Đọc truyện Đứng Trong Bóng Tối – Chương 10
Connor giật mình, tỉnh giấc vì tiếng chuông điện thoại reo vang. Anh với tay, định nhấc máy nhưng Erin ở gần hơn nên cô chộp lấy trước.
“Xin chào?”, cô chờ đợi. “Alô? Alô?”, cô cố thử vài lần rồi cúp máy, nằm xuống. “Chắc hệ thống báo thức có vấn đề”, cô ngái ngủ nói. “Anh có yêu cầu báo thức không?”
“Vào lúc 3 giờ 17 phút sáng à? Điên thật.”
Mỗi giây mỗi phút trôi qua, mắt anh dần phân biệt đươc từng chi tiết trong bóng tối: Các đường cong, các góc cạnh và khuôn mặt mờ ảo đáng yêu của cô. Anh áp mũi vào mái tóc cô, tập trung vào các bài luyện thở theo phương pháp Yoga mà Davy đã dạy anh khi phải vật lộn với cơn đau và cai thuốc Percocet(1). Hít một hơi đầy vào khoang bụng, rồi đến ngực. Giữ hơi ở đó, một… hai… ba, từ từ thở ra. Mỗi hơi thở lại sâu hơn, căng thẳng tan đi, nhịp tim chậm dần, từng cơ bắp giãn ra…
(1) Percocet: là loại thuốc giảm đau liều nặng, kết hợp giữa acetaminophen và oxycodone.
Chiếc điện thoại lại rít lên đinh tai. Anh chộp mạnh khiến Erin giật mình, thức giấc. “Mẹ kiếp, ai đấy?”, anh gầm gừ.
Một thoáng tạm dừng, không phải do mất sóng, đường dây vẫn hoạt động tối và anh biết có người đang nghe. Sau đó người ở đầu dây kia bắt đầu cười. Tiếng cười khùng khục, lạo xạo. “Chào McCloud. Tao biết mày đang vui vẻ. Rất sáng suốt. Nhưng ai biết ngày mai thế nào nhỉ?”
“Ai?”, anh gặng hỏi.
“Mày biết tao là ai mà”, người kia lên tiếng. “Mày biết giọng nói của tao đúng không?”
Erin bật đèn trước khi anh kịp ngăn cô lại. Anh quay mặt đi vì không muốn cô nhìn thấy anh hoảng sợ thế nào. “Mày muốn gì?”
Tiếng cười điệu đà, gớm giếc lại nổi lên. “Mày biết tao muốn gì McCloud. Mày đã lấy một thứ của tao. Tao muốn đòi lại.”
“Mày đang ở đâu?” Anh hỏi chỉ để hỏi mà thôi.
Lách cách. Chiếc điện thoại tắt ngúm.
Anh thả điện thoại xuống giường. Erin chạm vào tay anh và anh giật thót như thể tay cô có điện.
“Ai thế?”, cô hỏi.
“Novak”, anh đáp.
Tay cô buông thõng xuống. “Không thể nào.”
“Anh biết”, anh gầm gừ. “Nhưng chính là hắn. Anh biết giọng nói của hắn.”
“Nhưng làm thế nào… Có ai biết chúng ta sẽ đến đây không?”
“Không”, anh đáp. “Ngay cả anh em của anh cũng không.”
Anh nhấc máy và gọi xuống quầy lễ tân. Chuông đổ sáu hồi trước khi giọng một cậu bé đang ngái ngủ trả lời. “Ờ… ờ, chảo buổi tối, đây là khách sạn Crow’s Nest Inn, tôi có thể giúp…”
“Cậu vừa chuyển một cuộc gọi tới phòng 404 phải không?”
Cậu bé vừa ngáp vừa trả lời. “Ờ… thực ra tôi đang ngủ gật, nên không. Không hề có cuộc gọi nào từ trước nửa đêm.”
“Liệu cuộc gọi có thể thực hiện qua hệ thống thư thoại tự động không?”
“Không, thưa ngài, chúng tôi không có chức năng đó.” Đứa bé đã tỉnh hẳn, giọng cậu ta the thé và đề phòng. “Nếu có người gọi cho ngài thì chắc chắn được thực hiện trong khách sạn. Từ phòng này sang phòng khác.”
Câu trả lời khiến máu anh đông cứng, nếu nó vẫn chưa ở nhiệt độ âm. “Cậu có đưa số phòng của tôi cho bất kỳ vị khách nào không?”
“Không bao giờ!” Cậu bé rít lên chói tai, phẫn nộ. “Chúng tôi không được phép! Chúng tôi có thể chuyển cuộc gọi nhưng không bao giờ tiết lộ số phòng khách!”
Anh đã ngu ngốc vì không thân thiện với cậu ta nhưng quá bối rối nên không để ý. “Vậy tôi cần danh sách tất cả khách trọ trong phòng khách sạn. Ngay bây giờ.”
“Tôi phải hỏi quản lý chuyện này. Tôi không có quyền quyết định.”
“Hỏi đi”, Connor ra lệnh. “Ngay lập tức.”
“Tôi không thể.” Giọng đứa trẻ rất hoan hỉ. “Ông ấy không có mặt ở đây đến 9 giờ sáng mai, vả lại…”
Connor giập mạnh điện thoại. Duy nhất đôi mắt mở to, lo lắng của Erin mới ngăn cản được anh không ném cái thứ chết tiệt đó vào tường.
Anh đang mất bình tĩnh, Erin nhìn anh chằm chằm, giữ chặt chiếc chăn trước ngực. Lo lắng cho anh. Hay tệ hơn là, sợ anh. Anh dụi mặt vào lòng bàn tay, suy tính kế hoạch. Anh bị cám giỗ bởi ý tưởng gọi cho Nick, nhưng anh biết kết quả sẽ ra sao. Thậm chí nếu Nick tin anh, mà chuyện ấy rất đáng nghi ngờ, và cử ai đó có thể đến đây tương đối nhanh chóng với lệnh khám xét khách sạn thì Novak cũng không bao giờ để nó xảy ra dễ dàng. Connor sẽ trở thành thằng hề và mọi chuyện càng trở nên tồi tệ hơn. Erin sẽ gặp thằng cha Mueller. Một mình.
Mày có thứ tao muốn. Anh ớn lạnh.
Erin bò qua giường, choàng hơi ấm mềm mại, dễ chịu lên đôi vai run rẩy của anh. “Novak không thể biết chúng ta đang ở đây được.”
“Anh đã nghe hắn nói, Erin”, anh cương quyết. “Anh biết giọng của hắn.”
“Giọng nói có thể đánh lừa, nhất là qua điện thoại”, cô nói. “Hắn có nói mình là ai không? Hắn có thực sự xưng tên là Kurt Novak không?”
Anh hồi tưởng lại cuộc trò chuyện trong đầu. “Không”, anh miễn cường thừa nhận. “Nhưng hắn gọi tên anh.”
“Hmm”, cô thì thầm. “Hắn đã nói gì?”
“Hắn nói, ‘mày biết tao là ai mà’.” Và anh đã lấy một thứ của hắn, hắn muốn đòi lại. Anh cho rằng hắn ám chỉ em. Rồi hắn cúp máy.”
“Nhưng hắn không nói mình là ai”, cô nhắc lại.
“Erin, chết tiệt…”
“Liệu có phải anh đã nằm mơ không? Tự ám thị giọng nói của Novak vào một cuộc gọi trêu đùa ngớ ngẩn chăng?”
“Em đã chứng kiến anh nói chuyện với hắn”, anh gắt gỏng. “Trông anh có giống đang mộng du không? Có bao nhiêu khả năng trùng hợp rằng chúng ta sẽ nhận được một cuộc gọi như thế vào đêm nay?”
Cô áp gò má nóng rực vào lưng anh. “Em ngủ rất say”, cô nói. “Em đã nhìn và nghe thấy nhiều thứ kỳ lạ lúc choàng tỉnh khỏi giấc mơ. Anh quá lo lắng và căng thẳng, rất dễ hiểu nếu anh…”
“Anh không mất trí.” Anh bật ra những lời hằn học.
Cô trầm mặc. “Em chưa bao giờ nói thế.” Giọng cô mạnh mẽ. “Sao anh dám cáu kỉnh với em, Connor McCLoud.”
Anh dò dẫm tìm bàn tay cô vẫn đang đặt trên vai anh và áp vào môi. Như một lời xin lỗi mà anh có thể làm được.
Dường như những cử chỉ này làm cô hài lòng. Tay cô bắt đầu di chuyển, trượt trên ngực anh. “Được. Chúng ta hãy thử xem xét nó dưới góc độ khác nhé”, cô nói. “Liệu hắn có thể tìm ra chúng ta bằng cách lần theo thẻ tín dụng của anh không?”
Từ giọng nói từ tốn của cô, anh hiểu rằng cô chỉ đang cố chiều lòng anh, nhưng anh đánh giá cao nỗ lực đó. Cũng nhiều như anh cảm kích bàn tay ngọt ngào, đang vuốt ve của cô. Anh lắc đầu. “Anh sử dụng số thẻ giả. Cả số bảo hiểm xã hội, lịch sử tín dụng, bằng lái xe.”
Tay cô dừng lại. “Như thế, ừm… là phạm luật à?”
“Tất nhiên. Bạn thân của anh – Seth đã làm cho anh. Một món quà sinh nhật, có tin nổi không? Anh nghĩ Seth đã sáng tạo ra một món quà hoàn hảo.”
“Ồ”, cô nhỏ giọng trầm tư.
“Lúc đó anh đã cho cậu ta một tràng các bài học đạo đức bẩn thỉu. Nhưng cậu ta chỉ cười và bảo. ‘Sinh nhật vui vẻ, đồ ngoan đạo. Sẽ có lúc cậu cần đến nó’.”
“Bây giờ là 3 giờ 30 phút sáng, và anh cần nghỉ ngơi một chút, ai ở đầu giây bên kia cũng không quan trọng.”
Anh đặt tay lên đường cong của ở cái eo mảnh mai của cô. “Erin…”
“Anh đã cài chuông báo động ở cửa sổ. Anh có súng ở ngay tầm tay. Nếu lúc này anh không thư giãn thì lúc nào chứ.”
“Anh muốn ở một mình một chút.”
Anh lảo đảo đi vào nhà tắm, cau có nhìn vào gương. Đôi mắt anh điên loạn. Trông anh như một gã đã nghe thấy những giọng nói không tồn tại vào ban đêm, một kẻ bị nhầm lẫn giữa mơ và thực. Kẻ bắt cóc một cô gái bị tổn thương, kéo cô ấy vào một khách sạn hẻo lánh và làm tình với cô ấy suốt đêm. Bao nhiêu lần – không có ranh giới để xác định. Lần này pha trộn vào lần khác. Đó là một chuỗi làm tình triền miên, chỉ bị gián đoạn bởi những cuộc trò chuyện và giấc ngủ ngắn. Tất nhiên cả mối đe dọa giết chóc bởi tên giết người điên cuồng nữa. Chỉ làm mọi thứ sống động hơn.
Anh sững người, mường tượng lại đoạn hội thoại khốn kiếp trong đầu. Vô lý, không thể tin được nếu cho rằng Novak tìm ra họ ở đây. Không ai biết. Anh chỉ đưa ra quyết định vào giây phút cuối cùng. Nhưng khả năng thay thế còn khiến anh lo sợ hơn – ít nhất là về phía anh. Nghĩa là thứ anh nghe thấy là không có thật. Anh quay lại bồn và rửa mặt lần nữa. Anh sợ phải ra ngoài, đối diện với cô. Xấu hổ vì cô có thể cho rằng anh đã…
Không. Anh đã chìa điểm yếu trước một thứ không tưởng. Anh không đủ khả năng để nghi ngờ chính mình.
***
Tamara duỗi dài cơ thể hoàn hảo, hiểu rõ tác dụng cô ta tạo ra trong đống chăn đệm nhàu nát. Cô ta mỉm cười với gã đàn ông nằm bên cạnh qua làn mi cong vút. Hắn đang đùa nghịch mái tóc rực lửa của cô ta, vẻ mặt thư giãn và bình tĩnh, nhưng có thể thay đổi trong nháy mắt. Một cái rướn mày, một nụ cười dễ khiến người ta đánh giá sai về hắn và thế giới có thể nổ tung.
Cô ta đã quen sống với vài bộ mặt khác nhau cùng lúc, nhưng đây là bộ mặt đáng yêu nhất mà cô ta từng thể hiện.
Cô ta chuyển tất cả năng lượng của nỗi sợ hãi cực điểm thành nụ cười lung linh, gợi cảm, mãn nguyện và cố gắng ghi nhớ lý do của bản thân, vì sao việc này lại vô cùng quan trọng. Bình thường cô ta luôn yêu thích sự mạo hiểm, thậm chí còn khao khát. Nhưng kể từ ngày đi theo Novak, cô ta dần dần không còn thích thú nữa.
Sự nhạt nhẽo, buồn tẻ có vẻ như rất hấp dẫn với cô ta ngay lúc này.
“Đêm nay ngài rất có hứng”, cô ta thì thầm bằng chất giọng khàn khàn, thoải mái. Bắt trước giọng điệu của một gái gọi luôn dễ dàng với cô ta.
“Có lẽ báo cáo của Nigel đã truyền cảm hứng cho ta.” Đôi môi hắn cong lên thành một nụ cười trông có vẻ rất ngọt ngào với hai má núm đồng tiền. “Gã có thể nghe tiếng McCloud cách đây nửa dãy hành lang. Như một con lợn rừng trong mùa động dục. Tội nghiệp Erin.”
Cô ta cười khúc khích. “Thật ngạc nhiên. Em đã nghĩ cuộc gọi của ngài sẽ khiến chúng cụt hứng đấy.”
“Không hẳn thế. Hắn đã phản ứng đúng như ta mong đợi. Sợ hãi và giận giữ sẽ nảy sinh khát vọng chinh phục, trừng phạt và kiểm soát.” Hắn quấn lọn tóc qua ngón tay rồi giật mạnh. Cô ta nhăn nhó, kêu to. Từ sự trả giá của bản thân, cô ta đã học được rằng, che giấu cơn đau là một sai lầm to lớn. “Ta đã nghiên cứu hắn, cô biết đấy”, hắn tiếp tục. “Ta đã xem xét tiểu sử của hắn. Bọn ta có rất nhiều điểm chung.”
“Thật sao? Những điểm nào?”
Hắn thả tóc cô ra, như một sự giải cứu, nhìn chằm chằm lên trần nhà. “Chẳng hạn thời thơ ấu không bình thường. Hay bọn ta đều phải sớm đối mặt với nỗi đau buồn vì mất mẹ.”
Cô ta khẽ thở dài, tỏ ra buồn bã nhưng hắn không thèm đếm xỉa đến sự cảm thông đó. Đôi mắt hắn xa xăm. “Bọn ta đếu có một người cha tinh thần không bình thường. Cả hai đều có những khiếm khuyết trên cơ thể. Của hắn là do ta gây ra, còn của ta cũng gián tiếp do hắn.” Hắn nhấc bàn tay tàn tật lên, vuốt ve vết sẹo do súng gây ra trên phần đùi nhợt nhạt của hắn.
“Rất hấp dẫn”, cô thì thầm. “Em chưa bao giờ nghĩ đến sự cân xứng. Những vết sẹo rất phù hợp với nhau. Tay và đùi.” Cô ta nhoài xuống, vuốt ve dọc theo vết sẹo trên đùi hắn và thực hiện một việc mạo hiểm có tính toán. Cô ta cầm tay hắn, đưa lên miệng hôn từng ngón tay cụt sứt sẹo.
Hắn mỉm cười, đánh giá cao cử chỉ đó, cô ta rùng mình, nhẹ nhõm. “Còn gi nữa?”, cô ta hối thúc.
“Dữ dội”, hắn trầm ngâm. “Không thể thỏa hiệp. Hắn là một đối thủ cân tài cân sức. Ta sẽ rất tiếc nếu để mất hắn. Như mất một người bạn.”
Cứ như ông biết có một người bạn nghĩa là thế nào.
Ý nghĩ nguy hiểm này lướt qua đầu trước khi cô ta kịp ngăn chặn và kéo theo cảm giác sợ hãi. Cô ta không thể để những ý nghĩ như thế xuất hiện trong tâm trí tỉnh táo của mình. Hắn là một người nhạy bén dị thường, có thể đánh hơi được mùi hương dù là thoáng qua của sự phản bội.
Ánh mắt của hắn tập trung vào cô ta với tia nhìn đáng sợ. “Sở trường của ta là khám phá ra các lỗi lầm và khai thác chúng”, hắn nói. “Giống Victor. Ông ta đã dám cả gan thử thách ta. Cô nhớ chứ?”
“Vâng”, cô ta lặng lẽ đáp. “Chính vì thế ngài đã giết ông ta.”
“Ta đã phát hiện ra điểm yếu của hắn rồi phập, phập, rắc và ông ta vỡ thành từng mảnh. Đó là cách ta sẽ phá hủy tất cả. Phập, phập, Tamara. Chỉ cần thế, chúng sẽ vội vã và càng nhanh chóng hủy hoại bản thân.”
Cô ta hi vọng nụ cười của mình không quá run rẩy. “Rất thông minh.”
“Erin sẽ khó khăn hơn, nhưng giờ ta nghĩ mình đã có chìa khóa đẻ nắm giữ cô ta.”
“Rõ ràng điểm yếu của cô ta là Connor McCloud”, Tamara nói.
“Nhìn xa hơn những thứ rõ ràng ấy đi”, hắn quát lên. “Erin thích trật tự. Sự hỗn loạn khiến cô ta phát điên. Bố bị giáng chức, chuyện xảy ra ở núi Crystal làm sụp đổ niềm tin của cô ta. Khi phần thế giới còn lại của cô ta bị vỡ thành từng mảnh, chúng ta sẽ thấy cô ta thực sự làm gì.”
“Thông minh.” Cô ta nghe thấy giọng mình rất máy móc.
“Chuyện này đang tiếp diễn nhanh”, hắn tiếp tục. “Chúng ta phải tăng tốc để theo kịp thói dâm ô thái quá của McCloud và Erin.”
“Em đã nói chuyện với tay trong của chúng ta ở Marseilles, ngay trước khi ngài đến với em”, cô ta báo với hắn.
Hắn túm lấy một lọn tóc của cô ta, giật mạnh, vô cùng tàn nhẫn. “Cô nên nói với ta ngay lúc đó.”
Cô ta buộc mình phải thút thít và sợ sệt. Bản chất tự nhiên bắt buộc cô ta phải im lặng chịu đựng, nhưng cô ta không muốn thách thức hắn. Ồ, không, không, không. Thậm chí cô ta còn biết khi nào nên tỏ ra khuất phục. “Em xin lỗi”, cô ta lên tiếng. “Ngài đã quá mãnh liệt,… khiến nó bay khỏi đầu óc em. Làm ơn…”
Hắn thả tóc và tát mạnh cô ta bằng mu bàn tay. “Hắn nói gì?”
Cô ta sờ bên má vẫn đang đau nhói. Một vết bầm nữa. Dù là bậc thầy về trang điểm nhưng vết bầm này đã vượt quá khả năng của cô ta. “Martin Olivier đã sẵn sàng cho vai diễn của mình”, cô ta trả lời. “Họ đã huấn luyện anh ta rất cẩn trọng. Anh ta sẽ bị cảnh sát bắt và thú nhận trông thấy ngài và Georg ở điểm hẹn bên ngoài Marseilles. Bất cứ khi nào ngài muốn.”
“Gọi cho chúng”, hắn chậm rãi nói. “Nó phải xảy ra vào ngày kia. Như thế Ingrid và Matthieu mới có thời gian đưa Claude tội nghiệp về Marseilles.”
“Liệu có nguy hiểm không nếu di chuyển một người đang hôn mê?”, cô ta rụt rè hỏi.
Novak nhún vai. “Claude chưa bao giờ làm trái ý ta trong suốt cuộc đời ông ta. Ông ta sẽ không dám chết trước khi cái chết đó thuận lợi cho ta. Phải, sáng thứ Ba là tốt nhất. Nó cũng sẽ cho Erin và McCloud thời gian sáng tạo ra vài đoạn video cấp ba kịch tính tặng chúng ta khi quay về Seattle. Ta cần chúng cho màn kết lớn. Nhân tiện đang nói về chuyện này, Rolf Hauer đã sẵn sàng để lo liệu cho Claude chưa? Phải xảy ra ngay sau khi Martin thú nhận. Tốt nhất là nên trong cùng ngày hôm đó.”
“Anh ta đang ở Marseilles và sẵn sàng đợi lệnh”, cô ta cam đoan. “Những người khác cũng đã vào vị trí. Sự tính toán của ngài cực kỳ hoàn hảo.”
Hắn khó chịu, đăm đăm nhìn cô ta hồi lâu. “Cô đang tâng bốc ta”, hắn chậm rãi nói. “Ta hi vọng cô không có ý định điều khiển ta bằng cách nịnh bợ. Ta không thích thế.”
Ánh nhìn trắng sáng, nóng rực của hắn khiến cô ta chết khiếp. “Chúa ơi, không. Thực sự, em…”
“Tất nhiên, cô biết sự am hiểu của cô về mọi thứ đã buộc cô với ta suốt cuộc đời. Và hơn thế nữa.”
Cô ta buộc mình phải thả lỏng, mỉm cười nhìn thẳng vào mắt hắn qua hàng mi dài. “Vâng”, cô ta nhỏ nhẹ. “Em rất vinh dự với niềm tin của ngài.”
“Ta khá thích thú với những video khiêu dâm. Ta cũng tưởng tượng cô làm như thế trong suốt thời gian cô ở cùng với Victor. Đó là đam mê của ông ta.”
Cô ta che giấu cơn rùng mình khi nghe tới tên Victor bằng nụ cười khúc khích. “Ồ, em chỉ chiều theo ý thích của ông ta thôi.”
“Thật sao, con điếm xinh đẹp của ta? Như thế nào? Kể chi tiết cho ta.”
Cô ta tập trung tất cả khả năng diễn xuất của mình. Cô ta chưa bao giờ cảm thấy mình được sống như trong khoảng thời gian ngắn ngủi trên giường của Victor. Ông đã thấy mọi trò lừa đảo của cô ta và chấp nhận chính con người cô ta.
Và ông cũng thèm muốn cô ta với niềm đam mê cháy bỏng đã khơi dậy mọi cảm xúc mà cô ta cho rằng chúng đã chết từ lâu. Một trong số ít những thứ mà cô ta tuyệt đối không chấp nhận để chủ nhân hiện tại của mình chà đạp lên đó là kỷ niệm về Victor.
Nhưng một lần nữa… cơn giận giữ cùng nỗi sợ hãi đã nhắc nhở cô ta nên làm gì đầu tiên. Thật tốt, rất có ích.
“Cũng không có gì nhiều để kể”, cô ta nhẹ nhàng nói. “Ông ta đần độn và đơn giản trên giường hơn là những gì người quen nghĩ về ông ta. Ví dụ như kém hấp dẫn và ít thử thách hơn ngài.”
Hắn hôn cô ta, cái lưỡi dài như một con rắn trườn vào miệng và cắn ngập môi dưới của cô ta bằng hàm răng sắc nhọn, ngừng một lát. Rồi cắn mạnh hơn, gần như làm đứt da. Cô ta cứng đờ vì sợ hãi.
Hắn cười to và nhả ra. “Ta nghĩ cô đang nói dối.”
Cô ta nhỏm người dây, lắc đầu. Mỉm cười, mỉm cười, mỉm cười. Giống như một con chó đang chìa cổ ra cho con đầu đàn với hi vọng không bị xé ra làm từng mảnh. “Em ước là mình đã làm thế”, cô ta nói. “Ngài biết rõ là em ghét bị buồn chán thế nào mà. Em có thể sáng tác vài câu chuyện kỳ dị nếu không biết ngài thích nghe sự thật hơn, ông chủ. Cho dù nó ít thú vị hơn một lời nói dối ngọt ngào.”
Cô ta nhìn thẳng vào mắt hắn với tất cả sức mạnh của mình. Ấm áp, sáng rực. Ồ thành thật đến nỗi khiến người khác phải nguôi giận.
Hắn vuốt ve má cô ta, gật đầu mỉm cười. Hắn chấp nhận.