Đọc truyện Đừng Xem Tôi Như Em Trai Nữa Có Được Không – Chương 49: Một vở kịch trọn vẹn
Chắc tại anh mắc cỡ?
Nói chung Kim Trúc cũng đâu nhạy cảm tới mức để ý đến từng chi tiết nhỏ nhặt nhất của anh đâu, nhưng nghĩ đi nghĩ lại mà nói, với tính cách của anh trước đây thì chữ mắc cỡ từ khi nào đã nằm trong từ điển chứ? Đặc biệt ở trước mặt gia đình mình, chẳng phải anh càng nên mạnh dạn sao?
Nhỏ chỉ cảm thấy kỳ lạ thôi, cũng không nghĩ ngợi gì nhiều. Đoạn nhân viên phục vụ thấy có hai vị khách mới liền bước lại hỏi hai người có muốn gọi thêm gì không, rồi trong lúc nhỏ còn đang phân vân nhìn vào thực đơn nên chọn món nào cho phải thì quý bà ngồi đối diện nhanh chóng tiếp lời.
-“Trúc đã ăn tối chưa?”
Nhỏ hơi ngẩn ra, song vẫn trả lời bà.
-“Con chưa ạ…”
-“Vậy gọi bò bít tết ăn nhé? Cả Huy nữa, cho họ combo hai phần bít tết mềm đi.”
Phục vụ viết thêm lên tờ giấy rồi quay đi, bà Đặng tựa hồ như rất hài lòng, bà quay đầu nhìn nhỏ cười hiền hậu.
-“Yên tâm, ngoài món tráng miệng ngon khỏi bàn ra thì bít tết chỗ này cũng chuẩn năm sao không kém đâu, con sẽ thích thôi.”
Từ lúc gọi món cho đến lúc thức ăn được bưng ra, bà Đặng chu đáo gọi thêm nước sốt chấm cho nhỏ, liên tiếp hỏi nhỏ có muốn uống gì không, bít tết chín tới chứ,…
Mẹ anh cẩn thận tỉ mỉ, ông anh nhiệt tình hóm hỉnh. Nếu gia đình người yêu cứ đối nhân xử thế với Kim Trúc theo cách này, thì nhỏ đây chẳng khác nào được mệnh danh là cô bạn gái hạnh phúc nhất quả đất rồi sao?
Giá như sự việc ở quán cà phê hôm nọ chưa từng xảy ra, không chừng nhỏ sẽ hoàn toàn bị che mắt bởi cách đối đãi của bà tối nay, mà vui vẻ nhập cuộc cùng mọi người rồi.
Tiếc là tối làm việc hôm đó với tối nhà hàng hôm nay cách nhau không quá xa, dù muốn quên cũng khó mà quên được.
Nhắc tới người bên cạnh, anh dường như đã quên mục đích chính của cả hai đến gặp bà Đặng là để làm gì, bản thân chỉ lo nhâm nhi từng miếng thịt thơm ngon, hại nhỏ bực mình gần chết. Dẫu sao trước mặt còn có cả ông nội của anh, nhỏ muốn nhắc khéo lại càng cẩn trọng, không nên quá lỗ mãng.
Nhưng rồi chính cái người khiến nhỏ bận tâm lại vô tình mở đường cho nhỏ.
-“Cặp đôi tuổi teen vừa tan học là đến ngay đây, tất có chuyện gì cần trao đổi với phu nhân Đặng nhỉ?”
Ông nửa đùa nửa thắc mắc, bỡi lẽ bọn trẻ còn chưa ăn gì luôn mà. Nghe vậy, thằng bé Khắc Huy cuối cùng cũng chịu buông dao nĩa trong tay xuống, chần chừ nhìn cô bạn gái ngồi cạnh, con bé liền gật gật đầu ra ám hiệu với nó.
-“Mẹ…cái hôm con không có ở đấy, mẹ đã nói gì với Kim Trúc vậy?”
-“Hôm nào cơ?”
-“Tại chỗ làm của em ấy đó.”
-“À khi mẹ đến thử đồ uống ở quán cà phê Star hả?”
Trong lòng Kim Trúc bắt đầu dấy lên một chút nghi hoặc.
-“Quán cà phê nơi bé Trúc làm việc khá nổi tiếng, mẹ tối đó tiện đường nên quyết định vào uống thử, với cả ghé thăm cô bé một chút… Tụi mẹ đã nói chuyện rất vui vẻ, có chuyện gì không ổn sao?”
Đúng thế, rất không ổn là đằng khác.
-“Chỉ thế thôi à mẹ?”
-“Yes my son, mẹ còn có thể nói gì khác nữa đây?”
Tại sao bác phải nói dối? Còn Khắc Huy, chưa gì mặt đã biểu hiện vẻ không đáng lo ngại mà cầm lại dao nĩa rồi, anh đúng thật cả tin đến vậy?
Kim Trúc siết chặt tay lại, nhỏ tự đánh cược mình.
-“Thứ lỗi cho con nói thẳng, tối đó bác…”
-“Gia đình đoàn viên quá nhỉ? Mời cả chị dâu tương lai của con luôn chứ.”
Một cô gái xinh đẹp tươi roi rói xuất hiện trước bàn ăn, khiến cả ba người đang ngồi đều hơi bất ngờ nhưng người còn lại mới là người bất ngờ nhất, tại không đoán trước được mà.
Một bên nở nụ cười ngay sau đó, một bên tâm trạng trùng xuống. Ngạc nhiên thì có ngạc nhiên thật, cơ mà xuất hiện như thế này…có phần hơi không đúng lúc không?
-“Hả? A…xin lỗi Trúc, tớ làm gián đoạn điều gì hả?”
-“Không, chẳng phải chuyện gì quan trọng lắm đâu con yêu, con ngồi đi.”
Cha phu nhân Đặng trông thế thì thấy không đúng cho lắm, vội khẽ trách con gái.
-“Con phải để con bé trả lời chứ, cháu cứ tiếp tục đi Trúc…”
Mọi người đều hướng mắt về phía Kim Trúc, ánh nhìn khó hiểu có, tò mò có, miễn cưỡng có,…
Bây giờ chê nhỏ không đủ can đảm, chẳng khác nào con rùa rụt cổ thì nhỏ cũng đành chấp nhận thôi. Vì hết thảy gia đình người yêu và thậm chí cả bạn của mình đều đông đủ trước mặt như thế này, sự can đảm trước đó dù không muốn nhưng dường như vẫn bớt đi rất nhiều rồi.
-“Không có gì quan trọng đâu ạ, xin lỗi đã khiến mọi người mất vui. Huyền ngồi cạnh tớ nè, để tớ nhích qua một chút…”
Diệu Huyền à ừ vài tiếng rồi làm theo những gì mấy người ở đây cứ thay phiên nhắc nhỏ, đó là ngồi xuống. Phần còn lại của bữa ăn tối đa số kể về cuộc sống của hai anh em nhỏ khi không có ba mẹ ở cùng, hỏi han tình hình học tập chung của cả ba đứa,…
Kim Trúc đang trong cuộc trò chuyện gần gũi thì bỗng dưng người bên cạnh thì thầm bên tai nhỏ điều gì đó, đoạn xin phép người lớn rồi chủ động đứng dậy đi một mạch.
Trong nhà vệ sinh lớn đẹp tại một nhà hàng nọ.
-“Chỉ có hai chúng ta…ồ không hẳn, đằng kia là người…mà ai nghe được thì kệ họ, tóm lại chúng ta tự do rồi!”
-“Thế à?”
Một nàng đáp lại tỉnh queo, một nàng ức chế hết biết.
-“Cậu nghĩ tớ vô tâm đến nỗi không nhận ra bất cứ cái gì sao? Chúng ta ở đây không khác so với ở trường đâu, cậu cứ cư xử bình thường lại đi.”
-“Cậu…nhận ra điều gì?”
-“Tớ nói, cậu và Uyển Nhi có vẻ giống nhau tất cả mọi thứ, nhưng cậu khác bạn ấy ở chỗ cậu lúc nào cũng tràn đầy sức sống, luôn khiến tâm trạng mọi người vui lây mỗi khi cậu có mặt. Và tớ đoán đó cũng là lý do anh tớ yêu cậu cho nên…đã có chuyện gì xảy ra với một Kim Trúc như thế vậy?”
Thấy đôi mắt điềm nhiên của bạn mình trong giây lát có chút ngập ngừng, Diệu Huyền quyết không vòng vo nữa.
-“Là ai trong gia đình tớ làm cậu không vui? Nói tớ nghe, tớ sẽ lấy lại công đạo cho cậu, tiếng nói của tớ có quyền không kém ba tớ đâu!”
Kim Trúc bị người đối diện làm cho cảm động, nhỏ cười, lại hít một hơi.
-“Trước hết, tớ muốn hỏi cậu một chuyện…”
….
-“Ơn giời con gái của hai bác đây rồi!”
Kim Trúc vừa bước vào nhà giọng nói quen thuộc vọng ra, không phải tiếng của mẹ nhỏ, cũng không phải của ba nhỏ.
-“Mày làm gì ở đây?”
-“Tao đợi mày đến mùa quýt năm sau luôn quá, vừa đi đâu về vậy?”
-“Sắc mặt con không tốt chút nào, con ốm hả?”
Bà Nguyễn cùng Uyển Nhi đang lặt mớ rau muống tươi dành cho sáng mai bà mang ra chợ bán, sau câu hỏi của bà thì cô liền ngẩng đầu lên nhìn rõ hơn vẻ mặt bạn mình, quả thật rất nhợt nhạt.
Cả ông Nguyễn mắt đang dán vào bản tin thời sự trên tivi phía kia cũng ngoái đầu quay lại nhìn con gái.
-“C…con vừa đi xem phim với anh Khắc Huy, hơi buồn tí thôi, mọi người cứ làm quá lên!”
Kim Trúc cười xoà, vội chuyển sang chủ đề khác.
-“Mà hiện giờ điều này mới là điều quan trọng sao? Con đang rất cần một lời giải thích tại sao con heo này lại ở nhà mình đấy mẹ!”
Con heo á? Uyển Nhi nghe mà muốn sặc món cà tím nướng mà hồi nãy cô ăn ké được của gia thất nhà họ Nguyễn nha.
-“Bé Nhi vì chuyện gia đình nên xin phép ở lại nhà chúng ta một vài ngày.”
-“Ra là vậy…”
-“Nhà cửa hơi chật chội, khắp nơi toàn là hàng hóa của bác thôi, hy vọng con không chê.”
Bà Nguyễn quay sang cô ái ngại.
-“Trời con không để ý đâu bác, con phải cảm ơn mọi người nhiều vì đã chứa chấp một con bé bỏ nhà đi như con!”
-“Đừng khách sáo… Vào phòng tao không? Mẹ, con mượn nó một chút nhé?”
-“Ừ hai đứa làm gì thì làm, còn ông kia, tắt truyền hình rồi vác cái thân già ông qua đây lặt rau phụ tui xem.”
Hai người lớn cặm cụi lo nghĩ cho cuộc sống sinh hoạt ngày mai, nào hay biết chăng tụi trẻ trong phòng với biết bao cảm xúc khó diễn tả?
Nhưng chỉ trước đó thôi, bây giờ tụi nó gặp được nhau rồi, đan xen thời điểm thích hợp nên cả hai đều không kìm được mà kể cho nhau nghe tất thảy mọi thứ đổ dồn lên bản thân chúng nó dạo gần đây.
Nguyễn Thị Kim Trúc kinh ngạc trước câu chuyện của Dương Uyển Nhi một thì cô nàng kinh ngạc trước câu chuyện của nhỏ bạn mình đến mười.
Sau khi quay trở lại bàn ăn với Diệu Huyền, mọi người tiếp tục ăn uống và trò chuyện một tí rồi ai về nhà nấy. Ông nội của hai anh em từ khi con gái ông và chồng nó về Việt Nam thì dọn sang biệt thự ở chung cho gia đình đoàn viên sum vầy.
Bằng cách nào đó phu nhân Đặng đề nghị sẽ chở Kim Trúc trên xe máy của ông, căn bản ôtô nhà họ Đặng chỉ có bốn chỗ ngồi nên bác quản gia sẽ lái xe đưa ông, Huy và Huyền về.
Anh Khắc Huy mười tám tuổi, đã đủ tuổi điều khiển xe mô tô trở lên rồi. Duy chỉ vì một số lý do riêng, nhỏ vẫn là nên chấp nhận ý tốt của mẹ anh.
Suốt cả quãng đường nhỏ và bà không ai nói với ai câu nào, nhỏ vốn không biết nói gì. Khi tới nơi, nhỏ xuống xe, chợt để ý thấy biểu cảm chê bai ra mặt của bà trước ngôi nhà nhỏ đơn sơ phía đối diện.
Nhỏ chọn mắt nhắm mắt mở cho qua, ngày hôm nay đã đủ mệt rồi. Có điều bà Đặng thì không nghĩ như vậy, khi nhỏ cúi đầu chào bà rồi quay lưng đi thì phía sau bà mới đi thẳng vào vấn đề.
“Còn nhớ những gì bác nói tối đó chứ? Giờ bác muốn nghe một câu chấp thuận từ chính miệng con.”
“Xem ra…bác đã nhọc công diễn một vở kịch trọn vẹn tới tận bây giờ nhỉ?”
“Đừng có nói xiên nói xỏ ở đây, nếu không phải vì con tự ý hành động theo ý mình rồi còn kéo theo Khắc Huy làm bia đỡ đạn thì bác cũng chẳng cần hao tâm tổn trí đến vậy!”
“Được thôi, con cũng không chịu nổi nữa rồi, rốt cuộc con phải hành động ra sao mới vừa lòng bác?”
“Quanh đây có cửa hàng Starbucks, bác sẽ vào trong dùng nước và đợi, thương tình nên bác cho con khoảng thời gian để chuẩn bị tâm trí và suy nghĩ khôn ngoan hơn. Cho tới khi giờ vàng, người mà bác yêu cầu xuất hiện sẽ không chỉ có một mình con, cả bố và mẹ của con nữa.”
“Bác…bác đang đưa ra cái chính kiến kiểu gì vậy ạ?!”
“Lời của đám thanh thiếu niên đáng tin cậy được bao nhiêu chứ? Có bậc cha mẹ chứng giám thì may ra. Cũng đồng thời xác định sau buổi tối nay hoặc là gia đình con sẽ không chịu thiệt thòi, hay là thiệt thòi mà cấp độ tăng gấp đôi nữa… Tất cả đều phụ thuộc vào biểu hiện của mấy người.”
Kim Trúc nhìn lên đồng hồ treo tường, lại nắm chặt lấy cánh tay của Uyển Nhi đang ngồi bên cạnh hơn, trong đó mang theo một tia run rẩy.
-“Ba tao là thợ hồ, chiều tối không có việc làm luôn ra chợ phụ mẹ tao bán hàng, tao nghĩ bà Đặng cũng biết việc này… Tao không biết phải làm thế nào, cũng không muốn phải xa Khắc Huy, nhưng lỡ như tiền đồ của ba mẹ vì tao mà bị ảnh hưởng thì…th…”
Bất thình lình vai nhỏ bị vỗ thẳng một cái không thương tiếc, khiến câu chữ chưa kịp thốt ra đã phải giật mình nuốt ngược vào trong.
-“Mày bị nỗi sợ chọc mù mắt rồi! Có biết bao nhiêu là phương pháp để giải quyết loại người như bà ta đấy! Mà niệm tình bà ta thân phận cao sang lại chịu khó ngồi đợi mày một mình nên tao sẽ đối xử nhẹ nhàng với bả thôi…”
-“Ý mày là sao…?”
-“Dẫn theo bố và mẹ cái cùi chỏ của bả, tao đi với mày nè, đi, ta cùng đi gặp gỡ quý phu nhân nhà họ Đặng nào!”