Bạn đang đọc Đừng Trốn Vì Em Ở Đâu Anh Đều Biết – Chương 6
Chiếc xe chở Chu Ý Nhi và Vũ Tịch không lâu sau đã dừng trước cổng một biệt thự lớn, rất xa hoa lộng lẫy. Chu Ý Nhi căn bản là sợ chậm trễ nên không tiện quan sát xung quanh, cùng Vũ Tịch đi thẳng lên lầu.
Phải công nhận rằng, căn biệt thự rộng lớn như vậy mà từng ngóc ngách lại không có hạt bụi nào, sạch sẽ vô cùng.
Đến trước cửa phòng Lôi Húc, Vũ Tịch nói Chu Ý Nhi chờ ở ngoài một chút, cậu vào trong lấy cái áo sẽ ra ngay.
Chu Ý Nhi rất ngoan ngoãn đứng đó, tiện thể nhìn ngắm xung quanh một chút liền thấy ở cầu thang có một chậu hoa nhỏ, rất tinh tế, mùi hương lại dịu nhẹ. Chu Ý Nhi không kìm lòng được mà bước tới cầm chậu hoa lên ngắm, thầm nghĩ Lôi tổng nhìn bề ngoài khô khan như vậy nhưng trong nhà lại rất tươi mát, lại còn thích hoa nhỏ.
“Xong rồi, chúng ta đi thôi!”
Vũ Tịch mở cửa phòng làm Chu Ý Nhi giật bắn, chút nữa chậu hoa nhỏ trên tay bị rơi xuống. Vũ Tịch nhìn thấy chậu hoa Chu Ý Nhi đang cầm thì hoảng.
“Chị mau đặt nó lại chỗ cũ nhanh lên!”
“Sao vậy?” Tuy Chu Ý Nhi không hiểu gì nhưng vẫn cẩn thận trả vật về chỗ cũ.
“Hoa này là mẹ của anh Húc thích nhất, nên tốt nhất chị đừng đụng vào, anh ấy dễ bị thần kinh lắm!”
“Tôi không biết, xin lỗi.” Chu Ý Nhi gãi đầu khó xử.
“Không biết không có tội mà. Đi thôi.”
Trên đường trở lại công ty, Vũ Tịch kể cho Chu Ý Nhi rất nhiều chuyện. Chu Ý Nhi biết được rằng, Vũ Tịch là đứa trẻ ở cô nhi viện, từ tiểu học cho đến trung học đều học ở trường nhỏ trong thôn. Nhưng cậu rất chăm chỉ. Kết quả cấp ba cũng thi đỗ vào một trường học danh tiếng ở thành phố.
Lúc cậu mới vào trường, rất nhiều bạn học chê cười cậu, bắt nạt cậu. Duy nhất chỉ có Lôi Húc là bênh vực cậu, lại còn nói sẽ nhận cậu làm em trai. Vậy là từ đó cậu đã tự thề rằng: đời này kiếp này cho dù tất cả mọi người đều quay lưng với anh Húc thì cậu vẫn mãi mãi đứng về phía anh ấy. Vậy là từ đó về sau cậu luôn lẽo đẽo theo sau Lôi Húc.
“Chị biết không, anh Húc nhìn vậy thôi chứ rất đáng thương đó.”
Chu Ý Nhi vừa định mở miệng hỏi tại sao thì xe đã dừng lại trước cửa công ty. Vậy là câu chuyện đó đành để khi khác nói tiếp.
Tối hôm đó, sau khi đưa Chu Ý Nhi về nhà, Lôi Húc trở lại biệt thự liền phát hiện chậu hoa nhỏ ở cầu thang có dấu hiệu đã bị động chạm. Lôi Húc mặt đằng đằng sát khí, liếc mắt nhìn Vũ Tịch.
Vũ Tịch hoảng hốt xua tay tới tấp.
“Không phải em! Đừng nhìn em như vậy!”
“Không phải cậu thì là ai?” Lôi Húc lạnh nhạt.
“Là chị dâu đó. Nếu anh không thích thì em nói chị dâu sau này cẩn thận chút, không được tùy tiện cầm đồ của anh lên.” Vũ Tịch bình thản, dùng giọng điệu bỡn cợt với Lôi Húc.
“Nói cô ấy sau này thích gì đều có thể lấy.” Cơ mặt Lôi Húc giãn ra. “Lại nói người làm đặt nhiều chậu hoa này một chút.”
Vũ Tịch như bắt được vàng, miệng cười toe toét.
“Anh nói xem, nếu sau này em bám lấy chị dâu cầu bảo vệ thì anh còn làm gì được em?”
“Cô ấy không bảo vệ cậu.” Lôi Húc nói như điều hiển nhiên. Ngay ngắn ngồi xuống bàn làm việc.
“Anh nên ăn chút gì đi rồi hẵng làm việc tiếp.” Vũ Tịch lo lắng khi thấy Lôi Húc chuẩn bị vùi đầu vào máy tính.
“Không đói.” Lôi Húc nói nhưng động tác vẫn không ngừng lại.
“Anh không ăn sau này có bị bệnh gì thì cứ giao chị dâu cho em chăm sóc.”
“Mau chuẩn bị cơm.” Lôi Húc đen mặt lạnh lùng nói.
Vũ Tịch một điệu cười khinh bỉ. Tay ôm lấy ngực tỏ vẻ đau đớn quằn quại.
“Hơn tám năm tình nghĩa của chúng ta không bằng một chị dâu mới gặp có mấy tháng! Anh có thấy con tim em đang rỉ máu không?”
“Không phải mấy tháng mà gần một năm.” Lôi Húc nhàn nhạt chỉnh lại, bỏ qua bộ dạng đáng thương của Vũ Tịch.
“Từ khi nào sao em không biết?”
“Nói nhiều! Anh muốn tắm, cậu ra ngoài đi.”
“Cho em tắm chung với.”
Vũ Tịch đôi mắt long lanh chớp chớp làm bộ đáng yêu, cầm lấy tay Lôi Húc lắc lắc.
“Cậu có bị thần kinh không?” Lôi Húc mặt mày cương nghị đẩy Vũ Tịch ra, đi thẳng đến phòng tắm.
Căn biệt thự rộng lớn như vậy, đi qua đi lại rốt cuộc Lôi Húc cũng chỉ nói chuyện được với hai người. Một là quản gia Đế Minh hai là cậu em kết nghĩa Vũ Tịch.
Cuộc sống của Lôi Húc từ sau khi mẹ anh qua đời đã luôn nhàm chán như vậy. Từ khi có thêm Vũ Tịch, một màu sắc vui vẻ nhỏ nhoi đã len lỏi vào cuộc sống của anh, làm anh nói nhiều hơn vài câu. Cho đến giữa năm trước vô tình nhìn thấy Chu Ý Nhi thì Lôi Húc liền tâm tình bất ổn.
Đó là lần đầu tiên trong suốt hai mươi bốn năm trời anh biết cảm giác khó chịu, tức tối khi nhìn thấy Chu Ý Nhi cùng bạn trai vui vẻ. Cảm thấy vui vẻ hạnh phúc mỗi khi nhìn Chu Ý Nhi vui cười với đồng nghiệp.
Ngày Chu Ý Nhi chia tay bạn trai. Lôi Húc biết rằng cô rất buồn, rất thất vọng nhưng anh lại không giấu nổi vui mừng cùng một chút lo lắng. Anh không biết phải an ủi Chu Ý Nhi như thế nào, cũng không biết làm sao để có thể làm cho cô toàn tâm toàn ý đối với anh.
Vũ Tịch đây là lần đầu nhìn thấy ông anh mình ngồi trước máy tính thở dài, không khỏi bật cười.
“Anh bị sao vậy?” Vũ Tịch lồm cồm bò dậy, ngồi trên giường.
“Đang nghĩ kế theo đuổi chị dâu cậu.”
“Không phải chỉ cần nói anh thích em, tiền của anh sau này tất cả giao cho em là được sao?”
“Ấu trĩ.” Lôi Húc liếc Vũ Tịch một cái sắc lạnh.
“À, em có cách rồi. Có thể dò xét xem tình cảm của chị dâu đối với anh.” Vũ Tịch đôi mắt sáng rỡ, nhảy tưng tưng trên giường.
“Nói.”
“Sắp được nghỉ lễ rồi, nhân dịp này anh tổ chức cho công ty đi du lịch đi. Vừa hay em rất muốn đi leo núi.”
“Này là mong muốn của cậu.”
Vũ Tịch đột nhiên thần thần bí bí ghé tai Lôi Húc. Chỉ thấy khuôn mặt Lôi Húc giãn ra còn Vũ Tịch đầy gian tà.
Hôm sau, báo cáo được đưa xuống. Nghỉ lễ sắp tới công ty được nghỉ bốn ngày, sẽ dành ra hai ngày đi leo núi. Địa điểm là núi Vân Liên đẹp đẽ, thơ mộng, ngắm bình minh cùng hoàng hôn rất tuyệt vời, buổi tối ở đó còn có rất nhiều đom đóm. Mọi người trong công ty ai nấy đều phấn khích bàn tán.
Trong phòng tổng giám đốc, Chu Ý Nhi đang nói một lượt về công việc hôm nay cho Lôi Húc. Anh ngồi tựa vào ghế, hai tay đan lại với nhau, rất chăm chú nghe Chu Ý Nhi nói. Khi cô vừa dứt câu thì anh cũng vừa lười biếng lên tiếng.
“Tối nay có bữa tiệc sinh nhật một người bạn, cô đi cùng tôi.”
“Không phải bình thường sẽ là trợ lý Vũ đi sao?”
“Cô mới là thư kí.”
“Dạ.”
“Chiều nay Vũ Tịch đưa cô đi chuẩn bị.”
“Dạ.” Chu Ý Nhi như chú mèo nhỏ ngoan ngoãn nghe lời.