Đừng Tìm Em Darling

Chương 16


Đọc truyện Đừng Tìm Em Darling – Chương 16

Edit: Lạc Lạc

Beta: Quảng Hằng

Buổi chiều, Nếp Hề Viễn gọi điện thoại cho Jack- bạn cùng học đại học tại Mĩ, đó là bằng hữu tốt nhất của anh khi còn học đại học, là một người Đức điển hình, nhưng tính cách lại rất hài hước; sau khi tốt nghiệp, Jack trở lại Đức làm quản lí chuyên nghiệp, không bao lâu, Nếp Hề Viễn vì nguyên nhân sâu xa tiến vào công ty làm việc, bởi công tác quá bận rộn, bọn họ sau đó cơ hồ không có tiếp tục liên lạc.

Cho nên khi Nếp Hề Viễn đánh điện thoại cho Jack, hỏi anh có liên quan tới chuyện tình của Nếp Hề Viễn trong quá khứ, Jack đã vô cùng khiếp sợ.

Jack ở đầu bên kia điện thoại khoa trương hô to, không thể tin được mà nói: “Cái gì, anh cư nhiên mất trí nhớ? Hơn nữa là ngay cả nữ nhân chính mình yêu nhất đều đã quên?”


Nữ nhân yêu nhất….. Tâm Nếp Hề Viễn bỗng nhiên bị lời nói của Jack hung hăng đánh một cái, ngay cả hô hấp nháy mắt đều đình trệ.

Jack nói, nữ nhân anh yêu nhất, chính là Đào Tử An, hơn nữa anh cùng Đào Tử An đã kết hôn, về phần vì lý do gì ly hôn, Jack cũng không rõ ràng.

Tin tức này giống như là một trái bom lớn, tin tức chấn động thứ nhất còn chưa kịp tiêu hóa, liền lập tức tiếp tục oanh tạc, làm cho tâm Nếp Hề Viễn thật lâu cũng không thể bình tĩnh, khiến cho anh chạy đến quán bar uống rượu hết một buổi tối, ý đồ muốn nhớ lại chút gì, chỉ cần là chuyện trong quá khứ có quan hệ cùng Đào Tử An, dù cho chỉ có một chút chuyện tốt, đáng tiếc toàn bộ đều là phí công.

“Ách ······” Yết hầu Nếp Hề Viễn bỗng nhiên bị cắn thực nhẹ nhàng, anh trong lòng còn chưa kịp chuẩn bị, mượn hơi rượu, miệng không cách nào khắc chế mà ngâm nga đi ra.

Suy nghĩ bị Đào Tử An cắt ngang, anh lập tức lấy lại tinh thần, chính mình không biết từ khi nào bị Đào Tử An đặt ở dưới thân, Nếp Hề Viễn dở khóc dở cười, nữ nhân này thế nhưng lợi dụng lúc người ta đang gặp khó khăn!


Đào Tử An trên mặt không phải không có đắc ý, ánh trăng ở phía sau cô lan rộng khắp mặt đất, nút thắt trên quần áo không biết từ khi nào đã bị mở ra, nửa che nửa lộ da thịt trần trụi ra bên ngoài từ cổ xuống đến bờ vai trắng nõn, cảnh xuân mê người làm cho người ta muốn đui mù con ngươi.

“Tử An ······” Nếp Hề Viễn khàn khàn kêu.

“Suỵt ······” Đào Tử An nghịch ngợm lấy tay chặn trên đôi môi Nếp Hề Viễn, ra mệnh lệnh: “Gọi em là ‘ Đào Nhi’……”

“Đào Nhi ······” Xưng hô này, sao lại, sao lại quen thuộc như vậy? Nếp Hề Viễn trong đầu bỗng nhiên hiện lên một hình ảnh, chỉ như một đoạn ngắn nhanh chóng lướt qua rồi biến mất, nhưng là anh biết, chính là đoạn quá khứ này nhất định cùng Đào Tử An có quan hệ, bằng không anh sẽ không cảm thấy cái tên này quen thuộc như vậy.

“Đào Nhi.” Nếp Hề Viễn lại thì thào tự nói.

“Vâng?” Đào Tử An theo bản năng đáp lại, lúc này, cô giống như một con rắn nhỏ mềm mại, gắt gao leo lên người Nếp Hề Viễn, hai tay quấn quanh thắt lưng anh, miệng cô còn tại một bên cổ anh khẽ cắn, không nhẹ không nặng, ia cảm giác tê dại ở giữa điểm mẫn cảm của Nếp Hề Viễn, anh cảm giác cả thân mình đều nhuyễn, hận không thể muốn Đào Tử An được càng nhiều.

“Đào Nhi ······” Nếp Hề Viễn thét một tiếng kinh hãi (>”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.