Đọc truyện Đừng Xem Tôi Như Em Trai Nữa Có Được Không – Chương 20: Em thích chị
Ai đó trên lầu nhìn thấy hết cảnh lãng mạn.
-“Xì, giận dỗi gì cơ chứ, cậu ta lại ăn chơi như mọi ngày nữa rồi”
-“Không hiểu sao Diệu Huyền lại đi quen với bad boy như cậu ta, còn ôm hôn thế kia…”
-“Nhưng sao lòng ngực mình lại cảm thấy hơi nặng nặng nhỉ?”
-“Cái cảm giác nặng trĩu này, hình như nó không phải vì lo lắng cho Diệu Huyền, lạ lắm…chẵng hiểu tại sao nữa”
……
Quán cafe Star nằm ở đầu đường, quán chỉ mới mở thôi nhưng cách bài trí đẹp đẽ khiến cho nhiều người tò mò lại uống thử. Hôm nay là ngày đầu tiên Uyển Nhi và Kim Trúc đi làm
Nhiệm vụ của 2 cô bạn là đặt món cho khách, khi món chế biến xong thì bưng đến bàn cho khách. Cả Nhi và Trúc đều làm việc rất chăm chỉ và nhiệt tình, khiến cho chủ quán rất hài lòng.
Thiên Minh bước vào quán với 2 thằng bạn.
-“Chào 2 chị”
-“Aw chào các em, các em đến ủng hộ 2 chị à?!”
Kim Trúc vui vẻ chạy đến.
-“Hì hì, đến xem 2 chị làm việc với muốn uống thử xem cafe ở đây ngon không đó mà” – Thiên Minh cười.
-“Vậy tụi em ngồi đi, muốn uống gì nè, hôm nay khai trương nên có giảm giá đó nha” – Uyển Nhi tươi cười.
Gọi đồ uống xong xuôi, trong lúc rãnh rỗi thì Nhi và Trúc cùng đứng đó trò chuyện với 3 cậu bạn vui vẻ
Đợi lúc không có gì nói, Uyển Nhi mới ngập ngừng hỏi Thiên Minh:
-“Ừm…cậu ta không có đến sao?”
-“Cậu ta…à Chấn Phong, trước khi tới đây em có rủ nó nhưng nó nói không muốn đi, em cũng không biết tại sao nữa”
-“Vậy à…”
“Không phải là cậu ta thích uống miễn phí lắm sao, còn nói ngày nào cũng đến. Vậy mà chỉ có chút chuyện rồi giận dỗi, rồi không đến luôn. Chấn Phong đồ chết bằm! Đồ đáng ghét! Đồ thất hứa! Đồ giận dai như đỉa! Đáng ghét!”
Uyển Nhi ức chế đến nhăn nhó cả mặt, Kim Trúc không quên buông lời khen cô bạn thân:
-“Phụt, mày nên nhìn mặt mày lúc này đi, super xấu xí luôn, khặc khặc”
-“Vẫn đẹp hơn cái bản mặt mày”
Thiên Minh nhìn 2 người mà nhoẻn miệng cười, đoạn, cậu hỏi:
-“Chị Nhi nè, chị xong việc lúc 8 giờ nhỉ? Không biết chị có bận gì không?”
-“Xong việc thì chị cũng đi về nhà, không có bận gì cả, có chuyện gì sao?”
-“Ừm…chị có muốn đi chơi với em không?”
-“Được chứ, vậy chị sẽ gọi cho em khi xong việc nhé”
Khách vào, 2 cô bạn ra tiếp khách. Thiên Minh ngồi chăm chú nhìn ai đó đang làm việc chăm chỉ, khoé miệng nở ra 1 nụ cười hạnh phúc.
-“Thằng Minh hẹn mày đi riêng, giống hẹn hò nhỉ? Có khi nào nó thích mày không?”
-“Mày biết nghĩ lung tung là hay, chỉ là muốn đi chơi thôi mà”
-“Ai biết được, mà tao thấy từ trước giờ cậu ta rất để ý tới mày, luôn nhẹ nhàng quan tâm cho mày, chỉ là mày vô tư quá thôi”
-“Tao không nghĩ vậy đâu”
Uyển Nhi tuy nói vậy, nhưng trong lòng cũng có suy nghĩ vẩn vơ 1 lúc, rồi lại tiếp tục công việc bình thường.
……..
Chấn Phong và bạn đang chơi đánh bida, tới lượt cậu đánh, 1 thằng tiện miệng hỏi:
-“Tao nhớ tối nay mày nói đi đâu nên không chơi bida với tụi tao mà, sao giờ lại đỗi ý thế?”
-“Chán rồi thì đổi ý thôi”
Chấn Phong vừa nheo mắt quan sát trái bóng vừa trả lời.
-“Mày đúng là mưa nắng thất thường mà”
……..
8 giờ tối, Uyển Nhi và Thiên Minh gặp nhau.
-“Giờ tụi mình đi dạo thôi”
-“Đi dạo không thôi thì chán lắm, chị nhìn này!”
Thiên Minh móc ra 2 cái vé xem phim mới toanh.
-“Woa, là bộ phim lãng mạn Mỹ mới ra mắt đây mà, em đặt vé hồi nào vậy??”
-“Hì, trong lúc đợi chị thì em đi đến rạp đặt liền đó”
-“Ôi!! Thiên Minh đúng là chu đáo nhất!!0
-“Giờ ta đi thôi, sắp đến giờ chiếu rồi”
2 người mua bắp rang bơ rồi nước ngọt, xem đến 10 giờ mới chịu đi về.
-“Ha ha ha, cái cảnh đó làm chị cười đau bụng luôn, nam chính thật bá đạo. Cái kết rất chi là lãng mạn luôn”
-“Yeah, nhưng tội nam phụ quá, lặng lẽ chúc phúc cho nữ chính”
-“Ừm, yêu đơn phương vẫn khỗ sở nhất, chị thấy buồn cho nam phụ quá à”
-“Em rất đồng cảm với nam phụ…”
-“Woa, chẵng lẽ em cũng đã từng trải qua cảm giác đó rồi sao?”
Thiên Minh cười cười, rồi bước chầm chậm, im lặng suy nghĩ gì đó.
Uyển Nhi thấy cậu lạ lạ, chợt nhớ lại lời Kim Trúc nói, tự nhủ là không phải đâu, cô bước nhanh đi trước.
-“Em thích chị”
Tiếng nói không to không nhỏ, nhưng cũng đủ để làm cho người đi trước nghe thấy, Uyển Nhi khựng lại.
Thiên Minh bước lại chỗ Uyển Nhi, nhìn cô, cậu lấy hết can đảm nói tiếp:
-“Em đã yêu đơn phương chị từ lâu rồi, nhưng lại không có dũng khí để bày tỏ, cứ lặng lẽ mà dõi chị từng ngày. Bây giờ thì em chịu không nổi nữa rồi, em không muốn quan hệ tụi mình cứ mãi là bạn bè như vậy nữa, em muốn trở thành bạn trai của chị. Còn chị…chị cảm thấy thế nào?”
Thiên Minh nín thở nghe câu trả lời. Uyển Nhi thì ngây hết cả người ra, thật sự không biết phải làm sao trong tình huống này cả, lần đầu tiên có người bày tỏ tình cảm mà.
-“Ưm…chị hiểu cảm nhận của em rồi, cảm ơn em đã thích chị”
Uyển Nhi thở mạnh ra, nói tiếp:
-“Chị cũng rất thích em, nhưng chỉ là thích theo kiểu bạn bè, không phải theo cách mà em đối với chị, chị xin lỗi…”
Thiên Minh cũng đã biết trước được mình chỉ có 1% cơ hội, cậu biết chứ, nhưng cậu vẫn muốn thử độ may mắn của mình.
Thiên Minh hít 1 hơi, rồi nở 1 nụ cười toả nắng làm đối phương hơi ngây ra.
-“Em cũng biết chị sẽ trả lời như vậy, em chỉ muốn nói ra cảm xúc của mình thôi, dù sao Thiên Minh này vẫn không từ bỏ đâu”
-“Hả?”
-“Em sẽ cố gắng mỗi ngày, nhất định chị sẽ trở thành bạn gái của em, em sẽ không bỏ cuộc đâu, hãy đợi đó”
Uyển Nhi đơ toàn tập, Thiên Minh nói tiếp:
-“Và chị còn rất ác nữa, từ chối tình cảm của em mà chị còn trưng gương mặt ngơ dễ thương này ra, làm em tiếc lắm có biết không?!”
Uyển Nhi nghe cậu nói, chẵng hiểu sao tự nhiên lại bật cười, thế là cả 2 người cùng nhìn nhau cười vui vẻ.
………
………
-“Tụi bây cứ làm theo những gì tao dặn, nhớ phải làm ra đầu ra đuôi đấy”
-“Tụi em biết rồi, đại ca yên tâm”
Khắc Huy cúp máy
-“Anh định bỏ con Uyển Nhi trong chỗ hoang vắng đó thật à?”
Diệu Huyền nghe thấy cuộc nói chuyện của anh trai.
-“Ừ, trò này rất thú vị mà”
-“Chấn Phong sắp có cảm tình với em, đặc biệt nhỏ còn là chị gái của cậu ta, vậy nên em không còn muốn kiếm chuyện đến nó chi cho Phong lại ghét em thêm nữa. Anh không cần phải làm vậy thay em đâu”
-“Tất nhiên không phải là vì mày rồi con nhỏ ảo tưởng này, chỉ là tao muốn chọc tức thằng Phong chơi thôi”
-“Vậy anh làm gì thì làm, chỉ cần đừng để liên luỵ đến em là được”
………
Tối đến, Uyển Nhi và Kim Trúc làm xong việc và đi về nhà như mọi ngày
-“Đã bảo là Kim Trúc đây phán gì cũng đúng hết, thằng Minh làm ăn cũng khá đấy, rất tự tin”
-“Đừng giỡn nữa, Thiên Minh nói sẽ tiếp tục theo đuổi tao, nhưng sự thật là tao chỉ xem cậu ta như 1 người bạn thôi, vậy từ giờ tao phải làm sao đây?”
-“Sao mày không mở lòng mình ra mà chấp nhận Thiên Minh đi, thằng nhóc ấy cũng rất được mà”
-“Tao…ưm”
-“Mày cứ vậy hoài là FA luôn á, nếu tao là mày thì tao sẽ chấp nhận ngay lập tức luôn”
-“…”
-“Có khi nào mày từ chối bởi vì mày đã thích ai rồi đúng không ?”
-“…”
-“Này…”
Kim Trúc quay người lại thì không trông thấy Uyển Nhi đâu.
-“Ê con điên kia mày đâu rồi, đi về trước rồi hả??”
Kim Trúc la lên, đi tìm xung quanh.
………
Ở quán bar XQ, Diệu Huyền đang ngồi chơi với Chấn Phong, nhỏ ngồi nói ríu rít vui vẻ, còn cậu thì chẵng có vẻ gì là quan tâm hết.
“Chán thiệt, hôm đó còn ôm hôn người ta thế kia mà giờ lạnh nhạt lại rồi” – Diệu Huyền bất bình khi Phong cho nhỏ ăn bơ quài.
“Không biết con Nhi bị đưa tới khu bỏ hoang đó chưa ta, chắc vui lắm”
Đang ngồi thì điện thoại Chấn Phong vang lên, cậu nghe máy, là Kim Trúc gọi.
-“SAO???”
Cậu im lặng nghe Kim Trúc kể lại sự việc, cố gắng giữ bình tĩnh hết mức có thể.
-“Em sẽ đi tìm nhỏ đó liền”
Đoạn, cậu bấm điện thoại gọi cho số của Uyển Nhi, nhạc chờ reo mãi nhưng vẫn không có ai bắt máy, lòng Chấn Phong hồi hộp như lửa đốt.
“Giờ mình nói ra chỗ Uyển Nhi bị dẫn đi, có khi nào cậu ta quan tâm mình hơn không ta?”
-“A! Hồi chiều tôi có nghe 1 đám người nói sẽ bắt cóc nhỏ nhân viên nào đó của quán cafe Star, hoá ra là chúng nó nói Uyển Nhi à?”
-“Chị nói sao?? Tụi nó nói sẽ mang cô ta đi đâu??”
Chấn Phong nắm chặt vai Diệu Huyền hét lên.
-“À, là ở…”
-“Ở chỗ nào??”
-“…ở khu bỏ hoang TA đó”
Chấn Phong nhanh chóng tính tiền, rồi mượn xe mô tô của bạn nổ ga chạy đi thật nhanh.
Lúc cậu tính tiền thì Diệu Huyền vô tình nhìn qua mục danh bạ trong điện thoại của Phong, đợi lúc cậu đi nhỏ mới định hình lại.
-“Cậu ấy lưu tên Uyển Nhi trong danh bạ là kẹo dẻo ngốc? Kẹo dẻo ư ?”
-“Vậy hóa ra lần đó, không phải là nói mình sao?”
Nhỏ im lặng suy nghĩ 1 hồi.
-“Cái hành động lo sợ như sắp tận thế đến nơi, rồi còn kẹo dẻo, chưa kể đó giờ cậu ta đối với Uyển Nhi còn rất…”
-“Chẵng lẽ…?”
Diệu Huyền bỗng giật thót lên.
-“Không thể nào!! Các người thật sự…thật sự đang đùa tôi hả?”