Đọc truyện Đừng Vội Nói Lời Yêu – Chương 14: Không thể giết tôi bằng ánh mắt
Tô Lạc tỉnh lại từ cơn đau khôn cùng. Có người chạm vào chân cô khiến cô đau như cắt da cắt thịt. Cô mở mắt, thấy mấy bác sĩ đứng cạnh giường bệnh, đang di chuyển chân mình.
“Đau quá…” Tô Lạc hét lên. “Dừng tay lại!”
Nhưng không ai nghe thấy tiếng cô, các bác sĩ tiếp tục dỡ vải băng,
thì thầm điều gì đó. Tô Lạc muốn ngồi dậy, lúc này, cô mới phát hiện cơ
thể vô cùng nặng nề. Sau đó, cô nhận ra mắt mình dường như không thể mở
hoàn toàn. Cô giống như bị quấn trong một lớp vải, không có cách nào
thoát ra.
Cô tiếp tục hét lớn: “Đau quá, đừng chạm vào người tôi! Mau đi đi, đừng động vào tôi!”
Cuối cùng cũng có người nghe thấy tiếng cô, người đó sáp lại gần. “Chị, chị tỉnh rồi à?” Là giọng Tô Kiệt.
“Sao cậu lại đên đây?” Tô Lạc mấp máy môi.
“Chị, chị muốn nói chuyện phải không?” Tô Kiệt ghé sát hơn, nhìn chị gái bằng ánh mắt nghi hoặc.
“Bảo bọn họ đi đi, chị đau lắm!” Tô Lạc nói.
“Gì cơ? Chị muốn nói gì?” Tô Kiệt không nghe rõ, liền quay sang bác sĩ.
“Bác sĩ, chị tôi tỉnh rồi, hình như chị ấy muốn nói chuyện.”
Một bác sĩ quan sát Tô Lạc rồi nói với cô y tá: “Chắc bệnh nhân đau quá nên tỉnh lại, tiêm thêm một mũi gây mê nữa đi!”
Tô Lạc không đồng ý. “Đừng tiêm thuốc nữa, tôi không cần, các người đừng động vào chân tôi.”
Cô y tá đi đến, Tô Kiệt liền đứng tránh sang một bên. Sau đó, cảnh
sắc trước mắt Tô Lạc như tan chảy, dường như chỉ còn lại một lớp mây mù
màu trắng đục. Tô Lạc cảm thấy mình như đang bay, cô muốn bay nhanh hay
chậm đều được lại cỏ thể tùy ý điều chỉnh phương hướng và góc độ, chỉ
đáng tiếc, xung quanh không một bóng người, không có cảnh vật lẫn âm
thanh, chỉ một màu trắng đục mà thôi. Có lẽ mình đã chết rồi, Tô Lạc
nghĩ. Hóa ra cái chết vô vị như vậy, đến một vị thần tiên cũng chẳng
thấy đâu. Đáng tiếc, cô lại bị đánh thức bởi cơn đau âm ỉ, lần này là
vùng trán.
“Ôi mẹ ơi!” Cô lại hét lớn một câu.
Lần này, có người nghe thấy ngay, giọng Tiểu Tần vang lên: “Tô Lạc, cô tỉnh rồi phải không?”
Tô Lạc mở mắt, thấy rất nhiều người đứng quanh giường bệnh, cúi đầu
quan sát mình. Có Tiểu Tần, ông xã Tiểu Tần, có mẹ và Tô Kiệt, còn có cả Thư ký Dụ và mấy đồng nghiệp ở quỹ từ thiện. Bên cạnh Tô Lạc là một cô y tá đang nghiêm túc dùng tăm bông lau đi lau lại trên mặt cô. Cô định
gạt nó ra, chợt phát hiện trên tay mình đang cắm ống truyền.
“Tôi… đau…” Cô rên khẽ.
Tiểu Tần ghé sát tai Tô Lạc, mở miệng an ủi: “Y tá đang thay thuốc
cho cô, cô cố chịu một lát. Trán cô khâu những bảy mũi, nếu không lành
lại thì chết.”
Thư ký Dụ đẩy Tiểu Tần sang bên cạnh, lên tiếng: “Tô Lạc, tôi đại
diện quỹ từ thiện đến thăm hỏi cô, cảm ơn cô đã bỏ công sức cho hoạt
động giáo dục ở vùng núi nghèo khó. Cô cứ nghỉ ngơi an dưỡng đi. Còn
nữa…” Ông ta gãi đầu “Chúng tôi sẽ đợi cô quay về làm việc, hy vọng cô
có thể tiếp tục cống hiến cho sự nghiệp từ thiện.”
Tô Lạc đáp khẽ: “Tôi sẽ không quay về cơ quan nữa.”
“Cô muốn nói gì vậy?” Tiểu Tần hỏi.
Thư ký Dụ coi như không nghe thấy, rút từ túi áo ra một cái phong bì, nhét xuống dưới gối của cô. “Đây là quà thăm hỏi của lãnh đạo và các
đồng nghiệp, gọi là chút lòng thành.” Nói xong, ông ta bắt tay Tô Lạc
theo kiểu tượng trưng. Một đồng nghiệp liền giơ máy ảnh bấm lia lịa.
Ánh đèn flash nhấp nháy khiến Tô Lạc hơi khó chịu, nhắm nghiền hai mắt.
Mọi người liền tiễn Thư ký Dụ ra khỏỉ phòng.
Lúc mở mắt, phát hiện Tiêu Kiến Thành đang đứng bên giường bệnh, thờ ơ nhìn mình, Tô Lạc giật bắn người.
“Cô sợ tôi à?” Tiêu Kiến Thành hỏi.
Tô Lạc không muốn trả lời, dời ánh mắt đi chỗ khác.
“Ghét tôi lắm sao?”
Tô Lạc vẫn lặng thinh, trong đầu nghĩ thầm: Anh biết rồi còn hỏi.
Dường như đọc được suy nghĩ của cô, Tiêu Kiến Thành thừa nhận: “Xem
ra tôi biết rồi còn hỏi. Đúng rồi, tôi đã ứng trước tiền viện phí cho
cô, khi nào tiện, cô nhớ trả lại tôi.”
Nghĩ đến chiếc máy kéo của người dân làng Dương Khê, Tô Lạc quay đầu
trừng mắt với anh ta. Tiêu Kiến Thành lại tưởng cô xót tiền. “Trả góp
cũng được, dẫu sao tôi cũng chẳng cần gấp.”
“Anh phải bồi thường… chiếc máy kéo.” Tô Lạc nói chậm rãi từng từ một.
“Gì cơ?” Tiêu Kiến Thành không nghe rõ, liền chống tay xuống giường bệnh, cúi thấp người, ghé sát mặt cô.
“Bồi thường… máy kéo!”
“A…” Tiêu Kiến Thành nhìn cô, trả lời nghiêm túc: “Tất nhiên phải bồi thường rồi. Cô yên tâm, người đó đã báo cảnh sảt, khi nào bắt được
chiếc xe gây ra sự cố, bên công an nhất định sẽ bẴ tài xế bồi thường.”
Biết anh ta trả lời qua loa cho xong chuyện, Tô Lạc nhìn đối phương bằng ánh mắt trách móc.
Tiêu Kiến Thành quan sát vẻ mặt cô, khóe mắt để lộ ý cười sau đó cất
giọng châm chọc: “Tô Lạc, bây giờ trong cô như con heo ấy, không thể
giết chết tôi bằng ánh mắt đâu. Lần sau chúng ta giao đấu, cho phép cô
dùng vũ khí.”
Ngoài cửa vang lên tiếng động, anh ta liền đứng thẳng người.
Bà Nhạc đi vào phòng, không để ý đến người lạ mà mắng xối xả vào mặt
Tô Lạc: “Con bé này, đúng là lúc nào cũng khiến người khác lo lắng. Cô
xem, bị ngã đến mức này, nhỡ để lại di chứng thì sao, còn ai dám cưới cô nữa? Bây giờ nằm viện điều trị lại mất một khoản tiền lớn, cô khiến tôi tức chết đi được! Bảo cô đừng đi, cô lại không nghe lời, bây giờ sướng
chưa, tự dưng chuốc khổ vào thân. Mặc kệ cô, tôi phải về đây, ở nhà còn
phải bán hàng, đội di dời có thể đến bất cứ lúc nào, tôi không thể vắng
mặt… Cô muốn làm thế nào thì tùy cô…” Vừa nói, bà vừa rút phong bì ở
dưới gối của Tô Lạc đếm tiền.
Tô Lạc đã sớm quen với cảnh tượng này, từ nhỏ đến lớn, mỗi khi bị ốm, cô đều bị mẹ mắng một trận nên thân.
Tiêu Kiến Thành không làm được ngắt lời bà: “Không sao, mời hộ lý chăm sóc là được. Mọi người có thể về rồi.”
Lúc này, bà Nhạc mới chuyển đến người lạ ở trong phòng, hỏi: “Cậu là ai?”
“Tôi là bạn của cô ấy.”
“Bạn hả?”
“Đúng vậy, hơn nữa là tôi đóng tiền viện phí.” Nói xong, Tiêu Kiến Thành sải bước dài đi ra ngoài mà không chào hỏi bất cứ ai.
Bà Nhạc vẫn chưa hết ngỡ ngàng. “Cậu ta là ai vậy?”
“Một Ông chủ.” Tiểu Tần đáp.
“Là ông chủ thật sao?” Bà Nhạc hỏi lại.
Tiểu Tần gật đầu. “Một ông chủ có nhiều tiền.”
Tô Kiệt lập tức bừng tỉnh. “Chính là người đàn ông lái chiếc xe sang trọng đó? Mẹ, con đã bảo chị quen biết người giàu có mà.”
Hai mẹ con quay sang Tô Lạc, ánh mắt lộ vẻ thăm dò lẫn hưng phấn.
Tô Lạc không còn sức mà phủ nhận. Tiểu Tần tiến lại gần hỏi: “Tiêu kiến Thành vừa nói gì với cô vậy?”
Tô Lạc lắc đầu.
Tiểu Tần cất giọng đắc ý: “Chị nói cho cô biết chuyện này, cô nhất
định phải bắt cậu ta bồi thường mới được. Trên đường đến bệnh viện, chị
đã hù dọa khiến cậu ta sợ chết khiếp.”
Tô Lạc không quan tâm đến vấn đề này, cô chỉ muốn hỏi, Dương Nhuệ thì sao? Đáng tiếc, Tiểu Tần không nhận ra tâm tư của cô, tiếp tục lẩm bẩm: “Cô không biết hình ảnh cô ngã xuống vực đáng sợ đến mức nào đâu. Lúc
đó, chỉ còn tưởng cô không sống nổi ấy chứ. Chắc Tiêu Kiến Thành cũng
cho là vậy thậm chí cậu ta còn nghĩ đến chuyện thuê máy bay trực thăng
đưa cô về thành phố. Sau đó, chỉ bảo đợi máy bay trực thăng đến nơi thì
máu trong người cô cũng cạn kiệt rồi, lúc đó cậu ta mới nghĩ tới chuyện
đưa cô tới bệnh viện này.
Bọn chị gọi cô suốt, cô có nghe thấy không?”
Tô Lạc gật đầu.
“Tô Lạc, lần này đúng là cô làm chị sợ chết đi được. Nếu cô có mệnh hệ gì, chị biết ăn nói thế nào với mọi người?”
Nước mắt chảy dài xuống gò má Tiểu Tần, ông xã chị liền đi đến vỗ vai chị.
Tô Lạc rất mệt, chỉ muốn ngủ, nhưng cô vẫn muốn hỏi, Dương Nhuệ đâu
rồi, tại sao không thấy anh? May mà Tiểu Tần lập tức nhắc đến người đàn
ông đó: “Dương Nhuệ cũng rất hoảng sợ. Đêm qua, anh ấy đến bệnh viện
thăm cô, sáng sớm hôm nay lại phải về trường dạy học.”
Lúc này Tô Lạc mới yên tâm chìm vào giấc ngủ, nhưng cô vẫn thầm nhắc
nhở bản thân, lần sau khi Dương Nhuệ đến, cô nhất định phải tỉnh táo mới được.
Không bao lâu sau, Tô Lạc lờ mờ nghe thấy giọng nói của Dương Nhuệ.
Cô cố gắng mở mắt nhưng phát hiện mình không thể tỉnh dậy. Một điều kỳ
lạ là, dù không thức giấc nhưng cô vẫn có thể nhìn thấy Dương Nhuệ đặt
cái ba lô rách vào góc phòng, đi đến bên giường bệnh trò chuyện với Tiểu Tần.
“Tình hình của cô ấy vẫn ổn đấy chứ?” Anh hỏi.
“Vẫn ổn.” Tiểu Tần đáp.
“Thế thì tốt”
“Nhưng cũng chưa biết thế nào. Cô ấy bị gãy chân, gãy xương sườn, còn bị nghi gãy xương cụt, không biết có thể hoàn toàn hồi phục hay không.”
Tô Lạc giật mình, không ngờ mình bị thương nặng như vậy.
Dương Nhuệ cất giọng tự trách: “Là lỗi của tôi, tại tôi bảo cô ấy tiễn cô. Sớm biết vậy, tôi đã tự đi rồi.”
Tiểu Tần an ủi: “Tại tôi cả tôi đã không trông chừng cô ấy. Con bé này lúc nào cũng hành sự lỗ mãng.”
Dương Nhuệ im lặng hồi lâu. Tô Lạc rất muốn tỉnh dậy để nói với anh: “Anh đừng có tự trách như thế, là đo em bất cẩn.”
Tiểu Tần hạ giọng: “Dương Nhuệ, anh đừng coi nỗi khổ của người khác
là của mình. Có những chuyện, anh thật sự không thể khống chế.”
“Tôi nên để cô ấy quay về ngay, không nên giữ cô ấy ở lại nơi đó.” Dương Nhuệ vẫn cảm thấy áy náy.
“Bởi vì cô ấy thích anh.” Tiểu Tần đột nhiên nói.
Dương Nhuệ trầm mặc hồi lâu.
“Dương Nhuệ, nhân lúc Tô Lạc còn chưa tỉnh, tôi hỏi anh một câu, anh có tình cảm với cô ấy không?”
“Tôi… Với hoàn cảnh hiện giờ, tôi không dám nghĩ đến chuyện đó.”
“Hoàn cảnh hiện giờ thì sao chứ? Là anh tự nhốt mình ở vùng núi, anh hoàn toàn có thể xin về thành phố.”
“Tôi sẽ không quay về.”
“Vậy anh thật sự không có ý phát triển tình cảm với Tô Lạc sao?” Tiểu Tần hỏi.
Dương Nhuệ tiếp tục im lặng. Tô Lạc nín thở, đợi câu trả lời của anh, chỉ nghe thấy anh đáp một cách khó nhọc: “Đúng vậy.”
Tô Lạc nghĩ, nếu trên người mình mà cắm máy đo nhịp tim, vào thời
khắc này, chắc màn hình sẽ hiển thị một đường thẳng. Cô hy vọng đó chỉ
là một giấc mơ mà thôi.
Cuối cùng Tô Lạc cũng có thể tỉnh dậy. Khi cô mở mắt, Dương Nhuệ và
Tiểu Tần đang ngồi bên cạnh giường. Tiểu Tần vội hỏi: “Tô Lạc, cô tỉnh
rồi à?
Bọn chị nói chuyện ồn quá đánh thức cô phải không?”
Hóa ra không phải giấc mơ. Tô Lạc mỉm cười. “Không, em vừa mới tỉnh lại, có nghe thấy gì đâu.”
Dương Nhuệ nhìn cô, cất giọng quan tâm: “Em còn đau không?”
Tim em rất đau, Tô Lạc nhủ thầm, nhưng ngoài miệng đáp: “Không sao.”
Tiểu Tần chuyển đề tài: “Tô Lạc, mẹ với em trai cô đi chợ rồi, nói sẽ mua gà ta nấu canh cho cô ăn.”
“Tốt quá, em cũng hơi đói bụng.”
“Cô bị mất nhiều máu như vậy, không đói mới là lạ.” Tiểu Tần đáp.
Tô Lạc nhìn chị, lại liếc Dương Nhuệ. “Thật ra, hai người ở đây cũng
chẳng có tác dụng gì, mau về giải quyết công việc của mình đi, dù sao em cũng không khỏi ngay được.”
Tiểu Tần gạt phăng: “Thế sao được, cô bị thương trong tay chị, chị phải chịu trách nhiệm đến cùng.”
Dương Nhuệ chỉ im lặng nhìn cô.
Đúng lúc này, cửa phòng bệnh đột nhiên xuất hiện một nhóm người ăn mặc chỉnh tề, trong đó có một người quen cửa Tô Lạc.
“Người quen” chỉ vào Tô Lạc. “Chính là bệnh nhân này.”
Cả nhóm người liền đi vào, đứng vây quan giường bệnh, một người bắt đầu vạch chăn lên xem xét tình hình.
Tô Lạc hỏi bằng ngữ khí căng thẳng: “Tiêu Kiến Thành, anh định làm gì vậy?”
“Cô khỏi cần quan tâm.” Tiêu Kiến Thành đáp.
“Bệnh án của bệnh nhân đâu rồi?” Một người hỏi.
Tiêu Kiến Thành quay sang Tiểu Tần “Chị chưa đòi bác sĩ sao?”
“Bác sĩ phụ trách không có ở đây, tôi sẽ đi lấy ngay.” Tiểu Tần đáp.
Bị động vào vết thương, Tô Lạc kêu một tiếng.
Dương Nhuệ kéo Tiểu Tần “cô ở đây chăm sóc Tô Lạc, để tôi đi tìm bác sĩ.”
Nói xong, anh liền quay người đi ra ngoài. Đám người vừa vào ngó
ngang ngó dọc, nghiêm túc thảo luận, như thể cô chỉ là một vật thí
nghiệm.
Tô Lạc không kháng nghị, bởi cô biết, đây chính là chuyên gia đang hội chẩn.
Đúng lúc này, bên ngoài lại có một người nữa đi vào, đó là Thẩm
Doanh. Thẩm Doanh xách một giỏ hoa quả rất lớn trực tiêp đặt lên tủ đầu
giường, sau đó cúi xuống mỉm cười với Tô Lạc. “Cô đã đỡ chút nào chưa?
Tôi nhận sự ủy thác của lãnh đạo, đại diện hiệp tỉnh đến thăm cô.”
Tiểu Tần ở bên cạnh xen ngang: “Gớm, lai lịch to nhỉ?”
Thẩm Doanh đứng thẳng người, nhìn thấy Tiểu Tần, cô ta tỏ ra vui mừng.
“Tiểu Tần, lâu rồi không gặp, chị vẫn trẻ trung như ngày nào.”
Tiểu Tần không hề nể nang. “Lãnh đạo bận nhiều việc nên hay quên, lần trước chúng ta chẳng cùng nhau ăn bữa cơm còn gì?”
Thẩm Doanh không biến sắc mặt. “Đúng vậy, lần trước ăn cơm tôi đã muốn chào hỏi nhưng không có cơ hội.”
Tiểu Tần không kìm được lườm cô ta một cái.
Thấm Doanh cũng không định nhiều lời với đối phương, cô ta quay sang
Tiêu Kiến Thành. “Tình hình thế nào rồi? Những người em mời đến đều là
chuyên gia có tiếng của tỉnh đấy.”
Nghe cô ta nói vậy, mấy vị “chuyên gia có tiếng” liền tạm đừng việc thảo luận, mỉm cười chào cô ta.
Tiêu Kiến Thành lên tiếng: “Em đừng chen vào, để họ còn hội chẩn.”
Thẩm Doanh vẫn giữ nụ cười dịu dàng trên môi, còn vô tình mà hữu ý khoác tay Tiêu Kiến Thành.
Tô Lạc không khỏi cảm thán sự khéo léo của người phụ nữ trước mặt. Đúng lúc này, Tiểu Tần Cất giọng căng thẳng: “Gay go rồi!”
Chị vừa dứt lời, Dương Nhuệ cầm hồ sơ bệnh án đi vào phòng. Ở giây tiếp theo, vẻ mặt và cơ thể anh hóa đá ngay tức thì.
Nếu thật sự yêu một người, bạn khó có thể che giấu tình cảm của mình
trước người đó. Bây giờ Tô Lạc mới biết, sở dĩ Dương Nhuệ luôn trầm mặc, luôn sống cô độc ở phương xa, chỉ vì để không phải gặp lại một người.
Tô Lạc còn chưa kịp để ý đến vẻ mặt của Thẩm Doanh, Tiểu Tần đã lao
đến, phá vỡ sự căng thẳng của Dương Nhuệ. Chị cất cao giọng: “Bệnh án
đến rồi” Sau đó, chị lấy tập hồ sơ trong tay anh, đưa cho các chuyên
gia.
Các chuyên gia bắt đầu hỏi Tô Lạc vô số vấn đề, buộc cô phải trả lời. Đến khi Tô Lạc quay đầu tìm kiếm, Dương Nhuệ cùng với chiếc ba lô rách
của anh đã biến mất. Còn Thẩm Doanh vẫn khoác tay Tiêu Kiến Thành từ đầu đến cuối. Khi mẹ và em trai Tô Lạc xách cặp lồng canh gà đi vào, đúng
lúc gặp Tiêu Kiến Thành cùng các chuyên gia đang rời khỏi phòng bệnh.
Nhìn thấy Tiêu Kiến Thành, bà Nhạc có chút e dè, lập tức nhường lối.
Tiêu Kiến Thành liếc chiếc cặp lồng trên tay bà, hỏi: “Đây là gì vậy?”
Tô Kiệt đáp: “Chúng tôi hầm canh gà cho chị ấy ăn.”
“Không cần đâu, mọi người mau thu dọn đồ, cô ấy sẽ được chuyển về
thành phố ngay bây giờ.” Tiêu Kiến Thành để lại một câu rồi đi mất.
Bà Nhạc và Tô Kiệt đưa mắt nhìn nhau.
Xe cấp cứu rất hiện đại, vừa rộng vừa mới, có thể chứa nhiều máy móc, lại có cả bác sĩ và y tá đi cùng. Lần đầu tiên nằm trong xe cấp cứu, Tô Lạc cảm thấy vô cùng mới mẻ. Tiêu Kiến Thành chui vào trong xe, ra lệnh cho tài xế.
“Xuất phát đi!”
Mẹ tôi đâu rồi?” Tô Lạc hỏi.
“Bà ấy tự tìm xe quay về.”
“Tại sao chứ?”
“Có vấn đề gì à?”
“Sao không để mẹ tôi lên xe cùng chúng ta?”
“Đây là xe cấp cứu chứ không phải xe buýt, mẹ cô dựa vào cái gì mà đòi lên?”
“Vậy anh dựa vào cái gì mà cũng lên xe này?”
“Tôi không đi theo, cô sẽ thanh toán tiền thuê xe chắc?”
“Thanh toán thì thanh toán.” Tô Lạc cứng miệng.
Tiêu Kiến Thành yên tâm gật đầu. “Xem ra cô chưa chết được, tinh thần hăng hái lại xuất hiện rồi.”
Tô Lạc không để ý đến câu châm biếm của anh ta. “Sau này, tôi sẽ trả
lại tiền viện phí cho anh, hóa đơn có đủ đây chứ? Tôi có thể thanh toán
bằng bảo hiểm y tế.”
“Được thôi!” Tiêu Kiến Thành vươn vai. “Để tôi ngủ một lát.”
Anh ta hạ thành ghế xuống thấp, gần như nằm thẳng bên cạnh Tô Lạc.
Tô Lạc có chút mất tự nhiên, liền quay đầu sang một bên. Xe chạy bon
bon trên đường cao tốc, cô ngắm bầu trời ngoài cửa sổ, bây giờ là lúc
hoàng hôn, ráng chiều rực rỡ. Trong đầu cô chợt hiện lên hình ảnh ở
phòng bệnh. Cô thật sự không muốn tin, mối tình đơn phương của mình lại
kết thúc như vậy.
Tô Lạc quay sang Tiêu Kiến Thành, gọi anh ta: “Này, này…”
Tiêu Kiến Thành mở mắt, thần sắc lộ vẻ lo lắng. “Cô sao thế?” “Không sao, tôi chỉ muốn hỏi anh một vấn đề.” Tô Lạc đáp.
“Cô điên rồi à? Khó khăn lắm tôi mới có thể chợp mắt.”
“Xin lỗi, chỉ một vấn đề thôi, trả lời xong anh có thể ngủ tiếp mà.”
“Cô hỏi đi!”
“Anh sẽ kết hôn với Thẩm Doanh chứ?”
Tiêu Kiến Thành ngẩn người, cườiá lên. “Sao cô lại hỏi điều này?”
Tô Lạc có chút ngượng ngùng. “Anh không trả lời thì thôi.”
Tiêu Kiến Thành chống tay xuống ghế, nhổm người nhìn cô trịnh trọng trả lời: “Yên tâm đi, cô vẫn còn cơ hội.”
“Không phải tôi có ý đó.”
“Vậy ý cô là gì?”
“Thôi, không nói với anh nữa.”
“Này, cô đánh thức tôi dậy, hỏi một câu chẳng đâu vào đâu, bây giờ
lại không định nói chuyện với tôi, có phải đầu óc cô bị chập mạch sau cú ngã không đấy?”
Tô Lạc kéo chăn trùm đầu. “Đúng vậy, tôi chóng mặt quá, đi ngủ đây!”
Tiêu Kiến Thành không chịu bỏ qua, liền kéo chăn khỏi đầu cô. “Tô
Lạc, nếu cô yêu tôi thì mau đăng ký đi, chỗ tôi không còn suất nữa đâu.”
“Còn lâu tôi mới yêu anh, dù bị ngã hỏng đầu tôi cũng sẽ không nảy
sinh tình cảm với anh. Tôi nghĩ, anh mau cưới Thẩm Doanh đi, như vậy
thiên hạ mới được thái bình.” Tô Lạc nghiến răng.
Tiêu Kiến Thành cười cười chờ cô nói xong, anh ta đáp lại một câu:
“Tốt quá, xem ra đầu óc cô vẫn bình thường. Cô có biết tại sao tôi suốt
ngày quấn lấy cô không?”
“Sao cơ?”
“Vì tôi thích vẻ ngốc nghếch không biết trời cao đất dày của cô.”