Đọc truyện Đừng Xem Tôi Như Em Trai Nữa Có Được Không – Chương 16: Câu chuyện của Thiên Minh
Tôi tên là Hoàng Thiên Minh, từ nhỏ tôi đã sở hữu chiều cao vượt trội, gương mặt kháu khỉnh, sáng láng, năng động, ai cũng nói sau này tôi lớn lên sẽ trở thành 1 cậu bé rất đẹp trai, Giờ đây, tự nhìn vào trong gương, quả thật lời mấy bà tám trong xóm nói cũng chính xác đấy chứ!
Tôi rất thích chơi với lũ bạn cùng xóm, đặc biệt là Chấn Phong, tuy hắn có vẻ khó gần và đáng ghét nhưng nếu chơi thân rồi sẽ biết hắn là 1 người sống rất tình cảm. Hắn mạnh mẽ, dễ thương, luôn bảo vệ và chăm sóc cho bạn bè, tôi còn nhớ có 1 lần vì bảo vệ 1 đứa bạn mà hắn chấp nhận bị đánh nữa, tôi rất quý cậu bạn này.
Ba mẹ ly dị, ba rước vợ con mới về nhà ở, nên Phong trở nên cáu gắt, khó chịu hơn xưa, tuy vậy nhưng tôi biết trong lòng hắn rất đau, hắn bộc lộ hết ra bên ngoài chỉ để dể chịu hơn thôi.
Dương Uyển Nhi tuy không cùng huyết thống nhưng giờ nhỏ là chị gái của hắn, Phong có chết cũng không chịu chấp nhận chị và mà mẹ mới, hắn lúc đó rất ghét gia đình họ, luôn bày ra nhiều trò ăn hiếp Uyển Nhi, làm nhỏ khóc thút thít quài.
Tôi còn nhớ lúc ở công viên, thằng Phong kêu tôi giả tên bắt cóc, đi lại làm nhỏ khóc – và đó cũng chính là lần đầu tiên tôi gặp cô ấy.
Tôi mang khẩu trang, nhét con dao giả và sợi dây trói vô túi áo, nhìn cũng rất giống tên ăn cướp lắm chứ, tôi đi lại băng ghế đá ở giữa công viên, nơi có 1 cô bé xinh xắn đang hơi sợ sệt vì lời doạ của thằng bạn tôi.
Cặp mắt to tròn long lanh như hòn bi ve, cặp lông mi cong cong, chiếc mũi bé xinh, 2 cái má phính, đôi môi chúm chím, nước da trắng hồng. Thiên thần ở đây sao? Làm tôi ngẩn ngơ ra 1 lúc, đám bạn phải ra hiệu thì tôi mới sực nhớ ra cái nhiệm vụ cao cả của mình mà bắt đầu diễn.
Hù có vài câu, nhỏ đã sợ xanh mặt, cố gắng trả lời dõng dạc nhưng rõ ràng đang run cầm cập thế kia, đến khi không chịu nỗi thì oà khóc lên, tặng tôi 1 cú đá ngay chỗ quan trọng nhất của đời con trai, rồi chạy đi như ma dí vậy, tôi đau muốn chết luôn, nhưng không hiểu sao lại cảm thấy vui lạ thường.
Từ sau lần đó, tôi mến cô bé dễ thương đó từ lúc nào không biết.
Kể từ khi Nhi quyết tâm gia nhập để chơi với đám con trai tụi tôi, không biết vì lý do gì nhưng dù bị Chấn Phong từ chối phũ phàng nhưng vẫn không bỏ cuộc, kiên trì đến cùng mới thôi. Rồi đến 1 hôm cả Phong cũng phải đầu hàng mà cho Nhi cùng chơi, từ đó ngày nào Uyển Nhi cũng đến chơi với chúng tôi, tôi vui lắm, không lúc nào tôi vắng mặt cả.
Thấm thoát cũng đã 8 năm, giờ cô ấy đã trở thành 1 thiếu nữ xinh đẹp dịu dàng, tôi vẫn luôn ấp ủ hy vọng 1 ngày nào đó có thể nói ra hết tâm tư của mình với cô ấy.
…………..
Quay trở lại với hiện tại.
Chấn Phong và Diệu Huyền đi trước, quả thật là trai tài gái sắc mà, họ rất đẹp đôi và nổi bật khiến mọi người đi đường nhìn họ bằng ánh mắt ngưỡng mộ cả ghen tỵ.
2 người này cùng vui vẻ đi dạo vòng quanh khu phố, mà không biết rằng đằng sau có 2 con chuột nhắt lén đi theo dõi nãy giờ.
-“Núp vô đây này”
Uyển Nhi kéo tay Thiên Minh núp vô vách tường, cô ló đầu ra quan sát 2 người họ.
Lại…vô tình đụng chạm nữa rồi, cô không biết rằng, dù chỉ là 1 hành động vô tình thôi nhưng cũng đủ để làm tim Thiên Minh đập mạnh, mặt thì nóng hổi cả lên, thật sự muốn giữ nguyên tư thế này mãi…
-“Em…thích chị” – Thiên Minh nói không to không nhỏ
*Thình thịch thình thịch*
Cậu đang rất mong chờ câu trả lời của ai đó, nhưng đáp lại là bầu không khí yên lặng.
-“Chấn Phong đi với con gái nên ngoan hiền hẵn ra, không như thường ngày, đúng là cao thủ tán gái mà!!” – Uyển Nhi lắc đầu
-“Ồ Thiên Minh em vừa mới nói gì hả? Chị không nghe thấy”
-“À à không có gì đâu chị”
“Cũng may chị ấy chưa nghe được, dù sao thì mình vẫn không đủ tự tin để nghe được câu trả lời, thôi thì đợi một thời gian nữa vậy”
Thiên Minh thở dài 1 cái.
-“Đi theo em”
-“Hả?”
Xong cậu kéo tay Uyển Nhi đi lại chỗ Chấn Phong và Diệu Huyền đang đứng.
-“Ê Chấn Phong! Tình cờ quá nhỉ, mày đang hẹn hò à? Em chào chị”
Ai đó khẽ nheo mắt nhìn 2 bàn tay đang nắm lại với nhau.
-“Ờ, sao mày và cô ta đi chung thế”
-“Thì chỉ tiện đường rồi gặp mặt thôi”
-“Uyển Nhi, thật là bất ngờ khi gặp cậu ở đây” – Diệu Huyền vui vẻ.
-“Tớ cũng bất ngờ lắm, cơ mà Chấn Phong là bạn trai cậu à?”
-“Đúng rồi, tụi mình mới quen nhau, cậu ấy thật dễ thương, tụi mình rất hợp tính nhau đấy”
-“Không được!!” – Nhi bỗng dưng la lên.
Thường thì tình huống này với câu trả lời này chắc chắn là nhân vật nữ đang ghen rồi! 3 người kia cũng nghĩ vậy, họ đang nhìn cô bằng ánh mắt lạ lùng, nín thở lắng nghe tiếp.
-“Diệu Huyền, cậu dịu dàng hiền lành như vậy, để tớ cảnh báo cậu nhé! Tên đó không tốt lành gì đâu, hắn là 1 tên cực kỳ xấu tính và rất đáng ghét, lăng nhăng lắm luôn, còn hay ăn hiếp con gái nữa, và hắn còn…”
-“Tôi có thể nghe được đấy”
Ai đó dựng hết cả da gà, tự động biết thân biết phận mà ngậm miệng lại.
-“Hê, tụi tao đã đến đây rồi, cho đi chơi chung nha” – Thiên Minh khoác vai Chấn Phong.
-“Thích thì cứ đi theo”
Cả 3 người thì thân thiết rồi nên đi chung rất tự nhiên và vui vẻ, còn 1 người thì đang hẹn hò với người trong mộng thì bị phá đám, tức lắm nhưng không làm gì được.
4 người đi dạo 1 vòng xong đi đến 1 quán phở gần đó, gọi món xong, 3 tô phở được bưng ra trước.
-“Tao đang đói bụng muốn xỉu, nhìn thật là hấp dẫn quá đi” – Thiên Minh bỏ gia vị vào và bắt đầu ăn.
Tô phở của Uyển Nhi bưng ra sau cùng, hành lá được rắc đầy trong tô.
-“Sao vẫn chưa ăn vậy Phong?” – Diệu Huyền thấy cậu vẫn chưa nhúc nhích.
-“Tô của tôi không có hành này, không biết ăn mà nãy không chịu dặn người ta đừng bỏ hành vào”
Chấn Phong đẩy tô mình qua cho Uyển Nhi, cầm tô cô qua ăn.
-“Tôi quên mất!” – Uyển Nhi chề môi.
Thân thiết như 1 cặp vậy, làm Diệu Huyền hơi ghen tỵ, nhưng cũng cho qua vì cứ nghĩ chỉ là đàn em đối tốt với đàn chị thôi.
4 người họ cùng nhau tới khu trò chơi, chơi tùm lun trò, chơi đến chán rồi mới chịu đi về.
Đang đi bộ trên vỉa hè, vì mãi lo nhìn bảng quảng cáo về 1 bộ phim mới sắp được ra mắt, Uyển Nhi không để ý đường nên đi lệch xuống dòng đường dành cho xe chạy.
Đúng lúc, ở phía sau có 1 chiếc xe taxi đang chạy đến, sắp đụng rồi…
-“Cẩn thận!!!”
Giọng ai đó hốt hoảng, 1 bàn tay ngay lập tức kéo mạnh Uyển Nhi vào trong vỉa hè lại, cậu ôm chặt lấy cô.
-“Chị có sao không?? Em mà trễ 1 chút là không biết có chuyện gì xảy ra nữa!!!”
Thiên Minh buông bàn tay đang ôm chặt Uyển Nhi ra, khẩn trương nói.
-“A…giật hết cả mình, xém nữa là chị tiêu rồi”
-“Chị làm em sợ gần chết, em xin chị đừng lơ đễnh như vậy nữa!”
-“Cảm ơn em đã cứu chị, không có em chẳng biết ra sao nữa”
Chấn Phong và Diệu Huyền chạy tới, cậu không chịu nỗi hét lớn lên
-“CÔ CÓ BỊ ĐIÊN KHÔNG??? Đi đường mà không lo nhìn trước nhìn sau, trễ 1 chút là cô gây ra tai nạn rồi!! Xém tý nữa là cô làm giao thông bị tắc nghẽn rồi đó!! Cô đúng là cái đồ NÃO PHẲNG mà!!!”
-“Này này, tôi suýt nữa nguy hiểm như vậy mà cậu không lo lắng cho tôi thì thôi đi, còn lớn tiếng chửi tôi, lo lắng cho tình hình giao thông nữa, cậu tốt bụng dễ sợ luôn ha!!”
-“Cô…”
-“Thiên Minh, mình đi về thôi!!!”
Uyển Nhi tức tối kéo tay Thiên Minh đi
-“Hôm nay cô còn dám lớn tiếng với tôi, cô gan lớn ghê ta, đứng lại”
Còn lại Diệu Huyền đứng đó, nhỏ nãy giờ làm người vô hình.
Chuyện mà Uyển Nhi và Thiên Minh không biết:
Thật ra trước lúc xảy ra chuyện thì Chấn Phong đang đứng cách đó khá xa, cậu là người phát hiện ra sự việc đầu tiên, gương mặt cậu hoảng sợ lo lắng đến tội nghiệp , quăng hết chỗ thức ăn vướng víu, chạy hụt mạng đến chỗ cô, cậu cứ chạy, chạy nhanh đến nỗi người ta cứ tưởng như tận thế đến không bằng.
Thiên Minh khi nhận ra sự việc thì nhanh chóng kéo cô vào vỉa hè, Chấn Phong chậm hơn 1 bước, nhưng nhìn thấy cô an toàn rồi , cậu mới ngồi xuống thở hổn hển, sau đó thì lại cư xử bình thường.
Và chỉ có Diệu Huyền và 1 số người đi đường thấy câu chuyện cảm động này thôi.
Ai đó nghiến chặt răng, lãnh đạm thốt ra giọng nói không tý cảm xúc.
-“Dương Uyển Nhi, mày dám cướp đi bạn trai của tao, tao nhất định sẽ không bỏ qua cho mày đâu!”