Đọc truyện Đừng Xem Tôi Như Em Trai Nữa Có Được Không – Chương 4: Chọc ghẹo
Sau giấc mơ đó, ngày hôm sau, Chấn Phong uể oãi đi xuống lầu đánh răng, đi ngang qua phòng khách thì thấy cảnh tượng gia đình hạnh phúc:
-“Uyển Nhi cũng đấm lưng giỏi ta, cực dể chịu luôn!! Mốt ba đi làm về đấm lưng cho ba nữa nha”
-“Vâng ạ, con cũng hay đấm lưng cho mọi người, ai cũng khen con đấm lưng rất thoải mái, hihi”
-“Hai cha con chuẩn bị ăn sáng nè, hôm nay em làm món bò kho hảo hạng đây!”
-“Anh tới liền! A, làm gì dậy trễ vậy Phong?”
Chấn Phong không trả lời, đi thẳng vô nhà vệ sinh.
-“Thằng nhóc này mắc cái chứng gì không biết, càng ngày càng hư đốn rồi, lần sau phải dạy cho nó 1 trận nhớ đời nó mới nghe lời được!!” – Ông Hùng tức tối.
“Tên này rất yêu và nhớ mẹ hắn, cũng giống mình rất nhớ ba, ngặt nỗi cậu ta không kìm chế được cảm xúc, chững chạc nhưng thực ra bên trong cũng là 1 thằng nhóc 7 tuổi thôi, nếu hắn không đáng ghét vậy, mình có thể an ủi và chơi với hắn rồi” – Uyển Nhi ngẫm nghĩ.
………
Vì đang là nghỉ hè nên Nhi và Phong không có đi học, Chấn Phong thì không có thường xuyên ở nhà, hay tụ tập đi ra ngoài đá bóng cùng bạn bè.
Hôm nay Uyển Nhi ở nhà chán chê, nên xin mẹ đi dạo ngoài đường, ngắm cây ngắm cỏ.
Thời tiết hôm nay rất đẹp, trong xanh, gió thoáng mát, Uyển Nhi tìm được băng ghế đá, vừa ngồi vừa ngắm cảnh vật xung quanh, không khí rất trong lành và dễ chịu.
1 đám con trai nhỏ tuổi đang đi, trong đó có Chấn Phong, thấy Uyển Nhi cả đám ngừng lại, chỉ chỉ trỏ trỏ.
-“Hê con bé nào xinh thế kia, xinh hơn con Mai lớp mình luôn kìa?” – 1 thằng nhóc nói.
Phong nhìn theo, hơi nheo mắt.
-“Ồ dễ thương quá, ẻm sống ở đây à, lần đầu tiên gặp ở khu này đấy!” – 1 thằng khác tiếp lời.
-“À, thằng Phong có nói nhỏ nào chuyển tới sống chung trên danh nghĩa chị gái, đây đó hả Phong?”
-“Ừ”
-“Èo, nhìn nhỏ xíu đáng yêu vậy mà lớn hơn mình luôn kìa, mày có chị gái dễ thương vậy mà không giới thiệu, tụi mình lại ghẹo chị mày đi”
-“Tao không thích gọi nhỏ là chị…à khoan…”
“Nhỏ này lần đầu tiên mình gặp mình đã kím chuyện với nó, có vẻ nó rất sợ con trai hung dữ, nạt nó cái là sợ, khóc bù lu bù loa”
-“Nè, cho tụi bây khỏi bao tao bịch bánh tráng trộn, có điều, tụi bây đi lại kím chuyện với nhỏ đó, làm cho nó khóc cho tao!”
-“Quào, chị gái mày mà mày vậy đó, nhưng vụ này vui làm sao tao từ chối được, làm liền tụi bây ơi”
Thế là kế hoạch xấu xa được tiến hành, 1 cậu bé trong đám lại bắt chuyện với Nhi.
-“Nè bạn gái ơi, bạn ngồi đây có một mình, bạn không sợ kẻ bắt cóc bắt bạn đi hả, bạn có chút xíu hà!”
-“Mình không sợ, ban ngày ban mặt mà…làm gì có bọn bắt cóc chứ!”
-“Vậy mình cảnh báo bạn nha, tên hay bắt cóc trẻ con tụi mình là 1 người cao, ốm, đeo khẩu trang màu vàng, có giấu dây trói với dao ngay túi, bạn gặp là bạn nhớ tránh nha, tên bắt cóc trẻ em đó!”
-“Ơ…ơ ban ngày ban mặt mà, với lại nghe nói khu này an ninh lắm…” – Nhi lắp bắp.
-“A a a đằng sau bạn kìa!!! Thôi mình chạy trước nha!!!”
Thằng nhóc vừa nói xong chạy đi mất.
Uyển Nhi quay mặt lại, là người cao hơn cô, đeo khẩu trang, cầm dây trói, có nhét dao trong túi áo y chang bạn hồi nãy diễn tả.
(Thật ra là 1 thằng nhóc có chiều cao ấn tượng, đóng giả tên bắt cóc, dao giả, dây trói đồ chơi, cậu nhóc này là nam phụ)
-“Bé con, đi theo ta qua Trung Quốc nha, ở bển vui lắm!”
Hắn vừa nói vừa dơ dây trói lên, giả bộ móc dao ra.
-“Tha…tha cho tôi…tôi ốm nhom à ông đem đi bán không có tiền nhiều đâu, thiệt đó, ông đi bắt cóc tụi mập mạp đầy mỡ đó, đừng bắt tôi mà…”
-“Nhưng tụi nó không có ở đây, lấy tạm cô bé vậy nha” – Hắn đưa dao gần hơn nữa
-“Huhuhu mẹ ơi, huhuhu mẹ ơi cứu con!!!”
Uyển Nhi đá vô chỗ hiểm tên bắt cóc 1 cái, rồi vừa chạy vừa khóc rống.
Tên bắt cóc ngã tại chỗ luôn, tụi con trai coi kịch mà cười bể cả bụng.
Uyển Nhi chạy hết tốc lực, lặn mất tăm.
-“Hahahaha, y chang coi phim hài vậy, nhìn tướng nhỏ chạy kìa, nhõ nên đi thi chạy Maratông đó, Vui quá đi!!”
Cả đám coi trai cười ầm lên.
Đầu Chấn Phong hiện lên dòng suy nghĩ:
“Tôi nhất định phải làm cho cô khỗ sở khi sống cùng tôi đấy Uyển Nhi ạ”
Xong hắn nhoẻm miệng cười, khoác tay lũ bạn và đi chơi tiếp.