Đọc truyện Đừng Treo Đau Thương Trước Cửa – Chương 37
Còn lúc này, khi Lâm Thâm Thâm vội vã đến sân bóng rổ, thấy Đường Minh Hồng đang chơi bóng rổ một mình, ném hết quả này tới quả khác vào rổ. Dù chỉ có một mình nhưng anh chơi rất nghiêm túc, hơi nóng anh thở ra như màn
sương mỏng bao xung quanh khiến cho Lâm Thâm Thâm không thể nhìn rõ
gương mặt anh lúc này. Anh cũng nhìn thấy cô, cả người bỗng cứng đờ, quả bóng màu đỏ cam rơi xuống nên xi măng bật trở lại rồi sau đó lăn ra xa.
Từ sau cái lần hốt hoảng ở quán bar, đến bây giờ, sau khi Lâm Thâm Thâm
gọi điện cho anh, anh đã nhớ lại toàn bộ những hành động không bình
thường của Quách Thiển Thiển trong mấy ngày gần đây. Thực ra, từ lúc hai chị em họ hoán đổi thân phận, bản thân anh đã cảm thấy có gì đó là lạ
nhưng lại không tìm hiểu kỹ. Đến bây giờ, trong khoảnh khắc này, anh đã
nhìn thấy hai gương mặt giống nhau y đúc
Họ rất giống nhau, nếu
không quen biết hai người từ trước thì sẽ rất khó phát hiện ra, nhưng
lúc này, Đường Minh Hồng có thể phân biệt được, vì trên gương mặt của
Lâm Thâm Thâm không có sự bực bội, khổ sở như Quách Thiển Thiển.
Lâm Thâm Thâm đưa cho anh một que kem vị dâu tây, sau đó quay người đi nhặt quả bóng. Cô tháo đôi giày cao gót màu đỏ đậm ra, hít một hơi thật sâu
rồi lăn bóng chạy đến dưới khung bóng rổ, được ba bước thì nhảy lên ném, động tác dứt khoát và quả bóng rơi ngay vào rổ. Ngay cả Lâm Thâm Thâm
cũng không ngờ, lâu lắm rồi cô không đụng đến bóng vì Đường Minh Hồng
dạy cô ném bóng đã tám, chín năm rồi, thế mà cô vẫn chưa hoàn toàn quên, hơn nữa còn có một cú ném bóng vào rổ đẹp như vậy.
“Hoá ra em vẫn chưa quên.” Đường Minh Hồng nắm chặt vỏ ốc quế, nhìn kem vị dâu tây màu hồng dần dần tan chảy dưới ánh mắt trời.
“Có những chuyện không thể nào quên được!” Lâm Thâm Thâm cười khổ não.
Đường Minh Hồng bước đến trước mặt Lâm Thâm Thâm, vén những sợi tóc mai đang
che trước mắt cô lên, nói: “Anh nhớ Quách Thiển Thiển thích vị vani, còn em…” Cô chỉ vào mình. “Em luôn thích vị dâu tây, nhiều năm trôi qua vẫn không thay đổi, lúc đó em nói chạy đi lấy tiền, nhưng khi em chạy xuống thì đã không thấy anh đâu nữa, hoá ra, em gái em mời anh đi ăn kem
rồi.”
“Đúng rồi.” Đường Minh Hồng cười, để lộ hàm răng trắng
bóng. “Cô ấy móc tất cả tiền trong túi mà chỉ đủ mua một que, cuối cùng, hai đứa lại phải góp chung tiền để trả.”
“Lúc đó, em thật sự muốn mời anh ăn kem mà.” Lâm Thâm Thâm nghiêm túc gật đầu.
“Vậy, em còn nhớ bọn mình đã cùng nhảy từ trên khán đài cao hơn ba mét xuống, rồi bị đau chân hơn một tháng không?” Đường Minh Hồng gãi gãi đầu.
Lâm Thâm Thâm bước lại gần anh, mỉm cười. “Đương nhiên em còn nhớ, lúc đó,
em ở dưới khán đài cứ thế khóc ầm lên, em còn nghe Tôn Diễm kể, anh về
nhà bị bố đánh một trận đau, vì bố anh cho rằng anh ức hiếp con gái,
đúng không?”
“Sao có thể quên được?” Đường Minh Hồng cười híp
mắt. “Thế em còn nhớ vì chuyện này mà em báo thù anh, không nói cho anh
biết tên của em, còn lén cho thuốc xổ vào trong bát canh của anh không?”
“Làm sao quên được?” Lâm Thâm Thâm cũng nhìn anh cười. “Em còn nhớ anh hỏi
em có muốn làm bạn gái của anh không, không ngờ anh lại quay sang theo
đuổi em gái em.”
Vẻ mặt anh bỗng trở nên u ám, giọng nói cũng chùng xuống. “Không phải, căn bản là anh không biết, anh đã không biết bọn em…”
“Vậy bây giờ anh biết rồi.” Lâm Thâm Thâm kéo anh đến gốc cây bên cạnh sân
bóng, im lặng rất lâu. Cô cũng kiên nhẫn chờ đợi anh rất lâu, anh mới
bình tĩnh nói: “Nhưng bạn gái anh là Quách Thiển Thiển, không phải là
em.”
“Anh chắc chắn chứ? Em nhớ hình như anh đã nói, chỉ cần cái
nhìn đầu tiên anh đã có thể khẳng định… khẳng định người anh yêu là ai.” Lâm Thâm Thâm mở to mắt nhìn anh. “Có điều, cái nhìn đầu tiên, thậm chí cái nhìn sau này phần lớn là dành cho em, không phải dành cho em gái
em, Quách Thiển Thiển.”
“Ừ, đúng như vậy.” Đường Minh Hồng thấy
hơi khô miệng, anh nuốt nước miếng. “Em nói không sai, anh đã từng nói
như vậy, có điều, bây giờ anh có thể khẳng định, người anh thích là
Quách Thiển Thiển, không phải là em.”
Lâm Thâm Thâm liếc anh một
cái, ngón tay đặt lên thân cây bên cạnh, ánh mắt như đang nghiêm túc
nghiên cứu những đường vân trên vỏ cây. “Anh chắc chắn chứ? Nhưng anh
còn không phân biệt nổi bọn em.”
“Bây giờ thì có thể phân biệt
được rồi, thật đấy, bây giờ anh thực sự phân biệt được rồi, không tin
hai em có thể thử, anh thề.” Anh bước mấy bước lại gần cô, giơ cánh tay
lên thề.
“Bây giờ mới có thể, sao anh không phân biệt được sớm
hơn?” Lâm Thâm Thâm lắc đầu bật cười, nhìn chăm chú vào bộ dạng lúng
túng của anh. “Anh nghĩ sau khi anh và Tôn Diễm làm một số chuyện như
thế, Quách Thiển Thiển có thể tha thứ cho anh sao?”
“Anh sẽ cầu xin cô ấy tha thứ cho anh.” Anh bặm môi, nắm tay nắm chặt thành nắm đấm.
“Em không muốn mắng anh đâu.” Lâm Thâm Thâm lườm anh một cái rồi quay người đi, Đường Minh Hồng thực sự bối rối, anh cứ đi xung quanh vài vòng rồi
ngốc nghếch hỏi cô: “Vậy em nói xem, anh có thể làm gì bây giờ?”
Lâm Thâm Thâm nghe anh nói thế, vẫn quay lưng về phía anh, cười ranh mãnh,
sau khi ổn định lại tâm trạng, cô mới ngoảnh đầy lại. “Anh rất ích kỷ,
anh chỉ muốn làm khó cho em ấy, anh không toàn tâm toàn ý yêu em ấy.”
“Anh toàn tâm toàn ý mà, anh thật lòng mà.” Đường Minh Hồng trả lời rất
nhanh, rất đầy đủ, sau đó còn nhấn mạnh: “Anh rất, rất thật lòng đấy.”
“Anh có thể móc tim anh ra cho em xem không?” Cô chỉ tay vào nơi trái tim
anh, rồi xoè tay ra, nói: “Toàn tâm toàn ý là phải làm cho em ấy hạnh
phúc, chứ không phải khiến cho em ấy cảm thấy đau khổ cả đời.”
“Đau khổ cả đời?” Đường Minh Hồng lặp lại bốn chữ này, đúng vậy, cảm giác
đau khổ làm sao có thể khiến tình yêu bền vững và viên mãn được?
Vài tiếng sau, Quách Thiển Thiển ngủ thiếp đi lúc nào không hay bỗng ngồi
bật dậy. Trong thời khắc cô mở mắt ra, khuôn mặt Cố Trạch Nặc đang gần
trong gang tấc, hơn nữa anh còn cởi trần, ánh đèn chiếu vào làn da bóng
láng trên ngực anh, giống như được chụp từ bức ảnh trên tạp chí thời
trang nào đó.
“Em… em đi thu dọn đồ trước.” Quách Thiển Thiển
ngẩn người, chìm đắm trong sắc đẹp của mỹ nam một lúc lâu mới lắp bắp,
rồi đứng thẳng dậy trước mặt anh.
“Thu dọn đồ? Em phải thu dọn cái gì?” Cố Trạch Nặc nhìn cô với ánh mắt thăm dò.
“Vậy em… em đi tắm.” Cô phát hiện mình có chút sợ hãi khi bị anh nhìn như
vậy, sau đó chạy ra khỏi phòng ngủ với bộ dạng gần như chạy trốn, đến
khi vào tới phòng tắm rồi mới có thể hoàn toàn thả lỏng.
Cô cố
tình lề mề trong bồn tắm, cho đến khi da dẻ sắp bị nhăn nhúm, hơi nước
trong phòng tắm bao phủ hoàn toàn cơ thể, giơ tay cũng chẳng nhìn thấy
năm ngón mới miễn cưỡng kết thúc việc tắm gội của mình. Sau hai tiếng
đồng hồ, cô thậm thụt mở cửa phòng ngủ, thấy trong phòng chỉ có chiếc
đèn bàn phía bên đầu giường cô nằm bật sáng, còn Cố Trạch Nặc đã nằm im
từ bao giờ. Cô cười thầm đắc ý, đi rón ra rón rén như kẻ trộm đến gần
giường, tâm trạng cô vô cùng vui vẻ, trèo lên giường với tư thế ngủ trên dây thừng của Tiểu Long Nữ, cố gắng không làm tấm đệm lưng rung lên.
“Xong rồi à?” Cố Trạch Nặc đột nhiên lên tiếng khiến Quách Thiển Thiển suýt
ngã sấp mặt xuống sàn nhà, giọng của anh chẳng có chút nào là ngái ngủ,
thậm chí anh còn kéo dài âm cuối, ý nghĩa hết sức rõ ràng.
“Ừm…
xong hết rồi.” Quách Thiển Thiển cảm thấy có chút tuyệt vọng, lập tức
liên tưởng đến chiến thuật đề phòng bị sói tấn công trên ti vi, cô cũng
đã từng vừa xem vừa làm thử, lẽ nào hôm nay thực sự phải dùng đến?
Anh nằm trên giường, liếc nhìn cô. “Sao lại nhảy xuống giường thế? Có cần chồng em bế lên không?”
“Không cần đâu.” Cô vừa cười lấy lòng vừa bò dậy, nằm sát mép giường, đúng
vậy, bây giờ cô là Lâm Thâm Thâm, là Lâm Thâm Thâm, sao có thể sử dụng
chiến thuật đề sói với chồng mình được chứ?
Cánh tâynhmang hơi
nóng áp sát đến, Quách Thiển Thiển vẫn đang đấu tranh tư tưởng. Cô nheo
mắt, ánh sáng trong phòng tối mờ mờ nhưng vẫn có thể nhìn thấy vẻ đẹp
trai của anh. Khi anh nhoài người đến, khuôn mặt tuấn tú ở ngay trước
mặt cô, dôi mắt chìm trong bóng tối lại phát ra điểm dáng lấp lánh mê
hồn.
Quách Thiển Thiển bất giác cảm thấy ngạt thở, mặc dù anh
không phải là người đàn ông của cô nhưng khuôn mặt anh quả thực rất cuốn hút.
Có lẽ vì cô ngước lên nhìn anh đắm đuối, anh liền cau mày
rồi từ từ nới lỏng khoảng cách, nhờ chút ánh sáng yếu ớt để nhìn kỹ vẻ
mặt cô. Cô có chút hoảng loạn, không thể kiểm soát được cái nhìn si tình của anh nên vội vàng nhắm chặt mắt lại.
Cô cứ nhắm chặt mắt như
thế, miệng hơi mở, tim đập thình thịch, chỉ có thể để cho anh hôn thôi,
nếu anh dám làm gì khác thì đừng trách em không khách khí! Nhưng cô
không khách khí thì có thể làm gì? Một giọng nói khác trong lòng lập tức lên tiếng.
Nhưng bất ngờ là, anh chỉ hôn nhẹ lên môi cô như
chuồn chuồn đạp nước, sau đó quay về gối của mình, nằm cạnh cô. Cô kinh
ngạc mở to mắt nhìn ngũ quan hài hoà đẹp như tranh vẽ của anh, nghe
tiếng thở nông của anh như chẳng có chuyện gì xảy ra.
Hôm
sau, Lâm Thâm Thâm nhanh chóng hẹn Quách Thiển Thiển, đồng thời thông
báo cho em gái biết cô và Đường Minh Hồng đã giải quyết xong xuôi, cô đã thản nhiên nói với anh rằng, chị em cô đã tráo đổi thân phận, và Đường
Minh Hồng đã không “thi đỗ bài thi sát hạch” của Quách Thiển Thiển.
“Đơn giản như vậy sao? Anh ấy chấp nhận như vậy ư?” Đương nhiên, Quách Thiển Thiển cảm thấy có chút thất vọng.
“Sao thế?” Lâm Thâm Thâm đang ngồi đối diện em gái trong quán cà phê, bàn tay nắm chặt. “Em có gì luyến tiếc à?”
“Đương nhiên, bao nhiêu năm rồi, nói không luyến tiếc là không luyến tiếc được sao?” Quách Thiển Thiển thật thà gật đầu.
Lâm Thâm Thâm bưng cốc cà phê lên trước mặt, uống một ngụm nhỏ. “Vậy em có thể níu kéo.”
Quách Thiển Thiển lập tức phủ định: “Không đâu, sau khi đã xảy ra nhiều chuyện như vậy, làm sao có thể chứ?”
“Chỉ cần em muốn, chuyện gì cũng có thể.” Lâm Thâm Thâm vẫn bưng cốc cà phê, nói.
“Em không muốn.” Quách Thiển Thiển dán mắt vào mép bàn, giống như rất có hứng thú với những đường vân của chiếc bàn này vậy.
Lâm Thâm Thâm đặt chiếc cốc xuống, dịch cái ghế lại gần Quách Thiển Thiển,
nói: “Chị đã từng nghe rất nhiều chuyện, nào là muốn tốt cho người mình
yêu, người đó nên làm thế này thế kia, nếu không thì chứng tỏ người đó
không thực sự thích anh ta. Nhưng chị nghĩ thích hay không không phải là chuyện của một người, vì sao chỉ muốn một người tốt mà không phải là cả hai cùng tốt? Ở bên nhau, nếu cả hai người có cùng mục tiêu thì chắc
chắn còn cứu vãn được.”
“Em và anh ấy không ở bên nhau, không
phải vì muốn tốt cho anh ấy, ngược lại, nếu em và anh ấy tiếp tục ở bên
nhau, cũng không phải vì muốn tốt cho anh ấy. Mặc dù chúng em đã từng
yêu nhau, khi ở bên nhau, chúng em có thể bỏ tất cả mục tiêu, nhưng lúc
nào cũng có khúc mắc trong lòng, trở thành hòn đá cản đường trong chuyện tình cảm của cả hai.” Quách Thiển Thiển vừa nói vừa mân mê mép bàn.
“Trên đời này, ai cũng từng trải qua như vậy, mỗi người có một số phận riêng, cuộc sống riêng, bao gồm cả những tiếc nuối trong chuyện tình cảm,
chẳng có gì là hoàn hảo cả.” Lâm Thâm Thâm nghiêm túc nói.
“Vậy
nên em mới nói không.” Quách Thiển Thiển ngẩng đầu nhìn vào mắt chị, bàn tay nắm chặt mép bàn. “Trừ phi em có một lý do nào khác, nếu không, em
sẽ không cho phép chuyện tình cảm của em có khiếm khuyết.”
“Sẽ có lý do cho em thôi.” Lâm Thâm Thâm thả lỏng người, cười khẽ.
“Thật ư? Em đang đợi đây.” Quách Thiển Thiển gật đầu.