
Bước vào trong, không ai dám bỏ dép ra, dù là hơi mất lịch sự một tí.
Đặt bước chân đầu tiên lên sàn gỗ cũ kỹ đã mục nát, tiếng kót két vang lên. Nó nuốt nước bọt đánh ực một tiếng, hình như không an toàn lắm!
Để ý kỹ, căn nhà bụi bám rất nhiều, mạng nhện cũng giăng đầy nhà. Hai đứa nhẹ nhàng bước đi, theo sau tiếng bước chân vẫn là tiếng kót két.
– Hai người là ai?!
Một giọng nói ồ ồ cực kỳ khác người, nghe mà nổi hết da gà da vịt. Hắn run rẩy, chậm rãi quay đầu về phía sau lưng, nơi phát ra giọng nói kinh dị ấy…
…
…
Một người phụ nữ khoảng chừng 40 tuổi, đầu bà ta nát bét, máu đỏ thấm ướt đẫm cả cái váy trắng bà đang mặc, từng mảng thịt người ghớm ghiếc rơi xuống sàn, cứ như đống thịt băm sống, trên tay là cây búa của kĩ, đã rỉ sét hết cả. Cũng ngay thời điểm đó, nó và hắn đồng thời la lên thất thanh, la to đến khản cổ, dùng hết sức lực lao ra khỏi ngôi nhà bằng tốc độ ánh sáng. Ông trời ơi, cứ tưởng cái cảnh tượng này của tồn tại trong Creepy Pasta hay bộ phim kinh dị nào đó thôi chứ…
Cả hai cứ chạy, chạy, chạy, chay như điên dù không nhìn thấy gì ngoài bóng tối, chỉ biết, từ nãy giờ cứ chạy thẳng, không hề rẽ trái hay quanh phải gì cả. Cũng may thật, không đụng phải cái gì… Nhưng mà, nhắc Tào Tháo, Tào Tháo xuất hiện…
Rầmmmm!!
Hắn và nó đâm thẳng vào một bức tường. Trời ơi, trán sưng vù!! Nhưng mà, may mắn, đã thoát khỏi, bà kia…
Hai đứa thở không ra hơi, chạy mệt dữ dội, còn bị đâm vào tường. Thế vẫn hơn là bị mụ kia mần thịt… Trời ơi, cái mặt bả nhìn mà phát buồn nôn, kinh dị hết chỗ nói!
Nó khóc thành tiếng vì sợ, hắn cũng chẳng biết làm gì ngoài việc vỗ lưng an ủi. Đúng là con gái, cái gì cũng sợ, cái gì cũng khóc được…
~♦
~Gần nơi hai nó đang đứng, Hoa ngạc nhiên tròn mắt. Vừa rồi chẳng phải là tiếng hét của hai người kia sao?! Sao lai phát ra từ cái căn nhà trọ??!! Phải chăng…????
Vội chạy lại chỗ cái nhà trọ, nhà sáng đèn, rùng mình vì cái sự lạnh lẽo phát ra từ căn nhà, Hoa tiếp tục soi đèn tìm người.
Từ tít xa bên kia, nó nhìn thấy một đốm sáng lơ lửng ở trên không trung, hình như là cái ánh sáng từ cái đèn pin của Hoa. Hắn định kéo nó chạy thêm nữa, nhưng tối quá, sợ lại dính vào tường như khi nãy nữa thì khổ con mẹ nó tâm luôn. Mô Phật, sao có thế tối dữ thần như thế này chứ??!! Một tay hắn xoa xoa cái cục sưng vù trên trán nó, tay còn lại ra sức vò tóc. Biết thế khi nãy ở nhà cho con Khế đi một mình luôn! Mà không thể trách con Khế đòi ra ngoài được, một phần cũng là tại hai đống phân cờ hó mất dạy kia mà ra! Hai đứa cứ đứng đực ra đấy, cúi đầu thở, không ai chú ý đến cái ánh đèn pin đang hướng về phía bọn nó mà tiến đến. Cho đến khi ánh sáng rọi được đến hai người, Hoa vui mừng hạnh phúc hét to:
– Anh Đăng!!! Em tìm anh mãi!!
Nghe có tiếng nói hai người không hẹn mà gặp ngẩng phắt đầu lên. Hoa!!! Giờ đây Hoa như vị cứu tinh số một. Xem ra ông trời vẫn còn thương bọn nó nhiều lắm. Ôi hạnh phúc hết chỗ nói!!!!
~♦
~Ba người cùng nhau về nhà. Bây giờ biết được điều này cũng không muộn. Khi về quê, KHÔNG NÊN đi ra đường vào ban đêm. Mà nếu có đi cũng phải có người người quen đường đi cùng.
…
…
12:36 p.m
Cạch…
Cửa nhà vừa được đẩy ra, Đăng đã một mạch phóng thẳng vào nhà vệ sinh để rửa chân, gột rửa sạch sẽ mùi phân chó còn lưu luyến sót lại. Nó mệt rã người, giờ trong nhà chỉ còn cô Hương ngồi chờ để khoá cửa. Hoa thì về nhà, hắn thì trong nhà vệ sinh. Mà cô Hương đóng cửa xong nhắc nhở vài câu rồi cũng đi lên lầu nốt. Nó nằm phịch xuống sàn, lại nghĩ đến cái đầu nát bét của con ma khi nãy, sợ chết bà nội!!
~♦
~Trong nhà vệ sinh…
Hình ảnh hot boy như tan vào trong không khí. Đăng ngồi trên bồn cầu ( đã đóng nắp ), chân ra sức ma sát vào nhau, bọt xà phòng bay khắp nơi. Tự nhiên lại nhớ đến cái đầu nát bét của con ma kia, vô thức nhìn vào trong gương, sau đó lại mỉm cười vui vẻ mà nghĩ thầm, tự suớng:
“Chắc mình đẹp trai quá, đi đâu cũng gặp phải ma nữ… Haizzz”
Ờ, liên quan lắm!
~♦
~1 giờ sáng, Đăng đẩy cửa phòng vệ sinh mà bước ra. Cảnh tượng đầu tiên nhìn thấy là nó đang nằm la liệt trên sàn nhà lạnh lẽo, miệng vang lên tiếng ngáy nhỏ vì mệt. Đăng tiến đến, bế nó vào lòng. Cũng may, con Khế nó gầy, bế dễ lắm, nhưng ôm lại không thoải mái lắm. Để ý, con Khế càng ngày càng gầy, ôm chả thích. Nhất định hai tuần này phải vỗ béo nó mới được. Nghe nói vùng này gà Đông Tảo ngon cực!
Hắn bế nó lên phòng ngủ cho khách. Phòng cho khách, nên chỉ có cái ti vi, cái giường và một cái ghê sofa, ngoài ra chẳng còn gì. Đặt nó lên giường, mở điều hoà, đắp chăn cho nó. Sau đó hắn leo lên sofa mà ngủ.
Ước gì mà không tồn tại thì hay phải biết. Gặp ma những hai lần trong đời, ôi ghê thật! Mà phải công nhận, cái mặt của bà ma kia đúng kinh dị. Suy nghĩ một lát, hắn cũng dần chìm vào giấc ngủ…