Đừng Vội Nói Lời Yêu

Chương 12: Giọt nước mắt của tô lạc


Đọc truyện Đừng Vội Nói Lời Yêu – Chương 12: Giọt nước mắt của tô lạc

Mặc dù đã kiệt sức nhưng do mũi ngạt đặc, Tô Lạc không yên giấc, trong khi Tiểu Tần nằm cạnh cô ngủ say sưa.

Khi Tô Lạc tỉnh dậy, trời đã sáng hẳn. Cô ngồi dậy, đưa mắt quan sát
bên ngoài qua khe cửa. Trên sân bóng xuất hiện mấy người có dáng vẻ như
cán bộ, Dương Nhuệ và cô giáo Mãn đang nói điều gì đó với bọn họ, sắc
mặt hai người rất nghiêm túc.

Tô Lạc mặc áo, đẩy rửa đi ra ngoài.

Một người đàn ông trung niên xách cặp công văn nói với Dương Nhuệ:
“Tiểu Dương, chúng tôi rất khâm phục tinh thần của cậu, nhưng đây là xu
thế tất yếu, sớm muộn cũng diễn ra.”

“Cục trưởng Chu, mong ông hãy suy nghĩ đến tình hình thực tế của bọn trẻ.”

Dương Nhuệ cất giọng thành khẩn.

“Dương nhiên, chúng tôi đã suy nghĩ rồi, bọn trẻ có thể đến sống nội trú ở trường tiểu học trung tâm.”

“Chúng không nộp nổi tiền học.”

“Sao không nộp được? Tiểu Dương, cậu đừng bị bề ngoài của bọn chúng
đánh lừa. Bố mẹ bọn trẻ làm thuê ở bên ngoài, làm gì không có tiền nộp
cho nhà trường? Chỉ là họ không muốn nộp mà thôi.”

“Nếu có thể giữ lại trường tiểu học của làng Dương Khê, bọn trẻ không cần phải nộp khoản tiền đó, chúng có thể đi học thêm một thời gian.”

Cục trưởng Chu tỏ ra mất Kiên nhẫn. “Tiểu Dương, cậu đừng cố chấp như vậy, đây là quyết định của cấp trên, tôi cũng chỉ chấp hành mệnh lệnh
của lãnh đạo mà thôi.”

“Lần trước, Cục trưởng nói có thể giữ lại trường học này.”

“Tại lần trước cậu bảo có người quyên tiền xây dựng nên tôi mới đồng ý bằng không tôi đã đóng cửa từ lâu rồi”. Cục trưởng Chu càng nói càng
tức giận, ông ta chỉ tay về phía phòng học. “Cậu không thấy phòng ốc tồi tàn đến mức này à? Có lẽ chị hai trận mưa lớn là sụp. Nếu xảy ra vấn đề về an toàn chúng ta sẽ bị đi từ đó. Nói tóm lại, đóng cửa sớm chừng nào tốt chừng đó.”


“Chúng tôi vẫn đang cố gắng tìm kiếm khoản tiền xây dựng…” Dương Nhuệ yếu ớt đưa ra lời hứa.

Cục trưởng Chu đi ra ngoài. “Tiểu Dương, cậu không cần hao tâm tổn
trí nữa, chúng tôi sẽ thu xếp ổn thỏa chuyện này.” Ông ta đột nhiên dừng bước, quay sang cô giáo Mãn. “Tiểu Mãn, cô hãy dạy hết học kỳ này, từ
học kỳ sau, bọn trẻ sẽ chuyển đến trường tiểu học trung tâm.”

Cô giáo Mãn miễn cưỡng gật đầu.

Cục trưởng Chu rời khỏi trường học. Dương Nhuệ không chịu bỏ cuộc, đi theo thuyết phục ông ta. Tô Lạc đứng dưới mái hiên, chứng Kiến toàn bộ
cảnh tượng này. Cô giáo Mãn quay đầu nhìn cô, viền mắt đỏ hoe.

“Trường tiểu học trung tâm nằm ở đâu?” Tô Lạc hỏi.

“Ở trong huyện.”

“Xa như vậy à?”

“Vâng, hơn nữa chi phí nội trú rất cao, người dân làng này không đóng nổi.”

“Phải làm thế nào bây giờ?” Tô Lạc hỏi.

“Bọn trẻ sẽ bỏ học chứ sao! Chúng chỉ cần biết viết tên mình là đủ.” Nói xong, cô giáo Mãn cúi đầu rời đi.

Tô Lạc quay về phòng, lay người Tiểu Tần. “Tiểu Tần, chị mau dậy đi!”

Tiểu Tần bị đánh thức từ giấc ngủ say, hai mắt đờ đẫn. “Xảy ra chuyện gì thế.” Động đất à?”

“Sao hôm qua chị lại cùng Tiêu Kiến Thành đến đây?” Tô Lạc hỏi.

“Chị…” Nhắc đến chuyện này, Tiểu Tần hết sức ủ rũ. “Chị làm sao biết
được? Chị bị Tiêu Tổng ép dò hỏi hành tung của cô. Chị đành tìm mẹ cô,
mẹ cô nói cô đi Cổ Bình công tác. Sau khi báo tin này cho cậu ta, chị
liền bị cậu ta bắt cóc lên xe, lái thẳng đến đây. Chị đã nói vói cậu ta, chị không thể ngồi ô tô đường dài vì bị say xe nhưng cậu ta mặc kệ, lái xe nhanh như bay, làm chị như chết đi sống lại. Ngoài ra, ông xã chị
còn tưởng dù bỏ nhà ra đi với người đàn ông khác…”


“Vậy tại sao anh ta lại bỏ đi mà chẳng nói một câu nào?”

“Chị làm sao biết được món nợ giữa cô và Tiêu Tổng! Nhất định là cậu
ta nhìn ra mối quan hệ mờ ám giữa cô và Dương Nhuệ nên mới tức giận bỏ
đi. Tô Lạc, chị phải quay về thành phố, cô mau nghĩ cách giúp chị đi,
xem nơi này có tàu hỏa hay máy bay không?”

Tô Lạc không trả lời. Cô lấy di động từ trong ba lô, tìm thanh gỗ sau cánh cửa rồi lao ra ngoài. Đúng lúc Dương Nhuệ đẩy cửa đi vào, hai
người gần như đâm vào nhau.

“Tiểu Tần đỡ chút nào chưa?” Anh hỏi.

“Rồi ạ” Tô Lạc tiếp tục đi ra ngoài. Dương Nhuệ quay đầu hỏi: “Em đi đâu thế?”

“Em muốn gọi điện thoại.”

“Anh đi cùng em.”

“Không cần đầu.” Tô Lạc từ chối một cách Kiến định. Trong lòng cô thật sự cảm thấy áy náy với Dương Nhuệ.

Dương Nhuệ im lặng nhìn cô. Tô Lạc lập túc quay người, leo lên ngọn
núi ở sau nhà. Cô vừa đi vừa vung thanh gỗ trong tay, gạt hết cây cỏ
chắn đường, dường như chị như vậy mới có thể xóa bỏ tâm tình phức tạp
đang tích tụ trong lòng cô. Lên đến đỉnh núi, Tô Lạc tìm đến bãi đất
bằng mà cô và Dương Nhuệ từng ngồi, đứng ở đó cố gắng điều chỉnh nhịp
thở.

Sau đó, cô mở di động. Màn hình lại hiện lên vô số tin nhắn.

Tiêu Kiến Thành nhắn tin trách cô: “Tại sao lại cúp điện thoại của
tôi? Sự nhẫn nại của tôi cũng có giới hạn. Nếu đọc được tin nhắn này thì trả lời tôi ngay!”

“Cô mau gọi điện đi, có việc gấp!”


“Thông báo với cô lần cuối, mau gọi điện đi!”

“Tôi đang trên đường đến Cổ Bình, hãy nhắn cho tôi địa chỉ cụ thể.”

“Tôi đã đi qua Cát Thủ rồi. Dù cô không nói cho tôi biết, tôi cũng có thể tìm ra cô.”

Tô Lạc chợt nhớ đến sắc mặt liên tục thay đổi của anh ta khi nhìn
thấy cô tối qua. Người có tiền mới tùy ý như vậy sao? Người có tiền mới
có thể làm xằng làm bậy? Người có tiền mới lấy việc chinh phục đối tượng khác phái làm trò vui? Người không có tiền chỉ nghĩ đến những chuyện
như hôm nay ăn gì, sống ở đâu? Đi học hay bỏ học đi làm thuê? Kiên trì
hay đầu hàng?…

Bây giờ, Tô Lạc chỉ muốn đầu hàng. Cô đột nhiên cảm thấy bản thân quá ngu ngốc, sớm biết vụ quyên góp quan trọng đến thế thì cô nên đối xử
với tên công tử đó tử tế hơn, né tránh những cuộc tranh cãi vô vị.

Cô hít một hơi thật sâu rồi bấm số của Tiêu Kiến Thành. Chỉ hai hồi
chuông, đầu dây bên kia đã có người bắt máy, ngữ khí vẫn lãnh đạm như
thường lệ: “A lô!”

“Tôi xin lỗi!” Tô Lạc nói nhỏ với anh ta.

“Gì cơ?” Tiêu Kiến Thành đường như không tin vào tai mình.

“Tôi muốn nói lời xin lỗi.”

“Tại sao?” Tiêu Kiến Thành hỏi, ngữ khí rất xa cách.

“Tôi không biêt nguyên nhân vì sao, tôi chỉ biết bản thân đã đắc tội với anh, khiến anh không vui, nên bây giờ tôi xin lỗi anh.”

“Ý cô là gì vậy? Tôi đâu có điểm nào không vui?”

“Anh…” Nghe anh ta nói vậy, Tô Lạc thật chẳng biết đối đáp ra sao.

“Làm phụ nữ, điều quan trọng nhất là đừng có tự – huyễn – hoặc. Vô
duyên vô cớ nói xin lỗi, tôi đang rất bận, không có thời gian tiếp cô.”
Nói xong, Tiêu Kiến Thành liền cúp điện thoại.

Tô Lạc nhìn chằm chằm vào điện thoại di động, mãi vẫn không thể định
thần. Không được! Không thể kết thúc như vậy! Cô nhủ thầm rồi quyết định gọi lại số vừa rồi.


“Cô làm gì vậy? Tôi đã nói tôi đang rất bận.” Tiêu Kiến Thành bực bội lên tiếng.

“Dù thế nào… Dù trước kia xảy ra chuyện không vui gì, tôi cũng xin anh hãy tiếp tục ủng hộ quỹ từ thiện của chúng tôi.”

“Cô thuộc quỹ từ thiện nào hả?”

“Tôi…”

“Đừng có lên giọng với tôi, cũng đừng tìm tôi đòi tiền. Tôi đã nói rồi, tôi không có hứng thú với những việc đó.”

“Sao anh…” Nghe đối phương nói những lời này, Tô Lạc chỉ hận không thế mỉa mai anh ta một trận.

Nhưng Tiêu Kiến Thành không cho cô cơ hội, lập tức tiếp lời: “Cứ như vậy đi!” Điện thoại lại một lần nữa tắt ngóm.

Tô Lạc tức đến mức ném di động xuống bãi cỏ ở trước mặt. Điện thoại
nẩy lên nẩy xuống, dừng lại rồi bị một cánh tay thò xuống nhặt. Là Dương Nhuệ, cuối cùng anh cũng đi theo cô lên đây. A nhặt điện thoại, lặng lẽ đưa cho cô.

“Em không cần! Anh ta đi chết đi! Tên khốn kiếp vô liêm sỉ này! Đồ
lưu manh, cặn bã…” Tô Lạc hét lên với Dương Nhuệ. Cô dùng hết những từ
ngữ ác độc mà bản thân có thể nghĩ ra để mắng chửi một người.

Đến cuối cùng, cô bỗng dưng bật khóc, nước mắt chảy dài trên gò má,
cổ họng nghẹn lại. Dương Nhuệ lặng lẽ dang tay ôm cô vào lòng, vỗ lưng
an ủi cô “Dương Nhuệ, em xin lỗi!”

“Anh không trách em, đây không phải lỗi của em.”

“Là lỗi của em, do em không tốt, em đã làm hỏng mọi chuyện. Em xin lỗi!”

“Em đừng nghĩ vậy, anh biết không phải do em, anh biết cả…”

“Tên lưu manh đó… Tên khốn Tiêu Kiến Thành… Em không nên đá hắn…

Em nên nhẫn nhịn mới phải…” Tô Lạc nói ngắt quãng.

“Đừng nghĩ ngợi nhiều. Em làm rất đúng, là anh ta không tốt. Đừng khóc nữa?..”

Đã từ lâu, Tô Lạc không được khóc trận nào thoải mái như vậy Cô khóc
nức nở như một đứa trẻ, nhưng có người lắng nghe, có người an ủi, dù
trong lòng rất buồn, cô vẫn cảm thấy hạnh phúc.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.