Đọc truyện Đừng Treo Đau Thương Trước Cửa – Chương 14
Mọi người đến tham
gia cuộc họp rất đầy đủ và ngồi ngay ngắn, nhưng trợ lý của Tổng giám
đốc Cố Trạch Nặc là Lý Mạn lại không vào mà đứng ở ngoài cửa đợi.
“Được rồi, có thể bắt đầu rồi.” Cố Trạch Nặc ngẩng đầu ra hiệu cho Lâm Thâm
Thâm, để cô phát tài liệu của cuộc họp cho từng người, đương nhiên, cô
còn phụ trách cả việc làm trợ lý của cuộc họp, sắp xếp trà nước và tài
liệu gọn gàng.
Ngoài việc trợ lý cuộc họp phụ trách rót trà, lấy
thêm nước lọc, đặt máy chiếu, bật đèn, tắt đèn, điều chỉnh nhiệt độ điều hoà, còn sắp xếp một chiếc ghế đặt sát tường cho thư ký và chuẩn bị
thêm một số thiết bị như bút ghi âm, giấy ghi nhớ… Điều đó có nghĩa là,
Lâm Thâm Thâm lúc này là trợ lý đặc biệt của tổng giám đốc nhưng cũng
kiêm luôn chân sai vặt.
Nửa tiếng đồng hồ đầu tiên dành cho việc
tổng kết, báo cáo, Lâm Thâm Thâm phát hiện Cố Trạch Nặc cũng đang rất
chán ngán với những bản báo cáo cứng nhắc này.
“Ok, rất tốt, tốt
lắm!” Thậm chí anh không chỉ một lần tỏ ý khen ngợi giám đốc của các
phòng ban, dù sao thì lãnh đạo cũng cần lôi kéo nhân viên mà.
Cố
Trạch Nặc bất giác đưa tay lên day day huyệt thái dương như để giảm bớt
sự mệt mỏi. “Tôi rất hài lòng về công việc của quý này, đặc biệt là
phòng kế hoạch và phòng kinh doanh làm rất tốt.” Vậy là mắt xích cần
thiết cuối cùng cũng có thể bắt đầu, anh lật giở tài liệu, cười nhạt.
“Tiếp sau đây, chúng ta sẽ bàn luận về những kế hoạch và đề án này.”
Lâm Thâm Thâm húng hắng ho, cô bắt đầu trình bày nội dung các tài liệu đã
chuẩn bị sẵn: “Có quý khách đã phản hồi rằng, cách đóng gói sản phẩm của công ty chúng ta không hợp lý lắm, sau khi đã dùng một lượng nhất định
thì không thể bóp ra dùng tiếp được. Bao bì ống nhựa mềm của các mặt
hàng có giá cả thấp như ống đựng kem dưỡng mắt, kem dưỡng da, tinh dầu
dưỡng da, sữa rửa mặt… sau khi dùng gần hết, ở miệng ống và thành ống
còn khá nhiều kem mà không thể bóp ra hết. Ngay cả những mặt hàng cao
cấp đựng bằng chai nhựa hay thuỷ tinh có nắp bơm thì khi dùng gần hết,
dù có ấn cái bơm đó nhiều lần thì vẫn sẽ còn một lớp tinh dầu bên trong, không thể nào lấy ra hết được.”
“Thiếu phu nhân Cố à!” Người vừa lên tiếng là giám đốc phụ trách phòng kế hoạch – Nghiêm Lệ. Lâm Thâm
Thâm ngẩng lên thì thấy bà ta đang cười rất nhã nhặn.
“Tổng giám
đốc Cố, hình như hôm nay Chủ tịch Cố không tham gia cuộc họp?” Nghiêm Lệ tháo đôi kính gọng vàng xuống. Bà ta không mở những tài liệu cần thảo
luận trong cuộc họp, nhưng với mười mấy năm kinh nghiệm làm việc và phục vụ cho công ty thì ngay cả Cố Trạch Nặc cũng không thể coi nhẹ lời nói
của bà ta.
“Thực ra…” Cố Trạch Nặc thở dài, xoa xoa hai tay giải
thích. “Hôm nay mẹ cháu đi kiểm tra sức khoẻ nên không thể tham dự cuộc
họp này.”
“Ồ, thảo nào không khí cuộc họp lại căng thẳng như vậy, nhỉ?” Giám đốc bộ phận PR lấy lòng bằng tiếng cười ha ha. Anh ta cho
rằng điều đó sẽ làm giảm bớt bầu không khí căng thẳng của cuộc họp, còn
bà Nghiêm Lệ định nói gì đó nhưng lại cười, xem ra, cho dù Cố Trạch Nặc
có giải thích thế nào, bà ta cũng không có ý định mở tài liệu và thảo
luận đề án.
“Thế nên các bạn trong phòng PR có phải nên kiểm điểm một chút về năng lực làm việc của mình trong những vấn đề cấp thiết thế này không? Mở cuộc họp đột xuất thế này mà cũng khiến cho mọi người cảm thấy căng thẳng, lo lắng không biết làm thế nào à?” Lâm Thâm Thâm nói
chen vào, kết hợp với ánh mắt uy hiếp của Cố Trạch Nặc khiến giám đốc bộ phận PR sợ hãi, có cảm giác như ngay cả Nghiêm Lệ cũng phải giảm bớt
khí thế chèn ép người khác và không thể không lật giở các tài liệu đã
chuẩn bị trong cuộc họp. Tuy nhiên, giọng điệu của bà ta đa phần là kiến nghị: “Chủ đề cuộc họp hôm nay hình như rất quan trọng, tôi nghĩ, tốt
nhất chúng ta nên đợi Chủ tịch Cố tham dự, sau đó mới thảo luận, được
không?”
“Dì Nghiêm à…” Cố Trạch Nặc thở dài định nói thì Lâm Thâm Thâm khẽ nắm tay anh dưới gầm bàn, cắt ngang lời anh, đồng thời lên
tiếng với giọng lịch sự, nghiêm túc: “Thưa giám đốc phụ trách, theo tôi
được biết, năm ngoái công ty đã hoàn toàn chỉnh bộ máy nhân sự, Tổng
giám đốc Cố mới là Tổng giám đốc đương nhiệm chính thức, là tượng trưng
cho bó đuốc trong công ty chúng ta.”
“Phu nhân Cố mới đến nên có
lẽ chưa hiểu lắm, từ trước tới nay, chuyện lớn chuyện nhỏ trong công ty
đều do Chủ tịch Cố đồng ý, xem xét và quyết định.” Nghiêm Lệ nói chuyện
với giọng điệu giễu cợt, chắc chắn bà ta nghĩ cô vợ trẻ của Tổng giám
đốc chẳng hiểu cái gì và không biết mình đang đứng sai vị trí.
“Nhưng Chủ tịch cũng nói rằng, nhiều việc tôi có thể tự quyết định.” Cố Trạch
Nặc đứng thẳng người, ánh mắt lạnh lùng nhìn lướt qua tất cả những người đang ngồi. Anh hiểu rất rõ, trong số những người ngồi đây, có không ít
kẻ trung thành đến chết với mẹ anh như bà Nghiêm Lệ này. Họ coi thường
anh, họ vẫn nghĩ anh “miệng còn hôi sữa”, trẻ người non dạ.
Khả
năng ứng xử của người đàn bà tên Nghiêm Lệ này quá già dặn, bà ta thấy
rằng không nên đối phó trực diện với một người có tính khí nóng nảy, trẻ tuổi như Cố Trạch Nặc, thế nên nhanh chóng đổi chủ để, không còn là sự
đối lập giữa cấp trên và cấp dưới nữa mà đổi thành mối quan hệ thân mật
giữa những người thân trong gia đình.
“Trạch Nặc hình như lâu lắm rồi chưa gặp con dì nhỉ?”
“Vâng, đúng rồi ạ. Lâu lắm rồi dì Nghiêm không cùng Thẩm Hiểu Bắc đến nhà cháu chơi.” Giọng nói uể oải, mệt mỏi của Cố Trạch Nặc nhanh chóng biến mất, thay vào đó là nụ cười tự tin, ngữ điệu cũng không còn nghiêm túc, cứng nhắc như vừa nãy nữa.
“Thằng bé đó à?” Bà Nghiêm Lệ bật cười.
“Nó là con ngựa đứt cương. Nó có bao giờ muốn đi cùng bà mẹ cổ lỗ này
đâu! Thanh niên mà, chỉ thích một mình trải nghiệm, thử sức với điều mới mẻ thôi. Dạo này nó còn chuyển ra ngoài sống một mình đấy! Đương nhiên
dì cũng không ngăn cản nó, không thế làm sao mà trưởng thành được? Có
điều, nói đi cũng phải nói lại, trong mắt của bố mẹ, con cái luôn là
những đứa trẻ chưa lớn, thế nên dì phải cố gắng giám sát và dìu dắt nó,
không để nó gây hoạ, lỡ để xảy ra chuyện gì thì sau này cũng chẳng thể
nào gánh vác nổi!”
“Đúng là suy nghĩ của hầu hết các bậc làm cha
mẹ!” Cố Trạch Nặc khẽ thở dài, dù biết rõ rằng trong lời nói của bà ta
có ám chỉ anh chỉ là một đứa trẻ, vẫn cần người quản thúc, nhưng lúc này anh không muốn đôi co nhiều với bà ta.
“Cháu thấy Chủ tịch Cố
ngày càng lớn tuổi rồi, bậc làm con làm cháu, thực sự không muốn tạo sức ép quá lớn cho Chủ tịch, làm ảnh hưởng đến sức khoẻ của Chủ tịch. Anh
Cố thường xuyên phàn nàn với cháu rằng Chủ tịch Cố vì gia đình và cái
công ty này mà đã hao tâm tổn trí quá nhiều, thế nên cũng muốn sau này
Chủ tịch Cố được hưởng phúc tuổi già, nghỉ ngơi an dưỡng, đương nhiên
đây cũng là một chút tấm lòng hiếu nghĩa của những người làm con như
chúng cháu.” Lâm Thâm Thâm nói với giọng dịu dàng, khuôn mặt tràn đầy vẻ quan tâm, tiếp lời bà Nghiêm Lệ. “Nhưng đây vốn là việc gia đình, thật
sự không nên bàn luận trong cuộc họp của công ty, Cố Trạch Nặc, anh
không trách em chứ?”
“Thâm Thâm, em đúng là không nên nói, em
xem, ở đây có bao nhiêu vị trưởng bối đang nhìn chúng ta cười đấy!” Cố
Trạch Nặc nhìn sang Thâm Thâm với vẻ mặt cảm động, khoé miệng anh dần
nhếch lên. Thực sự không thể ngờ được rằng những lời giả nhân giả nghĩa
như vậy lại có thể khiến cho một số người không thể dùng những lời lẽ
sắc bén phản bác lại. “Xin lỗi, chúng ta có thể tiếp tục cuộc họp được
chưa ạ?”
Ánh đèn trong phòng họp chiếu sáng lên trên bàn, hắt ánh sáng xanh nhạt. Lâm Thâm Thâm khẽ thở phào nhẹ nhõm vì cuối cùng cuộc
họp cũng dần dần đi đúng hướng mà Cố Trạch Nặc đã định. Nhưng chính vào
lúc này, ở ngoài cánh cửa phòng họp đột nhiên vang lên giọng nói khá to
của Lý Mạn. Trong lúc cô ấy nói, cánh cửa phòng họp đột nhiên mở ra.
“Chủ tịch Cố, cô về lúc nào vậy ạ? Để cháu giúp cô mở cửa nhé!”
Lâm Thâm Thâm nhanh chóng nhìn thấy mẹ chồng, bà Trần Thục Dung đang nhìn
Lý Mạn bằng ánh mắt sắc lạnh. Lý Mạn sợ hãi cúi đầu, có chút run rẩy khi đứng cạnh bà. Bà làm như không có chuyện gì xảy ra, lúc bước vào gặp
mọi người trong cuộc họp, bà có vẻ mặt ôn hoà. Đương nhiên, bà cũng
không thèm để ý đến ánh mắt kinh ngạc của cậu con trai Cố Trạch Nặc, chỉ chậm rãi bước vào phòng với gương mặt rạng rỡ rồi ngồi ở trên chiếc ghế cuối cùng của bàn hội nghị.
Tất cả mọi người đều cảm thấy lo
lắng, còn Nghiêm Lệ dứt khoát đứng dậy, nói bằng giọng nửa như nhiệt
tình chào đón, nửa như nhún nhường: “Chủ tịch Cố, sao chị lại ngồi ghế
phía sau thế, lại đây ngồi vào ghế của tôi chứ!”
“Xin cứ tiếp
tục, tiếp tục đi!” Rồi bà xua tay cho bà Nghiêm Lệ ngồi xuống, nụ cười
tươi trên khuôn mặt của bà hướng đến từng người, như muốn bảo họ cứ tự
nhiên như trước. Bà nghĩ ngợi một lúc rồi nói với tất cả mọi người: “Hôm nay, lúc ở đại sảnh của trung tâm kiểm tra sức khoẻ, có một người đàn
ông bước đến chỗ tôi. Ông ta tự giới thiệu bản thân và nói với tôi rằng, ông ta biết tôi và luôn nhớ đến tôi. Hồi đó, tôi còn trẻ, ai cũng khen
tôi đẹp, thế mà ông ta nhìn thấy tôi, lại nói với tôi là bây giờ tôi còn đẹp hơn và có sức cuốn hút hơn cả lúc còn trẻ. Tuy hồi đó tôi là một
phụ nữ trẻ đẹp, nhưng so với trước kia, ông ta thích khuôn mặt luôn được chăm sóc kỹ càng và từng trải của tôi hiện nay hơn.”
Tất cả mọi
người đều không biết nên đón nhận lời nói đầy ẩn ý của Chủ tịch như thế
nào, nhưng ai cũng ngầm hiểu, Chủ tịch Cố nói những câu này chắc chắn có dụng ý. Bà nói xong thì nhanh chóng cầm tài liệu mà Lâm Thâm Thâm
chuyển đến với vẻ mặt như không có chuyện gì xảy ra, rồi một tay chống
cằm, nhìn Cố Trạch Nặc với ánh mắt chờ đợi, đợi con trai bà tiếp tục
cuộc họp vừa bị gián đoạn.
“Được rồi.” Cố Trạch Nặc hít một hơi thật sâu, vẻ mặt bình tĩnh… Chúng ta tiếp tục nào!”
“Vừa nãy, chúng ta đã đề cập đến vấn đề bao bì sản phẩm mà khách hàng phản
ánh, mọi người có ý kiến gì không?” Lâm Thâm Thâm nhanh chóng nói tiếp
phương án đã bị bà Nghiêm Lệ làm gián đoạn của mình.
“Thực ra,
tình trạng lãng phí sản phẩm khi đóng gói là quy tắc ngầm của ngành này. Chúng ta làm như vậy là vì giành được lợi nhuận từ khách hàng, thế nên
tôi nghĩ không cần thay đổi gì hết.” Nghiêm Lệ đưa ra ý kiến “quý báu”
của bà ta với vẻ mặt nghiêm túc, đương nhiên, có hành động này cũng là
do “ngọn núi Thái Sơn” mà bà ta luôn dựa dẫm là Chủ tịch Cố đang có mặt
tại đây. Cuộc họp sau đó đương nhiên ở vào trạng thái hoàn toàn bất lợi
đối với Cố Trạch Nặc, vì anh đưa ra bất cứ phương án hay suy nghĩ táo
bạo nào cũng hoàn toàn bị phủ quyết.
Những hoá mỹ phẩm chủ yếu
của công ty hiện nay xuất sang thị trường Âu Mỹ, vì thế trong phương án
mở rộng các nhãn hiệu sản phẩm, Cố Trạch Nặc muốn phát triển thêm các
đại lý hoá mỹ phẩm Hàn Quốc, bổ xung vào thị trường bình dân. Đương
nhiên, phương án này của anh không được phê duyệt vì Chủ tịch suy tính
rằng, không nên chọn thị trường bình dân, như vậy là quá mạo hiểm, mà
nên chọn hoá mỹ phẩm Nhật Bản để tăng thêm lợi nhuận cho thị trường sản
phẩm cao cấp.
Quy tắc ngầm trong nghề đương nhiên không thể nào
xoá bỏ trong một thời gian ngắn, thực ra Cố Trạch Nặc đã chuẩn bị một
phương án khác, trên nguyên tắc tiết kiệm kinh phí và bảo vệ môi trường, tức là điều chỉnh bao bì đóng gói cầu kỳ, tinh tế hiện nay thành bao bì đơn giản, một mặt giảm lãng phí khi sử dụng hoá mỹ phẩm, mặt khác giảm
giá thành sản phẩm, mang lại lợi ích cho cả công ty và người tiêu dùng.
Nhưng Chủ tịch vẫn một mực duy trì nguyên tắc là sản phẩm phải có bao bì tinh tế, sang trọng, vẫn giữ những phương án cũ không thay đổi.
Sau khi cuộc họp kết thúc, Cố Trạch Nặc ngồi một mình thẫn thờ trong văn
phòng, rồi lặng lẽ gấp những tập tài liệu do chính anh đã chuẩn bị từ
lâu nhưng hoàn toàn bị mọi người phản đối. Ai đúng, ai sai đây? Có lẽ
anh không thể nói rõ ràng được, mà chẳng ai có thể nói rõ ràng được
chuyện này, mâu thuẫn là không tránh khỏi, khoảng cách thế hệ luôn tồn
tại. Thời gian dường như đang lênh đênh trên song, chưa bao giờ ngừng
trôi, chẳng bao giờ chờ đợi chúng ta chậm rãi tìm kiếm bảo bối mà chúng
ta rơi xuống đó. Cũng không rảnh rỗi để bảo bối mà chúng ta tìm được ở
đó mãi mãi, mà sẽ kêu gào thúc giục: “Này, những thứ mới lại đến rồi
đấy!” Thế nên chúng ta không bao giờ vớt kịp những bảo bối đó, chỉ có
thể âm thầm lựa chọn từ bỏ hoặc lãng quên. So với việc thay đổi thời thế thì việc từ bỏ cái cũ để chào đón cái mới dường như là cách làm khó
khăn hơn rất nhiều.
Tất cả mọi người đều muốn “từ bỏ cái cũ, đón chào cái mới”, nhưng điều mà họ cần đối diện đều là sự thật đằng sau chữ “nhưng”.
Cố Trạch Nặc không thể không xót xa khi nhớ về ngày xưa, khi anh bắt đầu
có ý thức ghi nhớ thì bố mẹ anh đã không sống hoà thuận với nhau và lúc
ấy việc kinh doanh của gia đình anh cũng không phát triển như bây giờ.
Tất cả thời gian của bố đều dành cho công việc, có lẽ vì cô đơn, cả ngày mẹ làm bạn với những phụ nữ đã kết hôn, đánh mạt chược, xem phim, uống
trà, tán gẫu… Lúc mẹ về nhà thì đã là nửa đêm, bố bực tức cãi nhau với
mẹ, mẹ cũng không chịu thua, thế nên mỗi khi hai người ở nhà là nhà cửa
không phút nào được yên tĩnh.
Anh nhớ nhất một lần anh cùng mẹ đi ăn cơm ở một nhà hàng sang trọng bậc nhất thành phố. Trong đám phụ nữ
cô đơn ấy bỗng xuất hiện một chàng thanh niên trẻ. Anh ta biết làm ảo
thuật, từ sau lưng, anh ta chìa một bông hồng ra trước mặt mẹ. Mẹ cười
vui sướng, đưa tay ra mặc cho anh ta nắm lấy. Những người ngồi quanh bàn đương nhiên không hề biết chuyện gì, chỉ khi chiếc khuy trên ống tay áo của Cố Trạch Nặc bị rơi xuống đất và anh phải cúi xuống gầm bàn tìm
kiếm, anh mới nhìn thấy mười ngón tay khốn kiếp của họ đang đan vào
nhau. Lúc đó, anh chỉ ngây người, lòng chợt chùng xuống.
Trước
lúc đi, cái tên “ảo thuật gia” đó còn đưa danh thiếp của anh ta cho mẹ
anh. Anh nhìn thấy hết nên khi vừa lên xe, anh giả vờ ngáp một cái rõ to rồi nũng nịu ngả trên đùi mẹ, nhân lúc mẹ không để ý, anh thò tay vào
túi xách của bà, sờ thấy tấm danh thiếp đó và vò nát, lúc xuống xe liền
vứt vào thùng rác.
Lúc đó, anh mới chín tuổi và đã hiểu được việc nào là việc tốt, việc nào là việc xấu.
Cũng trong năm đó, bố anh bị đổ bệnh vì lao lực rồi qua đời, ông cũng lập di chúc: Sau khi anh kết hôn hai năm, anh có thể điều hành công ty theo ý
muốn. Đương nhiên, vì lúc đó anh còn nhỏ nên mẹ anh đã phải gánh vác
công việc kinh doanh của gia đình. Với sự tháo vát, đanh đá của mình, bà đã góp phần giúp công ty phát triển thịnh vượng, trở thành công ty có
quy mô lớn với số vốn lên đến vài nghìn vạn nhân dân tệ.
Mẹ anh
có thể kiêu căng, ngạo mạn trước vẻ đẹp của mình, nhưng Cố Trạch Nặc
không bao giờ ngờ rằng, thứ mà bà trân trọng nhất, bức ảnh duy nhất bà
cất ở nơi bí mật nhất trong số những đồ vật anh vô tình phát hiện ra
không phải hình của bố hay của anh, mà là một người đàn ông xa lạ. Đây
là điều mà anh không thể chấp nhận, anh không thể chịu đựng nổi chuyện
một người phụ nữ có chồng, có con lại đi yêu thương người nào đó nhất,
mà không phải là chồng, cũng chẳng phải là con ruột của mình.
Tình trạng hiện nay của anh đúng như dự đoán là anh chẳng có chút quyền lực
thực tế nào. Mẹ anh luôn “buông rèm nhiếp chính*”, thế nên anh phải kết
hôn nhằm mục đích hai năm sau, anh có thể tuyệt đối nắm giữ số cổ phần
của bố và chính thức điều hành công ty, cũng làm chủ số phận của mình.
(*). “Buông rèm nhiếp chính”: Thay ai đó giải quyết những công việc quan trọng.