Dựng thiếp

Chương 31


Đọc truyện Dựng thiếp – Chương 31:

Nam nhân dồn dập thở hổn hển, nữ nhân khóc lóc nỉ non.
Bùi Dực duỗi tay vén sợi tóc mướt mồ hôi trên trán Thẩm Diên, thay nàng lau mồ hôi trên trán, khàn giọng dỗ dành: “Được rồi, đừng khóc, ta sẽ mua trang sức cho nàng.”
Thân mình nhỏ xinh của Thẩm Diên vẫn còn hơi phát run, thân dưới nhức mỏi, nàng ngước đôi mắt ướt dầm dề, ai oán trừng mắt nhìn Bùi Dực.
Nam nhân lớn tuổi còn không biết tiết chế, qua mấy năm nữa, xem hắn còn có thể ra vẻ ta đây hay không?
Mỗi lần thân mật đều kéo dài không dứt, nàng có loại ảo giác sắp bị hắn vắt kiệt sức chết ở trên giường.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Bùi Dực chống thân thể, từ trên người Thẩm Diên rút dương vật đã có phần mềm xuống ra ngoài, tinh dịch màu trắng đục không ngừng trào ra từ cái miệng nhỏ ướt át của nàng.
Thẩm Diên giang rộng hai chân, hoa huyệt đỏ bừng co rúm run rẩy, hai cánh môi bị va chạm tới sưng đỏ, không có cách nào khép lại, vị trí đáy chậu cũng bị vỗ tới đỏ hồng một mảnh.
Trên mặt Bùi Dực lộ ra vẻ áy náy, dường như hắn đã quá tàn nhẫn, đều do thân thể nữ nhân này quá mức mê người, mỗi lần tiến vào trong thân thể nàng hắn liền không thể dừng được.
Bùi Dực xoay người, đi ra phía sau bình phong, bưng chậu nước tới đây, cầm khăn vải nhẹ nhàng lau rửa hạ thân cho Thẩm Diên.

Sau khi giúp Thẩm Diên lau rửa sạch sẽ, Bùi Dực phân phó hạ nhân nấu một ít cháo, hắn và Thẩm Diên ăn uống qua loa, sau đó cùng nhau đi thỉnh an lão phu nhân.
Lúc Thẩm Diên đặt chân xuống đất, hạ thân truyền đến cơn đau, tư thế nhìn qua có chút quái dị.
Nàng không thể đi nhanh, Bùi Dực phá lệ không lên tiếng thúc giục nàng, mà chậm rãi đi theo nàng.
Khi hai người tới Tây Uyển đã là mười lăm phút sau.
Vừa tiến vào phòng, Bùi Dực liền hành lễ vấn an lão phu nhân: “Tổ mẫu mạnh khỏe, đêm qua tôn nhi bận chuyện quan trọng, sáng nay dậy muộn, mong tổ mẫu thứ tội.”
Ánh mắt Bùi lão phu nhân dạo một vòng trên người hai người bọn họ, nghi hoặc hỏi: “Bận chuyện gì vậy? Hiện tại cũng gần giữa trưa rồi.”
Bùi Dực mặt không đổi sắc, nghiêm trang nói: “Chuyện lớn đời người.”
Hắn cố ý tăng thêm trọng âm ở chữ “người”.
Bùi lão phu nhân nhìn đôi mắt Thẩm Diên có chút sưng đỏ, kết hợp với tư thế đi đường quái dị của nàng lúc vừa rồi, còn có bộ dáng mặt mày hớn hở của tôn tử nhà mình.
Thoáng chốc, bà lập tức hiểu chuyện.
Tên tiểu tử ngang ngược này, còn học được cách trêu ghẹo người ta.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Mỗi quan hệ giữa Bùi Dực và Thẩm Diên thay đổi, Bùi lão phu nhân vô cùng cao hứng.
Bà không trách cứ hai người bọn họ, chỉ hòa ái nói: “Chuyện lớn đời người rất quan trọng, muộn thì cũng muộn rồi, không đáng ngại.”
Lão phu nhân nghĩ tới thân thể nhỏ bé của Thẩm Diên, không nhất định có thể thừa nhận cháu trai nhà mình, bà nói với Xuân Nguyệt đang hầu hạ bên cạnh: “Di nương hầu hạ tướng gia vất vả, ngươi tới nhà kho lấy chút đồ dưỡng khí bổ huyết thưởng cho di nương.”
“Vâng ạ.” Xuân Nguyệt cung kính hành lễ, sau đó lui ra ngoài.
“Thiếp thân cảm tạ lão phu nhân.” Thẩm Diên nhún người cảm tạ lão phu nhân.

Chỉ chốc lát sau, Xuân Nguyệt đã xách theo đồ bổ trở về.
Thẩm Diên tiếp nhận đồ bổ, buổi thỉnh an kết thúc.
Khi vừa mới đặt chân ra khỏi Tây Uyển, Bùi Dực lập tức duỗi tay nhận lấy số đồ bổ trong tay nàng.
“Tướng gia?” Thẩm Diên khó hiểu nhìn Bùi Dực.
Bùi Dực ôm gói đồ bổ nặng đại khái bốn năm cân, mắt nhìn thẳng con đường phía trước: “Nàng đi đường xiêu xiêu vẹo vẹo, đợi lát nữa làm rơi đồ bổ tổ mẫu ban thưởng, ta sẽ đau lòng thay tổ mẫu, trước cứ để ta cầm giúp nàng.”
“Ồ.” Thẩm Diên không cẩn thận suy nghĩ, nàng cho rằng Bùi Dực thật sự đau lòng cho gói đồ bổ.
Tuy nhiên, không cần xách đồ, thật ra thoải mái nhẹ nhàng hơn nhiều.
Hai người trầm mặc trở về thiên viện, chờ Bùi Dực buông đồ bổ xuống rời đi, Thẩm Diên lập tức lấy thuốc tránh thai ra, bí mật sắc thuốc.
Bên ngoài sân viện, dưới mái hiên phía đông, có một cái bếp nhỏ đơn sơ.
Cái bếp kia vừa lúc đặt ở chỗ ngoặt, rất kín đáo, người bình thường cũng nhìn không ra.
Nếu thấy được, nàng chỉ cần nói thân thể mình có chút bệnh nhỏ, thỉnh thoảng sắc chút thảo dược điều trị.
Thẩm Diên phân phó nha hoàn đi làm việc, còn mình thì lén lút đi sắc thuốc tránh thai.
Sau khi sắc xong, nàng mang về phòng, đặt lên bàn, đợi lát nữa nguội bớt sẽ uống.

Từ đêm qua đến nay đã qua một đoạn thời gian khá dài, không biết kéo dài lâu như vậy, loại thuốc tránh thai này còn có thể phát huy công dụng nữa hay không?
Nhưng để ngăn ngừa vạn nhất, cứ uống trước rồi tính sau.
Lúc này thuốc tránh thai đã nguội bớt, Thẩm Diên bưng lên nhấp một ngụm nhỏ.
Hương vị loại thuốc tránh thai này rất khó nuốt, Thẩm Diên cau mày uống từng ngụm một.
Nàng uống quá tập trung, không chú ý tới cánh cửa bị người từ bên ngoài đẩy ra.
Mùi vị của thuốc tránh thai rất nồng, vừa tiến vào phòng, nam nhân liền ngửi thấy mùi thảo dược nồng đậm, hắn tay chân nhẹ nhàng đi đến bên cạnh Thẩm Diên, nhìn thứ nước đen sì trong chén, nhíu mày hỏi: “Nàng uống thứ gì vậy?”
Thẩm Diên sợ tới mức đầu quả tim run lên, “Loảng xoảng” một tiếng, chén sứ trong tay rơi xuống mặt đất, theo tiếng đổ vỡ, nước thuốc đen sì cũng vương vãi đầy đất.

 


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.